HÔN QUÂN NHẬT THƯỜNG


“Vậy cứ thử xem, hắn muốn thiên hạ, hay muốn ngươi!”
Trở lại cung đã là lúc trăng lên giữa trời, gió đầu hạ vô cùng mát mẻ nhưng Đồ Linh Trâm lại thấy vô cùng nặng nề, lời Lý Hoài như ma chướng réo rắt bên tai, quấy phá không để nàng yên.
Đừng thấy Lý Phù Dao thường ngày dính lấy nàng mà lầm tưởng, thực ra trước mặt người ngoài, hắn trầm mặc đến lành lạnh khiến người ta thấy âm u nữa là đằng khác. Trong lòng cất giấu tâm tư nhiều hơn lời nói, có lẽ nếu không đến bước đường cùng sẽ không bao giờ hắn mở miệng. Nhưng chính con người lạnh lùng chấp nhất như thế lại nói cho nàng biết rằng sau khi nàng chết, hắn định báo thù xong cũng sẽ xuống hoàng tuyền tìm nàng.
Đồ Linh Trâm biết, hắn là thật tâm. Nếu nàng chậm một bước, có lẽ sẽ thật sự mất hắn.
Vì thế, nàng không lo mình bị hắn tổn thương, dù sao chinh phạt chiến trường nhiều năm đã khiến tâm tư thiếu nữ của nàng hao mòn rồi. Điều nàng lo lắng chỉ là nếu có một ngày Lý Hoài làm ra chuyện bỉ ổi bức hắn chọn nàng hay thiên hạ, hắn quả thật sẽ vì nàng mà làm ra điều ngốc nghếch gì đó không biết nữa.
Dù sao kế hoạch trả thù của hắn cũng đủ điên cuồng lắm rồi.
Bất tri bất giác đã đến Lai Nghi điện, trong điện nội đèn sáng rực. Nàng cất bước tiến vào phòng, thấy Lý Phù Dao y phục đơn bạc, đang ngồi bên cửa sổ, ngưng thần nhìn ra bên ngoài.
Đèn lồng đỏ, ngọn nến vàng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn mà hoàn mỹ của hắn, ấm áp lòng người. Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy sư đệ, nàng lại cảm thấy tâm hồn trở nên an ổn.
Thấy nàng đứng ở cửa, mắt Lý Phù Dao sáng lên, khuôn mặt lành lùng bỗng nở nụ cười sáng rỡ.
Hắn thả bút, mắt long lanh như sao, nghiêng mặt nhìn nàng cười nói: “Hôm nay về trễ nha.”
Ngữ khí có phần làm nũng.

Đồ Linh Trâm liếc nhìn chăm đệm còn chỉnh tề trên giường, ôn nhu cười: “Sao vẫn chưa ngủ?”
Lý Phù Dao như hài tử nằm nhoài lên bàn: “Không có sư tỷ, ta không ngủ được.”

“Bệ hạ là trẻ lên ba chắc?” Đồ Linh Trâm trêu hắn, lại trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi : « Đêm nay ta đã gặp Trần Vương. »
Lời này khiến nụ cười trên môi hắn cứng đờ, ánh mắt cũng tối sầm lại. Hắn thong thả ngồi lên ghế, chốc lát mới buồn bực nói : « Hoắc Thành Công nói với ta rồi. »
Đồ Linh Trâm đối diện hắn, nhăn mày không biết nói sao mới phải, Lý Phù Dao nhìn nàng, lên tiếng hỏi : « Sư tỷ muốn hỏi gì ? »
Hắn chủ động lên tiếng dù sao vẫn tốt hơn. Đồ Linh Trâm gật đầu, nói thẳng : « Tần Lâu hai nhà vì chuyện Lâu Tâm Nguyệt mâu thuẫn mới cao trào, ta hỏi ngươi, mặt nàng ta rốt cục là ai làm ? »
 
Sắc mặt hắn trầm xuống, ánh mắt lướt qua một tia tàn nhẫn : « Lý Hoài nói với tỷ cái gì ? »
« Trả lời ta . » Đồ Linh Trâm trầm giọng.
« Tần Yên. » Lý Phù Dao không chút nghĩ ngợi đáp : « Hai người đó từ nhỏ đã bất hòa, vì chuyện nhỏ cũng làm nhau rách da chảy máu được huống chi là chuyện lập hậu ? »
« Trong rượu Đỗ Khang có độc của Tây Vực, là do ai đưa cho Lâu Tâm Nguyệt ? »
« Không biết. »
Đồ Linh Trâm nhìn thẳng mắt hắn, nghiêm mặt nói : « Phù Dao, mặc kệ chân tướng tàn nhẫn bao nhiêu ta cũng chấp nhận được, nhưng ta không hy vọng ngươi lừa dối ta, hiểu không ? »
Trong ấn tượng của hắn, Đồ Linh Trâm luôn ôn mhu như nước, rất ít khi gay gắt như thế này. Trong mắt nàng không có ý cười khiến hắn hoảng loạn, sốt sắng nói : « Nhưng sư tỷ phải hứa với ta, bất kể nghe được điều gì cũng không được đau lòng, không được tức giận, càng không được giận ta. »
Đồ Linh Trâm gật đầu, nhẹ thở dài : « Phù Dao, ta thật sự không tin lời Lý Hoài, cũng thật sự không muốn nghi vấn ngươi. Chỉ là nếu như chuyện này cứ vậy trở thành cái gai giữa hai ta. Nếu một ngày ngươi dùng lời nói dối để tiếp tục che đậy sự thật, cái gai cứ lớn dần lên, sẽ thật sự nghiêm trọng.
Lý Phù Dao cắn nhẹ môi, buông mắt, lông mi run rẩy một hồi, cười nhạo một tiếng : « Tần Yên là mỹ nhân trong ngoài bất nhất, ta bất quá chỉ giúp thích khách của nàng ta dụ Lâu Tâm Nguyệt vào rừng, đáng tiếc công phu tên thích khách này không cao, không lấy được tính mạng nàng ta. Lâu Tâm Nguyệt sau khi trúng tên mặt đầy máu, hai mắt không cách nào nhìn được xung quanh, ta nhân lúc đó thay đuôi tiễn thành tiễn của Tần phủ, ám chỉ thích khách là do Tần Yên phái đến. Đúng như ta dự đoán, Lâu Tâm Nguyệt hận Tần Yên thấu xương, có một lần ta cố ý nhắc đến loại kỳ độc của Tây Vực trước mặt nàng ta, quả nhiên nàng ta chăm chú lắng nghe, muốn dùng cách này hạ độc… »
« Sau đó ngươi lại lấy thân làm mồi, dụ Tần Yên uống độc, mượn thế lực của Tần Khoan diệt trừ Lâu Hạo ? »
Dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng nàng vẫn thấy khó chịu đến lợi hại, nàng tận lực đè nén tức giận, thanh âm vững vàng : « Ngươi có biết Tần Yên và Lâu Tâm Nguyệt đầu có tình cảm với ngươi ? Nam nhi đường đường chính chính dù có gánh trên vai thâm thù đại hận cũng không thể lợi dụng chân ái của nữ nhân, ngươi có hiểu không ? »
Bị ánh mắt nghiêm khắc chưa từng có của nàng nhìn, Lý Phù Dao khó chịu vạn phần, viền mắt ướt đỏ, lạnh lùng nói : « Thế cũng được, miễn là vị trí Hoàng hậu vẫn để trống, với hai người kia bất quá nó cũng chỉ như tranh một món đồ chơi mà thôi,  có gì mà chân ái ? Huống chi năm đó sau khi nàng chết, đầu cùng thân thể bị Tần Khoan treo ở cửa thành thị chúng… »

Đoạn ký ức u ám này như ác mộng hắn không bao giờ muốn nhắc lại, như bây giờ cứ thế bị xé rách, máu tươi chảy ròng.
Hắn dùng tay che mắt, hít sâu một hơi, lúc này mới gian nan nói : « ….Khi đó Lâu Tâm Nguyệt tìm đến vào con chó, nhìn chó gặm thi thể nàng mà lấy làm vui thích, Tần Yên đứng bên vỗ tay bảo hay. Nàng không biết ta hận chúng đến độ không thể tự tay bóp chết !
Ba năm, ta chịu đựng thù hận tiếp cận bọn chúng, phải làm vừa lòng chúng cũng vì thời khắc này ! Tần Khoan hại chết cha ta, Lâu Hạo giết nàng, phục thù chính là động lực sống duy nhất của ta, ta còn muốn để chúng nếm mùi cửa nát nhà tan, thịt nát xương tan ! »
« Nếu để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, ngươi có khác gì với Tần Lâu không ? » Đồ Linh Trâm cả giận nói : « Thiên tử không giống bạch y, tội chúng đáng muôn chết, nhưng ngươi hà tất phải giống như chúng ! »
« Sư tỷ, nàng quen ta tên là gì sao ? » Như chim bằng to lớn một lần dang cánh là ngàn dặm, nếu đã như vậy, ta sao có thể can tâm bị người ta nắm giữ ? Bọn chúng dám đùa bỡn ta, ta lại không thể tính kế với chúng ? » Lý Phù Dao cười nhạo một tiếng : « Huống chi còn cách nào tốt hơn là ra tay với chính con gái của chúng đây ? »
Thấy hắn cố chấp như vậy, không chút hối cái, Đồ Linh Trâm chỉ im lặng.
Lý Phù Dao thấy nàng thật sự giận rồi, tâm trạng nhất thời oan ức vạn phần/
« Sư tỷ, không phải đã hứa không được giận sao ? » Hắn đỏ mắt đứng lên, đến bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, kéo lấy bàn tay đang nắm chặt thành quyền của nàng, nhẹ nhàng nói : « Ta thừa nhận là ta sai, ta không từ thủ đoạn, lòng dạ đen tốc ác độc, nhưng trong lòng ta…nơi mềm mại nhất đã dành hết cho nàng rồi. »
Ánh mắt hắn chân thành mà nhiệt liệt, còn có thêm vài phần sủng ái. Lửa giận trong lòng nàng tiêu tán hơn nửa, nhưng vẫn nghiêm túc nói : « Tần Yên thế nào ta không biết nhưng Lâu Tâm Nguyệt chịu chết vì thuốc độc ngươi đưa, phần tình cảm của nàng ta ít nhất không giả dối. Ta biết ngươi vì cừu hận không còn cách nào mới lừa nàng, mặc kệ lúc đầu ra sao, ngươi phụ nàng ta là thật, sao lại lật lọng trảm hết nhà họ Lâu ? »
Lý Phù Dao cúi đầu, như đứa trẻ bị lấy mất kẹo : « Ta sai rồi, sau này tuyệt đối không tái phạm nữa, nàng đừng giận mà. »
Đồ Linh Trâm nhắm mắt, lại hé mở, nhìn hắn : « Còn một chuyện nữa, sau khi hỏi xong, quá khứ thế nào ta cũng không truy cứu nữa. »
Lý Phù Dao vội vã nói : « Tỷ hỏi. »
« Nghe nói sau khi ta chết, Tần Khoan từng muốn Hoắc Thành Công hạ độc ngươi, có chuyện này không ? » Suy nghĩ một chút nàng lại nói thêm : « Ô Nha nói có thời gian sức khỏe ngươi suy giảm, có liên quan đến việc hạ độc ? »
Sắc mặt Lý Phù Dao thoáng do dự, tựa hồ không muốn nhắc đến vấn đề này.
Đồ Linh Trâm liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói : « Không được giấu ta, cũng không được dối ta. »
« Đó là lúc ta bắt đầu kế hoạch phục thù. » Lý Phù Dao chần chừ chốc lát cũng bắt đầu mở miệng : « Sau khi Đồ gia diệt, Tần Khoan lập tức khống chế Trường An. Sau một đêm, thế cục đại biến, hết thảy tâm phúc của ta đều bị Tần Khoan xử lý. Hắn giam lỏng ta ở Đông cung, mãi đếm khi thi thể của nàng và phụ hoàng được đưa đến Trường An… Lúc đó ta bi thống như muốn chết đi, một lòng muốn giải oan cho nàng nhưng lại bị Tần Khoan khống chế. Hắn đại khái là muốn giết ta để đỡ Lý Hoài đăng cơ, vì vậy mới dùng người nhà Hoắc Thành Công làm con tin để hắn đưa rượu độc cho ta. 
Nhưng không ngờ Hoắc Thành Công lại không bị lung lay, hắn nói muốn mang ta đi trốn nhưng ta cự tuyệt, lúc đó mới bắt đầu cùng hắn lên kế hoạch báo thù. Nếu lần này ta thực sự đại nạn không chết sẽ để hắn giả vờ đầu quân cho Tần Khoan, cùng ta hợp sức báo thù. Kế hoạch lần đó cũng giúp hắn được Tần Khoan tín nhiệm. »
Thấy hắn miêu tả lại bằng giọng lạnh tanh như vậy, nàng đau đến mức nghẹt thở.
Nàng khó tưởng tượng được uống xong rượu độc, Lý Phù Dao cần bao nhiêu ý chí, trải qua bao thống khổ kịch liệt mới có thể sống lại.
Nàng run rẩy : « Ngươi không nghĩ đến nếu ngươi không chịu được thì sẽ ra sao ư ? »

« Đại thù chưa báo, ta sao cam lòng chịu chết ? Uống xong độc tửu ta ra sức móc họng ói, lại uống hết tất cả thuốc, nằm trên giường một tháng, cuối cùng cũng thực sự sống lại. Sau đó giả ngu, mặc sức để Tần Khoan vùi dập. »
Hắn nở nụ cười tự giễu, lãnh đạm nói : « Nàng xem, đến chính mình ta còn xuống tay được, có phải ta rất tàn nhẫn ? »
Ngàn vạn chữ chặn trong cổ họng, nàng lắc lắc đầu, môi đóng mở vài lần, cuối cùng khóe mắt lăn xuống một giọt lệ.
Thấy nàng khóc, Lý Phù Dao ngẩn ngơ, đau lòng thở dài : « Cho nên ta không muốn nàng biết, sợ nàng khổ sở, nàng lại cứ cật lực muốn biết. »
Nói đoạn hắn hơi nghiêng ngươi, môi mỏng tiến sát mặt nàng. Đồ Linh Trâm chưa kịp phản ứng đã thấy hắn đưa lưỡi, mềm mại liếm đi nước mắt trên mặt nàng,
Không khí trầm trọng đột nhiên ám muội, Đồ Linh Trâm sửng sốt, 20 năm không biết tình ái là gì, nàng không hiểu sao tâm tư bỗng dưng hoảng loạn.
Nàng không ý thực được đè ngực lại, nghi hoặc nhìn hắn như hỏi : Đây là gì gì ? 
Lý Phù Dao thấy nàng ngơ ngác, tình ái cất giấu cuối cùng cũng thoát khỏi tia trói buộc của lý trím như núi lửa phun trào. Hắn không kiềm chế nổi nữa, nghiêng người hôn nàng.
Đồ Linh Trâm trợn to mắt, nàng muốn đến hắn, lại bị hắn bắt lấy tay, một tay kia trói sau gáy nàng, đem môi quấn lấy, quyến luyến vạn phần.
Hắn cắn nhẹ bờ môi nàng, lại duỗi đầu lưỡi liếm liếm an ủi, bá đạo mà ôn nhu vạn phần.
Nếu cái hôn hôm nàng thú nhận thân phận là vì vui mừng, vậy cái hôn hôm nay là gì ? Kể cả nàng ngốc mấy cũng cảm thấy được Lý Phù Dao đối với nàng khẳng định không đơn giản dừng ở mức độ sư môn hay thân tình rồi ! Nếu hắn không xem nàng là người thân , vậy hắn hôn nàng là ý gì ? Từ lúc nào bắt đầu vậy ?
Đồ Linh Trâm hoàn toàn không ngờ đến ngày này, nàng dùng hết sức lực đẩy hắn ra, trong con ngươi thoáng một tia hoảng loạn, theo bản năng đưa tay lau môi, mạnh đến mức như thể muốn lau đến rách môi.
Thấy nàng phản ứng dữ dội vậy, ánh mắt hắn bỗng ảm đạm.
Hắn buông mắt xuống, mấy lần mấp máy môi mới nói : « Ta thích nàng, sư tỷ. Không phải kiểu thích sư đệ với sư tỷ, mà là kiểu thích mà phụ hoàng đối với mẫu hậu, là kiểu sư phụ đối với dì Liên.
Đồ Linh Trâm kinh ngạc nhìn hắn.
Lý Phù Dao dang hai tay ôm lấy nàng, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng : « Ta yêu nàng, theo kiểu phu quân yêu thê tử. »
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi