8,
Thương Ngao Liệt làm ba của hai cô con gái nhỏ, cho dù con gái có nghịch ngợm, cũng rất hiếm khi bày ra bộ dáng nghiêm túc răn dạy, phần lớn thời gian, hai cô con gái nhỏ đều giao cho mẹ tới dạy dỗ.
Hạ Nhã đối với việc giáo dục con trẻ, tựa hồ là chịu không ít ảnh hưởng từ giáo sư Thương. Cô thường xuyên không chịu nhượng bộ, yêu cầu cái gì chính là cái đó, không để cho con gái ăn vạ.
Mà chuyện làm cho Thương Ngao Liệt cực kỳ ngoài ý muốn chính là lần đầu tiên đi dạo khu cửa hàng khoa học công nghệ.
Vốn là hai cô gái nhỏ đi ở phía trước rất ngoan, Hạ Nhã được Thương Ngao Liệt ôm lấy đi ở phía sau. Nào biết con gái nhỏ đột nhiên lại quay đầu chạy đến trước mặt bọn họ.
"Ba ba, Lạc Lạc đi mệt rồi, muốn ôm ôm~”
Con gái lớn ở bên cạnh ngoan hơn, ngược lại không có học theo làm nũng với ba. Thương Ngao Liệt liền ôm lấy Thương Dư Lạc, mang cô bé đi xem đồ chơi mới lạ.
Người một nhà đi dạo một hồi, Hạ Nhã nhìn con gái nhỏ làm khó dễ, “Lạc Lạc xuống nào, ba ba ôm con cũng mệt rồi.”
"Nào có nha~, Lạc Lạc không thích đi đường, chỉ thích được ba ba ôm!"
Nói xong còn ôm chặt cổ Thương Ngao Liệt không chịu buông, bộ dáng chính là điển hình mặt dày mày dạn.
Ngũ quan Hạ Nhã vốn là lập thể, vừa thu lại nụ cười, khí thế quanh người liền trở nên lạnh nhạt.
"Nếu con thật sự không muốn đi thì đổi mẹ ôm con nha, ba ba mệt mỏi, con nghe lời nào!"
Sở dĩ cô không cho Thương Ngao Liệt ôm con gái quá lâu là vì năm đó trong thời gian tổ chức ‘Moses’ giam lỏng đã lưu lại thương tổn trên cánh tay anh, đến nay vẫn chưa điều trị tốt.
Cô biết lực cácnh tay của ông xã không bằng được lúc trước, cũng biết anh thường ôm con không bao lâu liền cảm giác hai tay đau nhức vô cùng.
Người đàn ông này luôn là bộ dáng điềm nhiên như không, luôn ôm đồm tất cả. Hai tay của anh tiếp xúc dịu dàng lại có lực, mà loại có lực này dựa vào không phải là sức lực, mà là lực ý chí của bản thân anh.
Hạ Nhã càng nghĩ càng sốt ruột, cô ngăn Thương Ngao Liệt lại, nhìn chằm chằm vào con gái nhỏ, giận dữ “Mau xuống đây! Mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi, tay ba ba bị thương, không thể ôm các con lâu được.”
Con gái đã không giống giai đoạn trước, Hạ Nhã ra lệnh liền chấp hành vô điều kiện. Hai cái đầu nhỏ kia cũng đã bắt đầu có suy nghĩ của riêng mình, cũng có nhận thức phản kháng lại người lớn.
Thương Dư Lạc dựa vào trên người ba ba, còn dùng đôi mắt lanh lợi ngây thơ của trẻ con nhìn mami, suy nghĩ xem lời mami nói có phải là thật hay không.
Thương Ngao Liệt rút ra một cánh tay xoa xoa bả vai bà xã nhỏ, trấn an cô nói: “Không sao, ôm một chút nữa cũng được.”
Dạo xong nửa vòng lớn khu cửa hàng khoa học kỹ thuật, Hạ Nhã rút khăn tay lau mồ hôi trên đầu Thương Ngao Liệt, lúc này đã không thể kiềm chế: “Thương Ngao Liệt, anh thả con bé xuống!”
Giáo sư Thương cũng không sai biệt lắm tạm thời tiêu hao hết năng lượng. Anh buông cánh tay định thả con gái nhỏ xuống, ai ngờ cô bé liền đặt mông ngồi bệch trên mặt đất lạnh như băng.
"Ba ba không ôm con, con liền không đi nữa!"
Hạ Nhã trong cơn giận dữ, để Thương Ngao Liệt trông chừng con gái lớn, sau đó cô liền đi đến sau lưng Thương Dư Lạc, khom người cởi giày cao gót, ở nơi đông người liền đá một cước vào cái mông của con gái nhỏ.
Thương Dư Lạc chưa bao giờ bị đối xử như thế này, bất ngờ bị dọa sợ cho choáng váng, cũng không kịp khóc chỉ trố mắt tại chỗ.
"Thương Dư Lạc, mẹ lập lại lần nữa! Con tự mình đi bộ, không cho phép lại bắt ba ôm!" Hạ Nhã một tay cầm giày cao gót, đứng trên cao nhìn xuống trừng con gái nhỏ, “Con có đi hay không?”
Thương Dư Lạc rốt cục hu hu bộc phát tiếng khóc như sấm sét.
"Thương Dư Lạc, con không chịu tự đi có đúng hay không?”
Thương Dư Lạc vẫn còn đang khóc rống, nghe được lời nói của mẹ, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, tự mình đi qua một bên khu nghỉ ngơi, bò lên trên một cái ghế dựa. Có thể vì cảm thấy quá mất mặt, cô bố còn chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong thành ghế, vểnh vểnh cái mông nhỏ, lúc này mới tiếp tục lớn tiếng khóc.
Hạ Nhã lần nữa mang giày vào, Thương Ngao Liệt ôm cô vào trong ngực, hôn một cái lên má cô tỏ vẻ bản thân đang đau lòng.
Anh đau lòng khi nghe tiếng khóc của con gái, càng đau lòng hơn về sự bất đắc dĩ cùng tình yêu của bà xã đối với mình.
Con gái lớn ở một bên chủ động dễ em gái. Thương Ngao Liệt cũng ôm con gái nhỏ vào lòng, vỗ vỗ lưng cô bé, dụ dỗ cực kỳ lâu.
Từ lúc này trở về sau, Thương Dư Lạc cũng không dám không nghe lời mẹ nữa.
Sau khi lớn lên công chúa nhỏ nhà họ Thương mỗi lần nhớ lại một màn này, luôn vừa cực kỳ sùng bái vừa cảm khái nói: “Mẹ của mình kỳ thật là…..Nữ vương.”
Chỉ là, bởi vì bị ba ba đẹp trai trường kỳ nuôi nhốt, mẹ mới không có kiêu ngạo như vậy.
9,
Lại kể về chuyện xưa trước khi Hạ Nhã mang thai.
Cuộc sống sau hôn nhân của Hạ cô nương cùng giáo sư Thương rất là hài hòa. Chủ Nhật rãnh rỗi hai người còn có thể cùng nhau chơi trò đấu quyền anh trong game.
Chỉ là nói đến những năm gần đây, lần giáo sư Thương tức giận với Hạ Nhã nhất, cũng là xảy ra trong đoạn thời gian này.
Khi đó quan hệ hôn nhân của hai người còn chưa công khai, Hạ Nhã đi tham gia tụ hội bạn học thời trung học. Thương Ngao Liệt đúng lúc cũng đi gặp mặt vài vị tiền bối ở gần đó, thuận tiện bị bà xã nhỏ yêu cầu, buổi tối đến đón cô cùng về nhà.
Thương Ngao Liệt xong việc sớm hơn so với dự tính, liền đến nhà hàng muốn cho Hạ Nhã một bất ngờ nhỏ. Lúc ấy cô đang ngồi đưa lưng về phía anh, cho nên không hề phát hiện có người đến.
Trong bữa tiệc có không ít cô gái vừa tốt nghiệp liền lập tức kết hôn, chủ đề tán chuyện cũng liền xoay quanh chồng hoặc con của mình.
Thỉnh thoảng có người lên giọng khoe khoan cuộc sống hạnh phúc sau khi cưới, mọi người đều nói về ông xã nhà mình, giọng điệu ít nhiều đều mang theo chút thổi phồng.
Nhắc tới quá trình kết hôn trước khi yêu, có một cô gái mới vừa kể xong một đoạn chuyện xưa hào môn ngược luyến, liền hỏi tình huống của Hạ Nhã.
"Hạ Nhã là hoa hậu giảng đường của trường học chúng ta, người theo đuổi cho đến bây giờ đều không ít, bây giờ bạn thế nào? Kết hôn chưa?”
Hạ Nhã đương nhiên không muốn bị đám bạn học cho rằng bản thân lãnh diễm cao quý kết quả lại trở thành gái ế có thành tích cao…. Nhưng cô cũng không thể nói bản thân kết hôn với Thương Ngao Liệt là bởi vì tờ di chúc của cha, đối phương lại là thầy giáo hướng dẫn của mình…… Tất nhiên, nếu nói ra cô cảm thấy rất đáng yêu, rất có cảm giác kích thích, nhưng ai biết được đám phụ nữ này sẽ nghĩ như thế nào.
"Ừ...... Kết hôn rồi."
"A? Chồng bạn làm nghề gì?”
"Hai người quen nhau như thế nào?"
"Loại hình Hạ Nhã thích nhất định là rất cực phẩm đi!"
Đối mặt trước những lời ép hỏi khua chiêng gõ trống của đám bạn, dưới tình thế cấp bách, Hạ Nhã bắt đầu nửa thật nửa giả thêu dệt. Ông xã từng du học sinh sống ở nước Mỹ cùng gia thế thư hương môn đệ là sự thật, nhưng tiếp theo cái gì mà hai người 7 trước vừa gặp đã yêu, lại bởi vì hiểu lầm mà bỏ qua nhau, 7 năm sau gặp lại vượt qua sóng gió thế nào….. Đơn giản nói một hồi liền khiến cho đám bạn học nữ khóc lóc như hoa lê đẫm mưa.
Được rồi, đoạn Thương Ngao Liệt giả vờ bị tổ chức ‘Moses’ bắt đi cũng kịch tính không thua gì tình yêu vĩ đại của những cặp tình nhân khác. Nhưng sự kiện này liên quan đến cơ mật, cô không thể công khai.
Chính là lúc này, phía sau lưng truyền đến tiếng cái ghế bị kéo trên sàn nhà phát ra tiếng vang nhỏ, Hạ Nhã cảm giác toàn thân ớn lạnh, cô quay mặt lại, liền nhìn thấy người đàn ông cách đó không xa.
Anh nhìn sang, khóe miệng hơi giật giật, cuối cùng lại không có chào hỏi cô, đôi mắt dịu dàng, thời điểm nhìn cô nhiều thêm một chút lạnh.
Thương Ngao Liệt đi đứng bất tiện cứ như vậy một mình đi ra ngoài nhà hàng.
________KẹoĐắng~~~d.đ.l.q.đ________
Đêm hôm ấy, anh nằm trên giường rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, Hạ Nhã muốn tìm cơ hội nói chuyện, anh chỉ tùy tiện đáp lại. Cô đưa lưng về phía anh, tóc dài xõa tán loạn, che khuất nửa bên mặt mất mác của cô.
"Em có hẹn với Thiểu Tuyết…….Ngày mai đến thành phố X chơi 2 ngày, rất nhanh sẽ trở lại.”
Anh cũng đưa lưng về phía cô, nghe không rõ một tiếng “Ừ” từ miệng phát ra.
Thật xin lỗi, em không phải......
Nhưng chỉ một câu nói, làm sao có thể biểu đạt đầy đủ suy nghĩ trong nội tâm của cô?
Cảm xúc nặng nề giống như một khối đá lớn, đè nặng trong lòng Hạ Nhã. Cô biết tình yêu cô dành cho anh rất sâu rất nặng, nhưng không có dự kiến sẽ có một ngày, giây phút muốn tự mình giải thích, lại gian nan như vậy.
So với bất kỳ tình huống nào đã từng trải qua còn khó khăn hơn.
Hạ Nhã giấu mình trong chiếc chăn không có chút độ ấm, một đêm dài buồn chán suy nghĩ lung tung không ngủ đến bình minh.
10,
—— Nếu như không gặp anh, em sẽ như thế nào?
Hạ Nhã cùng bạn thân Dư Thiểu Tuyết lên tàu buổi chiều, sau đó chuyển máy bay trở về thành phố Tây Linh. Cô lấy điện thoại di động ra, trong dự liệu vẫn không nhận được bất cứ tin tức nào của Thương Ngao Liệt.
Bạn của Dư Thiểu Tuyết cũng chưa tới, hai người liền ngồi tại đại sảnh nói chuyện phiếm, Hạ Nhã vẫn nhắn một tin nhắn gởi cho Thương Ngao Liệt.
Cô nói: Em ở phi trường chờ anh đến đón, đợi không được anh, em liền không trở về.
Mặc dù, bản thân cũng không có 100% dũng khí tin tưởng người đàn ông nghiêm túc cứng nhắc kia sẽ khuất phục trước loại uy hiếp này.
Hạ Nhã cầm điện thoại trong tay, ngoài miệng có lệ tìm chủ đề nói chuyện: “Mình nghe người khác nói, bây giờ đối tượng kết giao của cậu là một kiểm sát viên?”
Dư Thiểu Tuyết vội vàng giải thích: “Không phải yêu đương, anh ta là bạn của anh mình.”
"Vậy anh ta đang theo đuổi cậu?” Hạ Nhã trêu chọc, “Hắn so với tên cặn bã kia mạnh hơn nhiều, cậu không thích sao? Là có chỗ nào không tốt à?”
Dư Thiểu Tuyết cúi đầu nghĩ một lát, “Không phải, anh ấy rất tốt, tính tình tốt, gia thế tốt, công việc cũng tốt, còn rất lãng mạn…..Chỉ là, anh ấy cũng không phải là người mình có thể muốn.”
Hạ Nhã bị đâm trúng chỗ bị thương dưới đáy lòng, không thể giấu diếm được nữa kể hết ra cho Dư Thiếu Tuyết nhge.
—— Mặc cho thời gian trôi đi, em chỉ yêu anh, cam tâm tình nguyện hòa vào hơi thở của anh.
Cô chỉ vì thỏa mãn lòng hư vinh nhất thời, mới có thể bịa ra những tình tiết không tồn tại trong tình yêu của hai người kia. Hành động như vậy không thể nghi ngờ là hành động làm tổn thương sâu sắc đến người mình yêu.
Nhưng mà phải làm như thế nào mới có thể biểu đạt lời xin lỗi cùng áy náy, còn có lời tâm tình không nói nên lời?
"Tiểu Nhã, mình cảm thấy…..Mình căn bản không hiếm lạ gì những thứ kia.” Dư Thiếu Tuyết cho rằng, Hạ Nhã cũng là như vậy.
"Đối với mình mà nói, ông xã của mình….. không cần phải cả ngày đều phải làm những chuyện lãng mạn. Đương nhiên, cuộc sống cũng cần chút lãng mạn….. Nhưng một người đàn ông, cái anh ta có thể thật sự làm cho mình cảm động, nhất định không phải là những hành động này.”
Đúng, tựa như tình cảm của cô cùng Thương Ngao Liệt.
Hạ Nhã cảm thấy chỗ làm cho cô cảm động nhất chính là anh giống như một cơn gió mát, cùng giọng nói trầm ổn.
Không hơn.
"Lời như thế quả thật rất buồn nôn, nhưng nếu như không nói cho anh ta biết, người như anh ta làm sao có thể hoàn toàn an tâm?” Dư Thiếu Tuyết nói: “Tiểu Nhã, định nghĩa ‘tình yêu khắc cốt ghi tâm’ trong lòng mỗi người đều không giống nhau. Cậu cảm thấy tình yêu như thế này làm người ta cảm động nhất, nhưng người khác không nhất định sẽ thấy vậy. Cậu cũng không cần bắt buộc bản thân phải đón hùa theo đám người kia.”
—— Cuộc sống sẽ bao nhiêu là đủ khi có một người tri kỷ, dù mất đi sinh mạng cũng không tiếc.
Ở trong lòng Hạ Nhã, đoạn tình yêu của cô cùng Thương Ngao Liệt, đã là đẹp nhất rồi.
Đúng rồi...... Cô cảm thấy tình yêu đẹp nhất, không phải lúc còn trẻ bỏ lở nhau, về sau trở thành tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời.
Cũng không phải là tình yêu ngược luyến kéo dài đến 10 năm, giày vò giữa yêu và hận.
Càng không phải là tình yêu, vì một người mà có thể lật đổ cả tòa thành.
Đang lúc Hạ Nhã cùng Dư Thiếu Tuyết nói tới chỗ cảm khái, không biết từ đâu xuất hiện mấy người đàn ông mặc tây trang, bắt đầu dùng violin, cello, sáo…. Tấu lên một bản tình ca kinh điển.
Hai người đều cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, nhưng làn điệu đã dần dần làm hai mắt Hạ Nhã ẩm ướt, có người theo nhạc hát lên, người hát kia hẳn là nghệ sĩ chuyên nghiệp đã học qua thanh nhạc.
Hắn đi đến trước mặt hai người cất giọng hát: “Cho nên anh cầu xin em, đừng để anh xa cách em, ngoài em ra anh không thể cảm nhận được một chút tình yêu nào......"
Dư Thiếu Tuyết từ chỗ ngồi đứng dậy, cô nhìn thấy người đàn ông kiểm sát viên kia cầm hoa tươi trên tay, an bài dàn nhạc dùng khúc 《 Anh chỉ quan tâm em 》 nghênh đón bọn cô.
Đau khổ trong mắt Dư Thiếu Tuyết hoàn toàn nhắc nhở Hạ Nhã.
Cuộc sống bao lâu mới có thể tìm được một người tri kỷ, cô tìm được anh đã là rất may mắn.
Mặc dù người đàn ông ưu tú trước mắt đang nói: “Tiểu Tuyết, anh sẽ kiên trì, cho đến khi em hồi tâm chuyển ý mới thôi.”
Nhưng Dư Thiếu Tuyết vẫn không có chút nào vui vẻ.
Dư Thiếu Tuyết lễ phép tiếp nhận bó hoa kia. Hạ Nhã khó chịu ngồi ở một bên, nhìn đám người đang đón máy bay, cùng với đại sảnh sáng ngời, tất cả đều không hề liên quan đến cô.
Tựa như chiếc thuyền đi trong đêm tối, nhìn không thấy ngọn hải đăng, không có mục đích mà chờ đợi, làm cho khúc nhạc trong lòng gõ xuống một trọng âm.
Chính là một giây gần như tuyệt vọng này, hành lý bên cạnh lại bị người nâng lên.
"...... Thầy Thương?"
Đối phương mặt nhạt như nước nhìn nhìn cô, “Em thật đúng là chờ."
Hạ Nhã há to miệng, rất nhiều từ ngữ đều không thể tổ chức lại, vừa vặn bỏ lỡ thời cơ nói chuyện. Dư Thiếu Tuyết nói rất đúng, dù cho người đàn ông này sẽ không an bài một dàn nhạc tới đón máy bay, nhưng như vậy thì thế nào?
Anh chỉ cần im lặng không có hành động nào, cũng đủ để triệt để làm rung động cuộc sống của cô.
"Thất thần làm cái gì, đi về."
Nhìn chân người đàn ông chậm rãi bước, nước mắt Hạ Nhã liền rơi, “Em biết rõ….. lời này rất già mồm cãi láo, rất buồn nôn......"
Thương Ngao Liệt dừng bước, quay đầu không hiểu nhìn lại cô.
Hạ Nhã kiên định nhìn Thương Ngao Liệt, người đàn ông cô yêu suốt đời.
Vì vậy, mới có thể không cho phép anh nghi ngờ.
"Nhưng mà em yêu anh, Thương Ngao Liệt! Mỗi một ngày đều sẽ yêu nhiều hơn, mãnh liệt hơn so với quá khứ. Em muốn sinh con cho anh…..Em không quan tâm đến cách nhìn của người khác, cho dù thật sự có người xuất sắc hơn, biết săn sóc hơn so với anh, em cũng chỉ cần anh!”
Hạ Nhã mặc cho nước mắt chảy xuôi, ánh mắt của cô toát ra tia sáng chứa đầy tình yêu thành kính.
"Có một câu vĩnh viễn sẽ không quá muộn, từ nay về sau em muốn nói với anh vô số, vô số lần, em yêu anh, Thương Ngao Liệt!”
Tất cả ngăn cách ngay tại giờ phút này đều tan thành mây khói.
Thương Ngao Liệt nhíu chặt lông mày, ôm Hạ Nhã vào trong ngực. Chỉ có cô là chân thật, với anh mà nói, chỉ có cô gái nhỏ là người duy nhất anh nhận định.
Mở miệng mới phát hiện đã nghẹn ngào, anh nói với cô: “Nhã Nhã, anh cho tới bây giờ….. cũng chưa từng yêu một người như vậy.”
Cô cũng không tìm thấy một lồng ngực rộng lớn vững chắc như vậy để cô dựa vào.
Thương Ngao Liệt hôn lên nước mắt của cô nói, "Chúng ta về nhà."
Hạ Nhã nghĩ, đời này làm sao cô có thể cam lòng buông tha.
Nếu như chưa từng gặp anh, em liền cô độc không nơi nương tựa. Cho nên em cầu xin anh, đừng để em xa cách anh, ngoài anh ra, em không thể cảm nhận được một chút tình yêu nào………
Anh là thầy giáo của em, là người đàn ông bầu bạn với em cả cuộc đời. Thương Ngao Liệt, em xem trọng anh còn hơn cả lý tưởng của bản thân em.
Vì vậy, anh chính là tri kỷ, là sinh mạng của em.
~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~