HÔN QUÂN NHẬT THƯỜNG


Đồ Linh Trâm khôi phục ký ức rất nhanh, đều nhờ cả vào Lý Phù Dao.
Đồ Linh Trâm vốn ý chí mạnh mẽ, lại thêm Lý Phù Dao không ngại phiền dẫn nàng đi khắp từng góc Trường An, giúp nàng tìm lại lần lượt từng chuyện cũ, chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, nàng căn bản đã không còn tái bệnh.
Tháng Ba, bọn họ cùng thuộc hạ đến Dương Châu, thưởng thức cảnh đẹp Giang Nam; tháng Sáu lại đi du thuyền Tây Hồ; tháng Chín lại đến phía Bắc Sóc Châu trải tránh nắng; tháng Mười tung hoành Nam Bắc, trải qua cả ngàn dặm cẩm tú sơn hà, cuối cùng định cư ở Lạc Dương.
Tháng 11 bọn hắn ở Lạc Dương xây nên một sơn trang Tiêu Dao.
Tháng 12, Phù Dao công tử của Tiêu Dao sơn trang sắp cùng A Trâm cô nương thành thân rồi.
Đêm nay, Đồ Linh Trâm mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ nàng biến thành một nam nhân cao tám thước trên lưng ngựa, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt trong sáng, một thân hỉ phục, phía sau là kiệu hoa.
Đồ Linh Trâm hoang mang: “Sao ta lại biến thành nam nhân rồi?”
Ô Nha một bên nói: “Ngài nói gì vậy chứ chủ công. Sao đột nhiên lại hoài nghi giới tính của chính mình chứ?”
Đồ Linh Trâm lờ mờ cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức quay đầu nhìn về phía kiệu hoa, mờ mịt nói: “Bên trong kiệu là ai?”
“Phu nhân của chủ công.”
“Phu nhân của chủ công là ai?”
« Chủ công chẳng lẽ lại mất ký ức rồi ? » Ô Nha liếc nhìn hắn, kỳ quái nói : « Phu nhân ngài chính là tiền nữ Đế, Lý Thị Phù Dao. »
Tiền nữ đế…Phù Dao ?
Đồ Linh Trâm suýt chút nữa phụt máu,sau chấn động lại có chút vui mừng. Mặc dù mới đầu cảm thấy lạ lạ nhưng A Trâm yêu thương nhất là Lý Phù Dao mà, hai người có trải qua chuyện gì vẫn bên nhau, may mắn thay !

 
Đến sơn trang, Đồ Linh Trâm vươn mình xuống ngựa, đón lấy cung tên từ Ô Nha, mũi tên xuyên không cảm tạ trời cao xe duyên, thiên địa tác hợp.
Ba mũi tên định càn khôn, xung quanh là tiếng vỗ tay reo hò, pháo trúc cộng hưởng, âm thanh của khách môn nháo nhào : « Đồ công tử, còn không mau đỡ nương tử xuống kiệu ! »
Đồ Linh Trâm cười ngây ngô một tiếng, tâm tình thấp thỏm bước lên trước, nhẹ nhàng vén rèm nhìn, chỉ thầy bên trong một vóc người cao gầy, hồng trang mỹ nhân. Mỹ nhân mắt phượng mày ngài, đôi môi mỉm cười.
Mỹ nhân ngước mắt nhìn hắn, mắt như thu thủy, uyển chuyển lưu quang.
Đồ Linh Trâm sững sờ nhìn lại, cảm thấy môi lưỡi khô khan.
Tân khách xung quanh lại ồn ào : « Đồ lang, ngươi còn lề mề cái gì, mau ôm nương tử vào động phòng a ! »
Mỹ nhân tay ngọc nắn váy, từ từ khom người, nàng nhìn Đồ Linh Trâm, mở hai tay cười đến rạng rỡ vạn phần : « Phu quân, ôm ta. »
Đồ Linh Trâm cảm thấy mũi có chút ngứa ngứa, hắn cong eo, hướng cơ thể kiện tráng về phía nàng, nhẹ nhàng ôm lấy mỹ nhân, hướng về sơn trang đang trải thảm đỏ.
Một đường reo hò cũng tiếng vỗ tay như thủy triều truyền đến, một đường hoa như mưa, đẹp, rất đẹp , náo, vô cùng náo nhiệt !
Đến tân phòng, một tiểu cô nương mặc y phục minh hoàng không biết từ đâu nhảy đến, chớp mắt nói với Đồ Linh Trâm : « Anh rể , ngươi phải cực kỳ yêu thương A Tỷ, không được yêu nữ nhân khác nữa ! Nếu ngươi dám phụ lại nàng ấy, trẫm liền không tha cho cả nhà ngươi ! »
Đồ Linh Trâm nhìn vị cô nương mặt bánh bao non nớt trước mặt, một lúc sau mới bừng tỉnh : « Phù Sơ ? »
Cô nương bánh bao chững chạc đường hoàng gật đầu : « Dù đã cùng a tỷ thành thân nhưng cũng đường quên thường xuyên vào cung chơi đá cầu với trẫm đó . »
Đồ Linh Trâm không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Lý Phù Sơ quay người đi, không biết từ đâu lại nhảy đến một cô nương diễm lệ mặt đầy nước mắt xông đến chỗ nàng : « Ngươi phụ lòng người ta ! »
Đồ Linh Trâm ngây ngẩn nhìn em gái trước mặt : « Các hạ là ai ? »
Cô nương khóc đến càng thương tâm : « Vương Thị Thế Lan, thê tử chưa cưới kiếp trước của ngươi a ! »
Nghe vậy, Lý Phù Dao thái dương phát tơ, đôi môi cười lạnh : « Nhưng bây giờ hắn là phu quân của ta . »
Cô nương chỉ vào Lý Phù Dao giọng oán hận khóc ròng : « Lý Phù Dao, ngươi hoành đao đoạt ái ! »
« Là ngươi đáng đánh. »
Hai người dùng thoại đá qua đá lại, đối chọi âm ĩ mãi không có kết quả, Đồ Linh Trâm đứng chen giữa hai nàng, mồ hôi ròng ròng chảy xuống. Cuối cùng hai người kia hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đồng thanh : « Nói, chàng đến tột cùng là yêu ai ? »
« …. »
…Sau đó Đồ Linh Trâm liền sợ hãi tỉnh dậy rồi.
Tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là xoa xoa ngực mình…Ừm, vẫn sơn loan trập trùng, là mộng, may quá.
Lý Phù Dao ngủ bên cạnh cảm nhận được động tác của nàng, nghiêng người qua ôm, mơ mơ màng màng : « Sao vậy ? »
« Ta nằm mơ. »
Lý Phù Dao hé mở mắt, sủng nịch nhìn nàng : « Hả ? Nhìn dáng vẻ kia chắc là mộng đẹp ? »
Hồi tưởng lại giấc mơ phóng túng kia, Đồ Linh Trâm không nhịn được cười nhẹ : « Ta mơ thấy âm dương đảo lộn, ta biến thành nam nhân, ngươi là nữ nhân, sau đó ta liền cưới ngươi về nhà. »

Lý Phù Dao hoàn toàn tỉnh táo, đăm chiêu nhìn Đồ Linh Trâm, bàn tay ôn nhu ma sát cằm nàng, nhíu mày nói : « Nàng muốn cười ta ? »
Đồ Linh Trâm trêu ghẹo nói : « Chi bằng trong hôn lễ ngươi mặc đồ tân nương, ta mặc đồ tân lang, sư tỷ cưới ngươi, thế nào ? »
« Phản rồi phản rồi. » Lý Phù Dao nói hai tiếng liền vươn mình đè nàng : « Nếu nàng đánh thắng ta, ta sẽ đồng ý nàng. »
« Thật sao ? » Mắt nàng sáng lên, cấp tốc tung quyền.
Lý Phù Dao đưa bàn tay lớn ra đã nắm chặt nàng trong lòng bàn tay. Đồ Linh Trâm lại tung chưởng cũng ngay lập tức bị hắn áp chế ở đỉnh đầu, không di chuyển được.
Lý Phù Dao nhẹ hôn lên môi nàng, ách thanh nói : « A Trâm thua. »
Đồ Linh Trâm hít thở, bị hắn đè lên người khó hô hấp được, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt nói : « Sớm biết hôm nay ta đã không dạy ngươi học võ. »
Lý Phù Dao dần hôn xuống, cười đến say mê vạn phần : « Trò giỏi hơn thầy, sư tỷ nên mừng mới đúng. »
….
Chiêu Nguyên năm đầu, hồng trù hồng đăng phủ khắp sơn trang. Một không khí hỉ phúc rộn ràng.
Đồ Linh Trâm cùng Lý Phù Dao đều không phải người quá ưa náo nhiệt nên ngày thành thân cũng chỉ mời vài thân hữu quan trọng, tất cả đều theo chủ nghĩa tối giản.
Không hề có sự sang trọng hay quý phái của tiền đế hay nữ hầu, nhưng bên trong lại có đương kim thiên tử, Trường Sa vương uy chấn một vùng, còn có tướng quân nắm trọng binh trong tay còn có mệnh quan triều đình vừa hoàn tục,…Tùy tiện kể tên một người thôi cũng đủ khiến người ta rét run.
Hoàng hôn đến, khắp nơi bao phủ tuyết trắng.
Lý Phù Dao cùng Đồ Linh Trâm ở cùng nhau đã lâu, chỉ còn thiếu lễ thành thân này thôi, vì vậy cứ trực tiệp mặc hỉ phục bái lạy tông đường liền coi như kết thúc nghi lễ.
Tham gia hỉ tiệc còn có 13 kỵ vô rượu không say, vô thịt không hoan. Cư nhiên không một ai dám mời rượu Lý Phù Dao, một đám hán tử cứ vây lấy Đồ Linh Trâm nháo nhào/
Đồ Linh Trâm vốn là thân tướng, lại thêm hôm nay là đại hỉ của mình cùng Lý Phù Dao liền cao hứng uống nhiều vài chén, khuôn mặt ửng đỏ khiến nàng càng thêm diễm lệ động người.
Lý Phù Dao thấy nàng say khướt liền đỡ nàng vào phòng.
Không biết ai ở sau hét to một câu : « Ai da, muốn vào động phòng. »
Trong nháy mắt bát đũa leng keng cộng hưởng, tiếc cười ồn ào đến nổ tung. Lý Phù Dao vẫn ôm lấy nàng lên giường, đóng cửa.
Bên trong phòng đèn sáng rực, tràn ngập ánh kinh hỉ. Đồ Linh Trâm dựa lên giường, chỉ cảm thấy rất đau đầu, liền lùa hết đậu phồng của hồng tảo quế sang một bên nằm ngủ.
Lý Phù Dao si mê nhìn nàng, nàng cũng sững sờ nhìn lại hắn, trong lúc nhất thời không kí sủng nịch vạn phần, hồng phấn bay tứ tung.
Một lúc sau, Đồ Linh Trâm phá vỡ yên tĩnh : « Có muốn nới y đi ngủ không ? »
Lý Phù Dao hít một hơi thật sâu, ách thanh nói : « A Trâm, nàng chờ một lát. »
Sau đó liền tiến vào bên trong tấm bình phong.
Đồ Linh Trâm nghi hoặc ngồi dậy đang muốn xem xem hắn thần thần bí bí làm cái gì, Lý Phù Dao phát hiện ra, lập tức thò đầu ra, đỏ mặt trợn mắt nói : « Không được lại đây ! »
Đồ Linh Trâm đành nén tò mò ngồi trên giường, vừa gỡ búi tóc vừa lẩm bẩm : Thời gian là vàng bạc, tiểu tử này còn muốn làm cái gì ?
Nàng nhịn không được, ngồi trên giường ngắm thân ảnh sau tấm bình phong : « Đã được chưa ? »
Một lúc sau, Lý Phù Dao thấp giọng nói : ‘Được, được rồi. »
Nói xong, hắn uyển chuyển bước ra, cúi đầu không dám nhìn nàng.

Nhìn thấy hắn, Đồ Linh Trâm sững sờ một chút, sau đó là cười vang,
Chỉ thấy Lý Phù Dao một thân tân nương diễm lệ, tóc bối một nửa, nửa kia xõa ngang vai, khuôn mặt ôn nhu ngân quang.
Thấy Đồ Linh Trâm cười đến đứng không nổi, hai má hắn đỏ lên, lông mi khẽ run, thẹn thùng trừng nàng : « Cười gì chứ ? Không phải nàng muốn ta mang y phục tân nương, cưới ta qua cửa sao ? »
« Này vốn là lời nói đùa thôi, không ngờ chàng xem thật. » Đồ Linh Trâm cười đến ngặt nghẽo, ngước ánh mắt ôn nhu cười đến chảy nước mắt : « Phù Dao, chàng như vậy…ừm, rất xinh đẹp. »
Lý Phù Dao đưa tay che lên hai má đỏ ửng, nghiêng đầu cắn môi nói : « Ta mặc kệ. Nương tử, ôm ta ! »
Nghe nói, Đồ Linh Trâm cảm thấy như tim mình bị móng mèo cứa lên, ngứa rồi lại đau.
Nàng ôn nhu mỉm cười, đứng dậy đến trước mặt hắn, kiễng chân kéo cổ áo hắn sau đó ôn nhu hôn lên.
Tóc đen, da trắng, môi đỏ, Lý Phù Dao đột nhiên thấy hô hấp nghẹn lại.
Hắn nghiêng người ôm lấy nàng, vừa hôn vừa kéo nàng đến bên giường, Lý Phù Dao lần đầu mặc đồ nữ nhân có chút không quen, liền đem thắt lưng nới lỏng, cởi váy ra, đặt nàng lên giường nhỏ.
Vừa hôn xong, cả hai đều đã thở gấp.
Đồ Linh Trâm nhìn mặt mày anh khí của hắn, cùng hắn thâm tình đối mắt, nói : « A Trâm yêu thương nhất là Lý Phù Dao. »
Lý Phù Dao đang nghiêm túc cởi y phục cho nàng, cũng trả lời : « Vi phu cũng yêu nàng, nương tử. »
« Yêu bao nhiêu ? »
« Yêu hơn cả nàng yêu ta nữa. »
« Phù Dao ? »
« Ta ở đây. »
« Sau khi chân thành đối đãi như vậy, đã có thể sinh con rồi chứ ? »
« …. »
« Thế phải làm sao mới có thể sinh con ? »
« …Ta dạy nàng. »
……
« Nàng giờ đã là nương tử rồi, phải có trách nhiệm với vi phu, đừng có mà bỏ rơi người ta. »
« Được. »


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi