HÔN NHÂN THỨ HAI

Liên quan đến dấu răng trên tuyến thể sau gáy Chung Văn Nhiễm, là bị cắn vào kỳ phát tình năm đầu tiên anh và Chúc Diệu Uyên ở bên nhau. Đó không phải là lần phát tình đầu tiên của anh, sau khi omega trưởng thành mỗi năm sẽ trải qua hai lần kỳ phát tình, thẳng đến khi gặp Chúc Diệu Uyên, anh đã trải qua ít nhất tám kỳ phát tình.

Kỳ phát tình của omega có thể tính toán được, sau khi tính được xong có thể tiêm thuốc ức chế trước, nhưng nếu như thường xuyên tiếp xúc với chất kích thích___ cũng chính là pheromone alpha, kỳ phát tình sẽ đến trước thời hạn, hoặc sẽ đột nhiên xuất hiện, Chung Văn Nhiễm tương đối thảm, anh chính là trường hợp sau.

Hơn nữa còn là ở ngay đường lớn.

Thông thường cuối tuần bọn họ sẽ ra ngoài chơi, đôi lúc sẽ tới sân chơi, đôi lúc sẽ đi xa hơn một chút, tới thành phố khác du lịch ngắm cảnh, như thế Chúc Diệu Uyên liền có thể mượn cớ ngủ cùng phòng với Chung Văn Nhiễm buổi tối.

Thời điểm Chung Văn Nhiễm phát tình đụng đúng vào lúc bọn họ đang ở vùng khác, nơi bọn họ đi hôm đó là một thành phố phồn hoa lộng lẫy, có một sườn núi rất nổi danh, khi đến mùa hoa sẽ nở khắp mọi nơi, tên là “Dốc tình nhân.”

Trên đường tới dốc tình nhân, Chung Văn Nhiễm trước mặt mấy chục con người đang ở ngay trên đường đột nhiên tỏa ra pheromone mãnh liệt, mặc dù đang ở trong xe, nhưng omega chưa bị kí hiệu khi tỏa ra pheromone đủ để xuyên qua lớp cửa kính xe dày đặc, chọc cho không ít alpha đỏ lừ mắt.

Đường vẫn đang tắc đã có người bước từ trên xe xuống, trắng trợn gõ lên cửa kính xe bọn họ.

Alpha hưng phấn, nhiệt tình đáp lại Chung Văn Nhiễm, Chúc Diệu Uyên chỉ cảm thấy trán hắn đang lòe lòe một màu xanh rờn, gân xanh cũng nổi gồ lên, tức giận đập lên tay lái một cái, kèn xe lập tức kêu vang dội chói tai, hắn mở cửa kính xe thả pheromone có tính áp chế càng đáng sợ hơn ra, mấy alpha kia mới hậm hực từ bỏ.

Ngay sau đó hắn đóng cửa xe lại, nhưng cả người đã rơi vào trạng thái nóng nảy, Chung Văn Nhiễm ngồi ở kế bên ghế lái nước mắt rưng rưng nhìn hắn, hai chân khó chịu ma sát vặn vẹo.

Chúc Diệu Uyên sắp điên rồi: Anh đàng hoàng chút đi! Đệm ghế đều bị anh làm ướt rồi!”

Chung Văn Nhiễm thấp giọng nói: “Anh không khống chế được…”

Giọng anh mềm nhũn, lọt vào tai còn nghe ra mấy phần tủi thân, Chúc Diệu Uyên muốn kéo anh qua làm anh ngay tại trận, nhưng hắn nhịn xuống, chờ làn sóng kẹt xe qua đi liền lập tức quay đầu chạy về phía khách sạn.

Dọc theo đường đi Chung Văn Nhiễm cứ hầm hầm hừ hừ, mấy lần suýt nữa đã khóc, trước giờ anh chưa từng trải qua thời khắc nào khó chịu đến vậy, trên người như thiêu đốt, anh muốn cởi hết quần áo trên người mình cho mát mẻ thoải mái, lại muốn dựa vào Chúc Diệu Uyên gần một chút, bởi anh biết chỉ có Chúc Diệu Uyên mới có thể cứu anh.

Đến khách sạn, anh vừa xuống xe liền trực tiếp đổ vào trong ngực Chúc Diệu Uyên, ngay cả sức đứng vững cũng không có.

Chúc Diệu Uyên ôm nganh anh lên, vội vàng xuyên qua vô số ánh nhìn bước đến sảnh khách sạn, trong lúc đó còn có alpha định lại gần cướp người khiến hắn nhịn đến cùng cực, lửa giận còn hừng hực hơn cả dục vọng.

Hắn gần như tông cửa phòng khách sạn, chiếc giường tuyết trắng tựa như đám mây bồng bềnh, Chung Văn Nhiễm bị ném vào liền ngập trong đó, hắn bổ nhào tới, thở dốc như trâu.

Omega nhỏ bé, xinh đẹp này đây đang ở dưới thân hắn, dịu ngoan không tưởng tượng nổi.

Chúc Diệu Uyên và anh bốn mắt nhìn nhau, nhớ đến đám alpha đuổi tới trên đường cái, cùng với đám người không biết lượng sức mà liên tục ùa đến tỏ tình với anh, nhất thời lửa ghen bừng lên, hắn nắm lấy cằm anh, hỏi: “Có thích em hay không?”

Chung Văn Nhiễm đã bị hành hạ đến hai mắt ngấn lệ mông lung, nghe vậy khóc thút thít: “Thích, thích.”

“Vậy anh có yêu em hay không?” Chúc Diệu Uyên cắn răng.

Cái tuổi này của bọn họ, nói yêu tựa hồ quá sớm, chữ yêu này quá mức nặng nề, vì vậy trong phút chốc Chung Văn Nhiễm có hơi do dự, Chúc Diệu Uyên nhận ra được dự do dự của anh, gia tăng lực độ, bóp da thịt mơn mởn của anh đến ửng lên một mảng đỏ: “Sao lại do dự rồi? Xem ra anh không thương em rồi, vậy nếu anh đã không thương em, chắc cũng chẳng muốn để em ký hiệu đâu chứ nhỉ?”

Hắn dùng cái này tới uy hiếp người ta, Chung Văn Nhiễm thật sự rơi nước mắt, cảm thấy Chúc Diệu Uyên thật là bất chấp lý lẽ, anh chưa từng trải qua chuyện như vậy, cũng chẳng biết phải làm sao.

___ Rất lâu rất lâu sau đó, khi bọn họ nhắc lại chuyện này Chung Văn Nhiễm mới biết, ngay giây đầu tiên anh phát tình Chúc Diệu Uyên liền bị câu dẫn đến tự động phát tình theo, alpha trong cơn phát tình dục vọng chiếm giữ sẽ đột ngột tăng vọt, chính là một chẳng thể chịu nổi đến một xíu xiu kích thích.

Mà kích thích cả đoạn đường này dứt khoát kích thích Chúc Diệu Uyên đến điên luôn rồi, cộng thêm hồi tưởng lại những chi tiết  bình thường không có cảm giác an toàn kia, hắn buộc phải trêu chọc Chung Văn Nhiễm một trận cho đã mới hả giận.

Thấy Chung Văn Nhiễm không trả lời, hắn liền rút tay về.

Chung Văn Nhiễm bỗng nhiên kéo lấy hắn, nức nở nói: “Anh suy nghĩ kỹ lại rồi, anh yêu em, xin em đừng đi.”

“Thật không?” Chúc Diệu Uyên cố làm vẻ nghi ngờ.

“Thật mà,” Chung Văn Nhiễm nuốt hết tất cả cơn ngột ngạt xuống bụng, nhào vào ngực hắn: “Anh khó chịu… Chúc Diệu Uyên…”

“Nhưng em nghe giọng anh không chắc chắn lắm,” trong mắt Chúc Diệu Uyên lộ ý cười, nhưng khóe miệng lại cố tình kéo xuống, “Lỡ đâu anh là vì ký hiệu mới dỗ em thì sao? Cái này không được, em cần gì đó chứng minh.”

Chung Văn Nhiễm sụt sịt, có chút nóng nảy: “Chứng, chứng minh như nào?”

Nhưng Chúc Diệu Uyên cứ lặng yên không nói.

Anh bị ép đến đường cùng, trên người toàn là mồ hôi ướt đẫm, ga giường gần như bị anh vặn vẹo thành rau cải khô, anh suy nghĩ một chút, quay lưng lại, bắt đầu cởi nút áo ngay trước mặt Chúc Diệu Uyên.

Quần áo cởi  một nửa, anh run run rẩy rẩy, toàn thân run run, chậm rãi đưa tuyến thể sau gáy đến trước mặt Chúc Diệu Uyên, cách môi của hắn chỉ mỗi một tấc.

Anh không nói lời nào, nước mắt rơi xuống ga giường, lại nghe thấy Chúc Diệu Uyên nói: “Anh thật sự đúng là… dâm chết được, muốn em ký hiệu đến như vậy sao?”

___Nhưng rồi một giây kế tiếp, anh bị giam lại bằng lồng ngực nóng bỏng. 

Chúc Diệu Uyên không chút thương tiếc, thậm chí hắn còn không do dự, ngay lúc ôm lấy Chung Văn Nhiễm vào lòng mình hắn liền cúi đầu hung hăng cắn lên gáy anh một nhát!

Chớp mắt cơn đau nhức tập kích đến, ranh nanh Chúc Diệu Uyên đâm xuyên qua địa phương yếu ớt kia, Chung Văn Nhiễm khóc sướt mướt, thời điểm cơ thể bị ôm lấy, tay anh cũng bị hắn nắm thật chặt, mười ngón tay xen kẽ.

Ký hiệu hoàn thành, Chúc Diệu Uyên buông miệng, trên gáy Chung Văn Nhiễm liền xuất hiện một dấu răng bắt mắt, còn đang rỉ máu.

Hắn ôm Chung Văn Nhiễm lăn qua lộn lại, hôn lên môi Chung Văn Nhiễm, đầu lưỡi ướt át quấn quýt dây dưa, đầy miệng là mùi máu tanh.

“Bé cưng, em yêu anh.” Lời hắn nói qua loa, nhưng lại mang ngữ điệu cực kỳ trang trọng.

~ Hết pn1 ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi