Chương 21:
Vu Tịch biết anh ta cố ý thay đổi chủ đề, dù sao đó cũng là bạn gái của anh ta, giúp cô ta là chuyện bình thường, Vu Tịch quay lại nói: “Không có kế hoạch gì cả, nhưng ba tôi nói, nếu tôi không học đại học thì ông ấy sẽ không nhận tôi. Có lẽ tôi vẫn nên học đại học.”
Cố Lâm Lịch nói, “Ồ… học cấp ba à?”
Vu Tịch nói, “Haiz, mặc dù tôi cũng không muốn học, nhưng ba tôi ép tôi phải học, tôi suy nghĩ, vẫn nên học đại học, chỉ là tạm thời vẫn chưa biết học trường gì.”
Vu Tịch biết mẹ cô muốn cô bỏ học gả cho một ông già 40 tuổi, cô sống chết không gả, trong nhà vẫn sẽ ép buộc, chi bằng cô học đại học còn hơn, cô có thể có được phí sinh hoạt, còn có thể tránh khỏi bị ép gả cho người ta, một mũi tên trúng hai đích.
Cố Lâm Lịch nghe xong liền nói, “Cũng phải, ba em muốn tốt cho em, dù sao em vẫn còn nhỏ.”
Muốn tốt cho cô thì thôi đi.
Ông ta chỉ không muốn mọi người nhắc tới cô sẽ làm mất mặt ông ta thôi.
Dù sao cũng là con gái của nghị trưởng, không thi được đại học, mất mặt không dám gặp người khác.
Bởi vì từ nhỏ cô đã gây ra không ít hoạ, cho đến hôm nay, Vu Tân Nông vẫn chưa nói với bên ngoài ông ta còn có một đứa con như vậy. Mỗi lần nhắc tới cô, ông ta cũng chỉ đỡ trán đỏ mặt, không nói được lời nào.
Hứa Khả nghe xong, ở một bên hỏi, “A, Vu Tịch cô không học đại học ở nước ngoài đâu à? Tại sao thế?”
Vu Tịch nhìn Hứa Khả, cô ta rất biết nắm bắt trọng điểm.
Vu Tịch nói, “Tôi yêu nước, học đại học ở nước ngoài có gì tốt đâu, học trong nước mới xứng đáng với danh hiệu con cháu của Viêm Hoàng.”
“…”
Hứa Khả vừa mua một tấm bằng của một trường đại học chui ở nước ngoài, mấy ngày trước còn công bố tin tức này với giới truyền thông.
Vu Tịch nói xong, Cố Lâm Lịch tiếp lời, “Nếu em thích trường nào thì có thể nói với tôi, tôi sẽ đi hỏi thăm giúp em.”
“Thật à, cảm ơn nhiều nha.” Vu Tịch nâng cánh tay, vẻ mặt sùng bái nhìn Cố Lâm Lịch.
Đối với những người giúp đỡ mình, cô cũng sẽ biểu đạt một chút, làm cho đối phương vui vẻ.
Cô là một người yêu ghét rõ ràng như vậy đó.
Vừa dứt lời, Cố Lâm Hàn ở bên đột nhiên phanh lại.
Vu Tịch suýt nữa đụng phải cái ghế.
“Cố Lâm Hàn! Anh làm cái gì vậy hả.”
Cố Lâm Hàn khinh thường nhìn dáng vẻ nịnh nọt của cô.
Ánh mắt người phụ nữ còn hám danh lợi, ha.
“Không để ý, giẫm nhầm.” Anh nói.
“…”
Giẫm nhầm cái quằn, Cố Lâm Hàn lái xe hơi sang trọng đến trường từ khi học trung học, có thể không phân biệt được chân ga và chân phanh?
Vu Tịch khịt mũi, lúc này xe chạy đến cửa nhà họ Cố, Cố Lâm Lịch nhìn Vu Tịch, “Được rồi, chúng ta đi vào thôi, có việc có thể tới tìm tôi giúp, dù sao, em và Lâm Hàn quen nhau từ nhỏ, tôi cũng được xem là nhìn em trưởng thành.”
Anh ta vừa cười vừa nhìn Cố Lâm Hàn, nắm tay Hứa Khả.
Hứa Khả nhìn hai người thật sâu, sau đó xoay người cười nói với Cố Lâm Lịch: “Lâm Lịch, anh đó vẫn là người tốt như vậy.”
Cố Lâm Lịch nói, “Sao, không phải em thích anh tốt như vậy à?”
“Đương nhiên rồi.” Hứa Khả ôm lấy anh ta, quay đầu lại nhìn Cố Lâm Hàn, “Hai người không vào sao? Lâm Hàn anh không quay lại đây ở đâu à?”
Cố Lâm Hàn, “Tôi về chỗ kia của tôi.”
Hứa Khả hơi tiếc nuối nhìn anh, “Vậy à, còn tưởng rất lâu rồi không gặp anh, buổi tối mọi người có thể nói chuyện với nhau.”
Cố Lâm Hàn cũng nhìn hai người họ, “Không làm phiền thế giới của hai người, Vu Tịch, đi thôi.”
Vu Tịch ồ một tiếng, nhìn ba người họ, cảm thấy chơi khá vui, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cười với ba người họ, nhưng lại bị Cố Lâm Hàn túm ra ngoài.