HÔN NHẸ NHÓC CÂM CỦA TÔI

Nghe thấy lời này, Quan Tự cất cao giọng hỏi: "Vì sao chứ?"

Tưởng Khinh Đường sợ đến mức run lên, Quan Tự hối hận ôm lấy nàng xin lỗi: "Chị xin lỗi, chị..... chị cũng không biết mình bị làm sao."

Cô đường đường là đương gia của Quan gia, là thiên chi kiêu tử, cô đã bao giờ gặp phải bất bình trong chuyện làm ăn?

Chỉ có thiếu nữ nhỏ hơn mình mười lăm tuổi này, nhìn thấy nước mắt của nàng, tâm Quan Tự như vỡ thành từng mảnh, ầm ầm rơi xuống.

Tưởng Khinh Đường bị dọa nằm trong lòng Quan Tự khóc, khóc đến mức Quan Tự hết cách, chỉ có thể ôm lấy nàng, kề bên tai nàng xin lỗi, càng nói Tưởng Khinh Đường càng khóc lớn.

"Quan tỷ tỷ...... Quan tỷ tỷ......."

"Chị ở đây, Tiểu Đường, chị ở đây."

Ngoài ôm chặt nàng, Quan Tự không còn cách nào.

Tưởng Khinh Đường ngẩng đầu, cố gắng kề bên tai Quan Tự, nức nở nói: "Em là........ điềm xấu, chị không thể..... cưới em, chị sẽ bị..... em.... hại chết....."

"Ba mẹ...... cũng bị em...... hại chết......"

"Em là...... điềm xấu......"

"Là sao chổi."

Sao chổi.

Là từ Tưởng Khinh Đường được nghe từ nhỏ đến lớn.

Cùng với ánh mắt phỉ nhổ của người lớn và những viên đá bị đám nhóc cùng tuổi ném vào người.

Năm ấy, trong nhà Tưởng Khinh Đường có xem một quẻ, quẻ bói nói Tưởng Khinh Đường là "Thiên Sát Cô Tinh", mệnh không nên có thân nhân đã khiến người ở Tưởng gia xa lánh nàng.

Ba mẹ Tưởng Khinh Đường không nghe.

Ba mẹ nàng không nghe nên đã xảy ra tai nạn xe cộ, chết đi.

Lúc ấy, trên xe có ba người, ba mẹ vì che chở cho nàng mà mất.

Máu của ba mẹ dính lên người, lên mặt Tưởng Khinh Đường, thân thể của ba mẹ ngày càng lạnh, Tưởng Khinh Đường khóc lớn gọi to, giọng dần khàn đi nhưng gọi mãi ba mẹ vẫn không tỉnh.

Sau đó mọi người cũng tin quẻ bói ấy là thật, Tưởng Khinh Đường là sao chổi, dính vào ai, sẽ hại chết người nấy, cả bản thân nàng cũng tin mình đã hại chết ba mẹ.

Nếu không phải nàng, ba mẹ và anh nhất định sẽ sống rất vui vẻ hạnh phúc.

Sẽ rất tốt.

Từ đó về sau, tất cả mọi người xem Tưởng Khinh Đường là ôn dịch trốn tránh còn không kịp như sợ dính phải nàng sẽ nhà tan cửa nát.

Tưởng Khinh Đường dùng hết sức nói cho Quan Tự nguyên nhân chị không thể kết hôn cùng mình, nói xong, ngọn lửa cuối cùng trong lòng cũng dập tắt, vùi đầu vào cổ Quan Tự, im lặng rơi lệ.

Cuối cùng cũng nói cho Quan tỷ tỷ.

Vốn muốn Quan tỷ tỷ không chán ghét mình nhưng vẫn nói cho chị.

Hết cách rồi, nàng muốn cứu Quan tỷ tỷ, nàng không muốn Quan tỷ tỷ vì nàng mà mất đi sinh mệnh của mình.

Nước mắt của Tưởng Khinh Đường chảy vào cổ của Quan Tự, từ nóng sang lạnh, nàng cho rằng Quan Tự sẽ đẩy mình ra, vì thế hai tay gắt gao vòng lấy cổ chị, muốn ghi nhớ chút ấm áp cuối cùng của chị, ai biết Quan tỷ tỷ lại ôm lấy nàng, bật cười.

Ban đầu là nhịn cười, sau đó cười đến bả vai cũng run lên.

Quan Tự kéo Tưởng Khinh Đường ra khỏi lòng mình, lau khô nước mắt cho nàng, vừa cười vừa nói: "Nhóc con, sao em có thể hại chết chị được?"

Tưởng Khinh Đường bẹp miệng, hốc mắt hồng lên thoạt nhìn rất đáng thương, thấy Quan Tự không tin, nước mắt chảy nhiều hơn: "Là.... là thật đó....." Từ khóc thầm đến gào khóc, khóc đến bả vai run rẩy, vừa khóc vừa giải thích với Quan Tự: "Quẻ...... quẻ bói nói.... em là điềm xấu...... sẽ hại chết chị......."

Quan Tự cười lớn hơn, vừa cười vừa lau nước mắt, an ủi nàng: "Được rồi, Tiểu Đường đừng khóc, đừng khóc mà..... Cái đó sao gọi là đoán mệnh? Vốn là kẻ lừa đảo, chị không tin lời ông ta, chị phải cưới em về nhà, làm vợ của chị, xem ông ta có thể làm được gì!"

"Chị sẽ..... chị sẽ gặp xui xẻo...." Tưởng Khinh Đường thút thít nói.

Nàng vừa cảnh cáo Quan Tự đừng đến gần mình, sẽ gặp xui xẻo nhưng hai tai nhỏ nhắn lại ôm chặt lấy cổ Quan Tự, luyến tiếc buông ra, thậm chí còn nắm chặt hơn.

Cứ thế mềm mại nằm trong lòng Quan Tự.

"Chị mặc kệ." Quan Tự an ủi Tưởng Khinh Đường đang thút thít, trong lòng mềm nhũn, hận không thể để Tưởng Khinh Đường nằm mãi trong lòng mình rồi chính cô sẽ xua tan những sầu lo, sợ hãi trong lòng em, cũng xua tan những ủy khuất mà em đã chịu mười mấy năm qua, từ nay về sau, cô sẽ yêu em thật nhiều.

Môi Quan Tự kề bên tai Tưởng Khinh Đường, nhỏ nhẹ, dịu dàng nói: "Em có là điềm xấu hay sao chổi thì đến chỗ chị cũng sẽ biến thành phúc tinh, em nói xem có trùng hợp hay không, lúc còn nhỏ chị cũng đi xem bói, người ta nói mạng chị lớn lắm, chuyên trị những tiểu sao chổi như em, em có tin không?"

Cô an ủi Tưởng Khinh Đường, hơi nóng thổi đến khiến tai Tưởng Khinh Đường đỏ bừng.

Hốc mắt Tưởng Khinh Đường vẫn hồng, nước mắt vẫn còn trên mặt nhưng bị câu này của Quan Tự chọc cho nín khóc mỉm cười.

Khi thì khóc lúc thì cười, Tưởng Khinh Đường cảm thấy thật lạ, càng vùi đầu vào lòng Quan Tự, không dám ngẩng lên.

Chọc Quan Tự ôm nàng, ngẩng đầu cười to, cười đến mức Tưởng Khinh Đường không dám lên tiếng.

Quan Tự cười đủ rồi, Tưởng Khinh Đường cũng khóc đủ rồi, hai người lẳng lặng dựa vào nhau, Quan Tự ôm vai Tưởng Khinh Đường nói: "Tiểu Đường, cái chết của ba mẹ em không liên quan đến em, cũng không liên quan đến quẻ bói kia, nếu bọn họ còn trên đời, nhất định cũng hy vọng em sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc mà không phải bị lời của một tên lừa đảo mà hủy hoại cả đời, em nói đúng không?"

Tưởng Khinh Đường nằm trong lòng chị suy tư rồi gật đầu.

Quan Tự lại hỏi: "Tiểu Đường, chị muốn cứu em, em đồng ý kết hôn với chị không?"

Tâm Tưởng Khinh Đường nóng lên, trong mắt mờ mịt, gật đầu.

Rất cẩn thận như sợ sẽ phá nát giấc mộng đẹp này.

Cả nằm mơ nàng cũng không dám, vậy mà lúc này đây lại trở thành sự thật.

Tuy biết Quan tỷ tỷ vì muốn cứu mình nên mới kết hôn với mình nhưng thế thì sao? Ít nhất từ giờ, Quan tỷ tỷ chỉ thuộc về riêng mình nàng.

Tưởng Khinh Đường cảm thấy mình thật ích kỷ cũng âm thầm lo lắng sau khi hai người bên nhau, Quan tỷ tỷ sẽ gặp xui xẻo nhưng giờ phút này, lồng ngực lại không kiềm được sự vui sướng.

Tưởng Khinh Đường ngồi dậy, cúi đầu nhìn Quan Tự, nghiêm túc hứa hẹn với Quan Tự: "Quan tỷ tỷ, em sẽ đối xử tốt với chị."

Trên đời chỉ có Quan tỷ tỷ không chê điềm xấu như mình, chỉ có Quan tỷ tỷ thật lòng tôn trọng mình, yêu quý mình, xem mình là người.

Tưởng Khinh Đường dùng cả trái tim mình hứa hẹn với Quan Tự, phải đối xử thật tốt, thật tốt với Quan tỷ tỷ, dù vứt bỏ cả sinh mạng này, nàng cũng không thể để Quan tỷ tỷ phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Lời hứa chân thành tha thiết này, Quan Tự nhìn thấy trong lòng không khỏi run lên.

"Em có thích váy cưới ban sáng thử không?" Quan Tự khẽ hỏi.

Tưởng Khinh Đường đáp: "Em thích lắm." Mặt đầy ý cười ngọt ngào.

"Thích thì tốt." Quan Tự ôm Tưởng Khinh Đường, không ngăn được vui vẻ từ trong lòng tràn ra, cô nói: "Đó là váy cưới của chúng ta."

Đương nhiên không phải dành cho hôn lễ của Tưởng Khinh Đường và La Miểu.

Người tốt như vậy sao Quan Tự có thể bỏ được.

Nàng phải kết hôn cùng Quan Tự cô, cô đã sớm tính rồi.

Cho nên mới có thể dễ dàng mang Tưởng Khinh Đường từ Tưởng gia đến đây.

Váy cưới của Tưởng Khinh Đường định sẵn phải mặc vì Quan Tự.

- ---------------------------

Quan Tự (sầu): "Cô vợ nhỏ không muốn gả cho mình thì phải làm sao?"

La Nhất Mộ (nghiêm túc): "Đánh vào mông một trận là được liền."

Quan Tự làm theo.

Tưởng Khinh Đường khóc.

Quan Tự đau lòng: "Tiểu Đường, em đừng khóc, chị sai rồi, chị quỳ cho em xem." (Mặt khác gọi cho La Nhất Mộ: "Tên khốc La Nhất Mộ! Cách của cậu không hề có tác dụng!")

La Nhất Mộ (nhìn Giản Lệnh): "Vậy sao? Mình cảm thấy rất hữu dụng mà."

Giản Lệnh (đột nhiên cảm thấy nỗi khổ thầm kín ở mông): "Mộ Mộ, em sai rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi