HÔN NHÂN THỨ HAI

Chung Văn Nhiễm ngồi vào trong xe thì ngửi được mùi thuốc lá dày đặc, trên gạt tàn đầy là đầu mẩu thuốc lá, hẳn là thời gian Chúc Diệu Uyên đợi anh đã rất lâu, nhưng lại vẫn không gọi điện thoại cho anh hỏi anh lúc nào thì xuống dưới. 

Anh nhíu mày, lời nói cứ thế buột miệng thốt ra: “Nếu cậu cứ tiếp tục hút như thế, đừng cần phổi để thở nữa.”

Chúc Diệu Uyên nở nụ cười tươi: “Thầy đang quan tâm tôi sao?” 

Chung Văn Nhiễm cúi đầu thắt kỹ dây an toàn, sắc mặt lạnh nhạt: “Vậy cứ coi là tôi lắm mồm đi.”

Nụ cười của Chúc Diệu Uyên cứng đờ, lập tức có chút dở khóc dở cười: “Anh đúng thật là đùa thế nào cũng không được…… Là tôi lắm mồm, thầy muốn đến nơi nào trước? Công ty hay trụ sở thí nghiệm?” 

Chung Văn Nhiễm nghe hắn nói vậy lại không vui lắm, cảm giác tính cách anh dường như không tốt lắm, nhưng những cảm xúc nhỏ nhặt ấy anh đều không thể bày ra trên mặt, chỉ là giọng nói lạnh đi: “Trụ sở đi.”

Dọc đường đi, Chúc Diệu Uyên liên tục quay đầu nhìn anh, miệng từ đầu đến cuối cứ cười tủm tỉm, cuối cùng nhìn đến mức Chung Văn Nhiễm dựng hết cả tóc gáy, mới vội vàng rời tầm mắt. 

Mấy ngày không gặp, hắn lại thay đổi trạng thái, không giống kiểu cà lơ phất phơ theo đuổi như mới đầu nữa, đối xử với anh không còn vẻ lưu manh như thường ngày, nhưng có một vài hành động lại càng thêm thân mật mập mờ, ánh mắt nhìn anh tựa như ngâm mật vậy.

Trước giờ Chung Văn Nhiễm không biết ánh mắt của một người cũng có thể buồn nôn như vậy, nhưng Chúc Diệu Uyên thật sự rất thích nhìn anh như thế, anh không có cách nào hình dung loại cảm giác này, nhưng cũng may là khi anh sắp không thể nhịn được nữa, đã đến trụ sở.

Phụ trách trụ sở là một người đàn ông bốn mươi tuổi đeo mắt kính, cúi người chào đón, nhìn trông rất chi là nịnh nọt.

Nhưng ngược lại lúc hắn ta giới thiệu hoàn cảnh và dụng cụ thí nghiệm lại rất chuyên nghiệp, lời lẽ ngắn gọn rõ ràng, một câu vô nghĩa cũng không có.

Chung Văn Nhiễm lắng nghe dần dần say mê, đưa ra mấy vấn đề mang tính chuyên nghiệp, hai người bắt đầu bàn luận chăm chú.

Chúc Diệu Uyên hiếm thấy có lúc không trêu trêu chọc anh, tuy rằng hai người bọn họ nói chuyện không có mấy câu hiểu nổi, nhưng hắn đi theo Chung Văn Nhiễm, cũng nghe hiểu được chun chút.

Liếc mắt thấy vẻ mặt Chung Văn Nhiễm nghiêm túc, hắn thấy những cảm xúc trong tim ngập tràn trong lồng ngực, nhiều đến nỗi gần như tràn ra ngoài, loại cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa  lại, nhưng hắn biết mình đang vui vẻ.

Bởi vì nhìn thấy người ấy thôi liền vui sướng không chịu nổi.

Lông mi Chung Văn Nhiễm rất dài, nhưng không vểnh lên, chỉ có khi anh rủ mí mắt xuống, lớp lông mi đen nhánh mới vô cùng rõ ràng, lúc này người phụ trách chỉ cho anh về dụng cụ nào đó, anh nhìn một cái, rũ mắt nhận lấy găng tay người phụ trách đưa cho.

Chúc Diệu Uyên cứ nhìn chằm chằm anh như mê muội, ánh mắt si dại đến mức chính hắn cũng chẳng tưởng tượng nổi, lúc Chung Văn Nhiễm duỗi tay đeo găng, hắn gần như muốn cúi đầu hôn lên những ngón tay mảnh khảnh ấy.

Vừa chạm tới găng tay, Chung Văn Nhiễm đột nhiên dừng lại: “Dự án trước của mọi người là ai làm vậy?”

Người phụ trách vội vàng báo một cái tên, không ngờ Chung Văn Nhiễm lại biết, anh cau mày nói: “Người này làm việc trước giờ đều bị đồn thổi không tốt, xảy ra chuyện cũng là bình thường, có tư liệu nghiên cứu trước hay không đưa tôi xem một chút.”

Lúc này người phụ trách đã thấy rõ được trình độ của anh, biết có nhân vật lợi hại đến, cộng thêm lão sếp đang ở bên cạnh càng không dám hời hợt, sai phụ tá đi lấy tư liệu.

Sau khi tư liệu tới tay, Chung Văn Nhiễm tùy tiện lật hai trang, lại thờ ơ ném lại cho phụ tá, tiếp tục đeo găng tay: “Khá ổn, không có hỏng bét như tưởng tượng.”

Cuối cùng Chúc Diệu Uyên cũng nỡ rời khỏi mấy cái ý nghĩ hoang tưởng tươi đẹp kia để lấy lại tinh thần, nghe thấy anh nói vậy liền xít lại gần nhỏ giọng nói: “Mấy đồ nghiên cứu kia thì sao? Anh thấy thế nào?”

Khóe mắt Chung Văn Nhiễm cong lên, Chúc Diệu Uyên không bỏ lỡ ý cười kín đáo đó.

“Nếu cậu đã mời tôi, hãy chọn tin tưởng tôi.”

Sắc mặt Chúc Diệu Uyên hoảng hốt, không kìm được bước bên phía trước, muốn ghim chặt bờ vai gầy yếu kia vào trong ngực, nhưng Chung Văn Nhiễm đã kịp thời tránh được, anh đột nhiên tiến lên, bàn tay đã đeo găng sờ lên dụng cụ khử trùng.

“Đúng rồi,” Anh nói, “Nên có một người phối hợp với tôi, hãy cho tôi một trợ lý…”

“Những cái này ngài cứ yên tâm, đều đang đợi ở phòng làm việc bên cạnh rồi, đến khi ngài bắt đầu công việc mọi người sẽ quen biết nhau.” Người phụ trách cười nói.

“Được.” Chung Văn Nhiễm gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía Chúc Diệu Uyên, “Tôi không đến công ty nữa, nói cho cùng thì tôi làm việc nơi này, làm quen ở đây là được rồi.”

Chúc Diệu Uyên ngu người, không ngờ nhanh như vậy anh đã muốn vứt bỏ hắn rồi, không phải đã nói là sớm chiều ở chung sao hả?

Hắn còn muốn nói, nhưng Chung Văn Nhiễm không cho hắn cơ hội, xoay người hỏi phụ trách: “Liên quan đến thí nghiệm ở đây từ hôm nay đều thuộc tôi quản lý đúng không?”

Người phụ trách: “Đương nhiên đương nhiên.”

“Vậy gọi hết những người làm việc với tôi tới đi, nên giao lưu thì nhanh chóng giao lưu, giao lưu xong thì hôm nay có thể bắt đầu công việc luôn.”

Đợi phụ tá của người phụ trách chạy đi thông báo, Chúc Diệu Uyên đứng nguyên tại chỗ mãi mới muộn màng nhận ra, nơi này thật sự là không có chỗ cho hắn rồi.

Một chuyện vốn nên vô cùng bực bột, hắn lại cười, trong nụ cười chứa đựng bất đắc dĩ và dung túng.

Hắn tới cạnh Chung Văn Nhiễm, cúi đầu ghé vào tai anh, cười nhẹ nói: “Ranh ma.”

Nhìn vành tai Chung Văn Nhiễm vì hắn kề quá gần mà đỏ ửng, hắn hài lòng ngẩng đầu lên, nâng cao âm lượng: “Được rồi, vậy thì tôi đi, anh làm việc cho tốt, hôm khác tôi đến kiểm tra.” Nghe thấy “nhân viên” bên cạnh run lên một cái.

Chúc Diệu Uyên ‘bước một quay đầu ba’ rồi cũng đã đi mất, Chung Văn Nhiễm ở trong môi trường xa lạ cũng không cảm thấy không quen, chào hỏi các đồng nghiệp xong rồi nhanh chóng quăng mình vào công việc.

*Bước một bước quay đầu ba lần tỏ ý lưu luyến không nỡ rời xa

Anh là nòng cốt của cả đoàn thể, trước kia bởi vì vị trí của anh để trống, toàn bộ dự án cứ chậm chạp không tiến triển, anh tới một cái, không chỉ mang lối suy nghĩ mới, kỹ thuật mới, còn giải quyết được vấn đề thất nghiệp của tất cả mọi người. Bởi vì nếu lại không có chuyên gia nào được điều tới, tất cả mọi người sẽ phải đứng trước bờ vực thất nghiệp, đợi đến khi tổng công ty không chịu được nữa đuổi bọn họ khỏi cửa, rồi nhường dự án cho người khác.

Mọi người đều vô cùng cảm kích anh, năng suất tăng vọt trước nay chưa từng có.

Tan làm buổi chiều, Chung Văn Nhiễm cởi đồ cách ly định rời đi, kết quả bị đồng nghiệp ngăn lại, nói là muốn tổ chức cho anh tiệc hoan nghênh đồng nghiệp mới.

Mấy kiểu hội họp này trước giờ anh đều không tham gia, hơn nữa là anh cũng chẳng ở đây lâu dài, làm long trọng như vậy cũng chẳng có ích gì liền trực tiếp từ chối.

Nhưng đâu biết đồng nghiệp ở đây dính người cực kỳ, nói liến thoắng một mạch, cái gì mà đặc biệt vì anh mà làm, đã chuẩn bị xong hết rồi, anh mà không đi buổi tụ họp hôm nay liền mất đi nhân vật chính.

Gì mà dù gì cũng là tấm lòng của mọi người, anh không đi thì quá là tổn thương trái tim các đồng nghiệp rồi.

Sau đó thấy Chung Văn Nhiễm vẫn vững như bàn thạch, cậu ta lại thay đổi phương pháp, đồng nghiệp này là một tiểu beta, tên Trần Thu Ly, bình thường nghiêm túc chính chắn, lúc làm nũng lại chẳng thua kém omega nửa phần.

Cậu lắc lắc cánh tay Chung Văn Nhiễm, “Đi mà đi mà.”

Chung Văn Nhiễm bị làm nũng đến bó tay, chỉ đành đồng ý.

Lúc anh theo đồng nghiệp đi mất, chính là đã quên luôn Chúc Diệu Uyên rồi, nói cho cùng thì làm việc cả ngày, đầu óc anh đã choáng váng đến mức mình là ai cũng sắp chẳng nhớ nổi.

Chỗ các đồng nghiệp dắt anh đến có hơi ồn ào, đợi đến lúc anh nhìn thấy trên điện thoại có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đã cách giờ anh tan làm hơn một tiếng.

~ Hết chương 11 ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi