Chương 82: Bởi vì em nên anh mới ở bên Vụ Tịch phải không
Thấy anh nhìn mình như vậy, Vu Tịch vội vàng xin giúp đỡ từ người lớn nhất. “Bác gái, bác nhìn xem, anh nhìn cháu như vậy, là đang muốn đánh cháu.”
“Đánh cái gì mà đánh, nó dám đánh cháu, bác lập tức đánh cho nó nổ tung.”
“Em.”
Cổ Lâm Hàn đã thấy cô gái nhỏ này ỷ thế bắt nạt người khác.
Ở đằng sau nghiến răng nghiến lợi.
Anh nên để mẹ của anh nhìn thấy dấu vết anh bị cô cắn trên cánh tay anh.
Nhưng lúc này chắc chắn anh không thể làm như vậy, chỉ có thể nghiến răng trừng mắt nhìn cô gái này. “Tôi đi ăn cơm.” Anh nhìn không lại cô, đành rời đi.
Vu Tịch nhìn thấy, trong lòng cười thầm, nhìn bộ dạng méo mó của anh, cảm giác thật sự rất tuyệt vời.
Cố Lâm Hàn vừa ra ngoài.
Ngay sau đó, Hứa Khả lập tức đi theo ra. “Lâm Hàn.”
Anh quay đầu lại, nói: “Tại sao cô lại ra đây?”
Hứa Khả cắn môi dưới: “Anh và Vụ Tịch… hai người… đang yêu đương sao?”
Cổ Lâm Hàn sững sờ. Nói cái gì vậy? “Cô sai rồi, chúng tôi không có quan hệ gì.”
Nghe những lời anh nói, Hứa Khả ngẩng đầu lên, khuôn mặt rạng rỡ: “Là thật sao…”
Cô ta hít sâu một hơi, nói: “Thật xin lỗi… em… em có thể tỏ ra hơi có chút rõ ràng, nhưng mà, không biết tại sao, em lại nhìn thấy anh và cô ấy ở cùng một chỗ, em không thể chịu được, muốn nói với cô ấy, em biết như vậy là không nên, nhưng mà, em không chịu đựng được, vừa rồi, anh sẽ không cảm thấy em giống như một mụ phù thủy già đi nỗi xấu người khác chứ, em thật sự cảm thấy hiện tại em đều cảm thấy chán ghét bản thân mình như thế này, nhưng mà… em không chịu đựng được, em phải làm sao đây?”
Vừa nói, Hứa Khả vừa cúi đầu xuống, đột nhiên bật khóc,
Cổ Lâm Hàn sững sờ một lúc, hít sâu một hơi, rồi nhìn ra bên ngoài. “Được rồi, để anh họ tôi nhìn thấy thì sẽ không tốt chút nào.” Anh đút một tay vào túi, không nhìn cô.
Hứa Khả vội vàng ngẩng đầu lên: “Em, em không khóc, vừa rồi em chỉ không chịu đựng được một chút.”
Cô ta nhìn Cố Lâm Hàn: “ Lâm Hàn, anh vẫn còn trách móc em sao, em từ chối anh, thật ra chỉ bởi vì em cảm thấy, vốn dĩ anh không thật sự thích em.”
Lúc này Cố Lâm Hàn đã thật sự tức giận.
Hai người bọn họ đã quen biết rất nhiều năm, cô ta thăm hỏi ân cần đối với anh, khiến cho anh tưởng rằng, trong lòng cô ta thích anh.
Cô lớn hơn anh hai tuổi, lúc còn nhỏ, cô ta luôn chăm sóc anh, đưa anh ta đi học, sau khi tan học, dạy anh làm bài tập, hai nhà rất gần nhau, bọn họ đi lại cũng rất gần.
Sau đó, anh nghe mọi người nói, cô ta và anh từ nhỏ đã có hôn ước với nhau.
Lúc đó anh cũng cho rằng, đây có vẻ như là bạn gái của anh.
Nhưng không ngờ, khi anh tặng hoa hồng cho cô ta ở nơi công cộng, cô ta đã từ chối.
Sự việc này sau đó đã trở thành điều cấm kị của rất nhiều người ở thành phố B.
Cô đã chọn Cổ Lâm Lê, không chọn anh, khi anh biết được chuyện này, anh càng tức giận hơn.
Dần dần, anh xa cách cô, và gần gũi hơn với Lôi Đình và những người khác.
Sau này, trở thành anh em với Lôi Đình và những người khác.
Anh nhìn Hứa Khả, nói: “Được rồi, cô đi vào đi, tôi còn có việc, phải đi trước.”
“Anh… Lâm Hàn, nếu như bởi vì em mà anh mới ở cùng một chỗ với Vu Tịch, để Vu Tịch cố ý bắt nạt em như vậy… vậy, vậy em sẽ nhẫn nhịn, em biết em nợ anh, em sẽ vĩ anh mà nhẫn nhịn, nhưng mà, Vụ Tịch người này, trong những năm này cô ấy đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng má, cô ấy không thích hợp để làm vợ của anh, em hi vọng anh sẽ không bởi vì thù hận mà hủy hoại bản thân mình.”
Cổ Lâm Hàn dừng lại một chút.
Không quay đầu nhìn lại, anh chỉ nói: “Cô nghĩ nhiều rồi.”
Hứa Khả đứng đó nhìn, trong lòng tức giận đến mức nghiến răng. Vu Tịch này, làm sao có thể không cố ý nhắm vào cô ta?
Cô ta làm sao có thể cho phép Cổ Lâm Hàn trở nên tệ như thế.
Vu Tịch đã ăn từ đầu đến cuối ở đây.
Không biết đã ăn bao nhiêu, Thư Nhã mới hài lòng để cho cô rời đi.