HÔN SAI 55 LẦN

Cố Khuynh Thành giãy dụa một hồi, nhìn Đường Thời một bộ không chịu ăn cháo, liền chưa từ bỏ ý định mở miệng, nói tiếp một câu: "Nếu không ăn, cháo sẽ nguội.

Đường Thời nghe được câu này, hết sức áp chế khóe môi của mình muốn nổi lên ý cười, cho chút ánh mặt trời rực rỡ, cho chút nước lũ tràn lan vô cùng nhuần nhuyễn, cả khuôn mặt, lại mở ra một bộ bị Cố Khuynh Thành khuyến mà không nhịn được.

Từ khi Cố Khuynh Thành bắt đầu hiểu chuyện, cô đều đối tốt khắp nơi với Đường Thời, thế nhưng cái loại tốt này, là không phải miễn cưỡng.

Ví dụ như, lên đại học, có một lần trường học phổ biến dịch cúm, cô sợ anh bị lây bệnh, liền ngâm nước một ly rễ bản lam cho anh uống, anh không thích uống thuốc, ai éo cũng không thể được, cô sợ bản thân miễn cưỡng anh uống, sẽ chọc cho anh mất hứng, cho nên liền không nói tiếng nào trực tiếp để chén rễ bản lam kia đi.

Cho tới bây giờ cô biết, chuyện người đàn ông này không muốn làm, người bên ngoài không thể miễn cưỡng.

Mà lúc này, trên mặt của anh đã hiện lên một phần không vui, nếu như mình lại một mực khuyên anh ăn cháo, làm không cẩn thận sẽ chọc cho cho anh mất hứng.

Hơn nữa, tối hôm qua, anh và cô đã náo một lần không thoải mái rồi...

Cố Khuynh Thành tự nói với mình, theo tâm ý Đường Thời, trực tiếp đem cháo này cho Trương Tẩu bưng xuống, để anh uống thuốc nghỉ ngơi là cách làm tốt nhất, thế nhưng, cô vừa nghĩ tới anh còn chưa có hạ nhiệt, trong lòng cô hơi bất ổn, luôn luôn nghĩ sao để anh đem chịu ăn, cô mới an tâm.

Cố Khuynh Thành cắn cắn môi, rũ mi mắt, nhìn chằm chằm cái bát trong tay, rơi vào trong chút do dự.

Đường Thời vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai, nghe hoàn cảnh chung quanh, thế nhưng ai biết, bây giờ lại không có chút tiếng nào, trong lòng của anh, không nhịn được trở nên có chút tâm thần bất an.

Cô là thấy trên mặt anh nổi lên không nhịn được, chuẩn bị buông tha quan tâm thân thể anh sao?

Trải qua nhiều gió to sóng lớn như vậy, vào giờ khắc này, đáy lòng anh hiện lên một chút khẩn trương.

Trong căn phòng, yên tĩnh doạ người, bầu không khí cũng từ từ trở nên quỷ dị.

Trương Tẩu khẽ động môi, đánh vỡ tĩnh mịch như vậy: "Thời Thiếu Gia, nếu cậu không muốn ăn cháo thuốc, cảm thấy mùi vị gay mũi, vậy cậu muốn ăn cái gì, bây giờ tôi sẽ đi làm cho cậu."

Cuối cùng Đường Thời cũng nghe được có người nói, tuy nhiên lại không phải tiếng Cố Khuynh Thành, anh hơi có chút mất mát, không còn nửa điểm tâm tình, giống như vừa rồi nhổ nước bọt Trương Tẩu nói nhiều, chỉ là mắt nhắm lại không nhúc nhích, giả bộ không có nghe được.

Mặc dù người đàn ông sinh bệnh, thế nhưng lúc tâm tình anh không tốt, có ý lạnh bẩm sinh từ anh phát ra.

Cố Khuynh Thành sợ nhất chính là trên người Đường Thời nhận thấy được xái ý lạnh này, bởi vì đây là tượng trưng anh mất hứng, lúc nào cũng có thể bộc phát tức giận to lớn.

Cố Khuynh Thành liếc mắt Trương Tẩu một cái, Trương Tẩu cũng cũng không biết làm sao, lắc đầu về phía côu.

Cố Khuynh Thành hiểu ý Trương Tẩu, là để cho cô buông tha khuyên bảo.

Cố Khuynh Thành dùng sức cầm bát trong tay, cắn môi càng lớn, cô len lén mở mắt ra, quan sát sắc mặt như sương của người đàn ông, sau đó vẫy tay với Trương Tẩu: "Trương Tẩu."

Đường Thời nghe thấy 2 chữ, đáy lòng nổi lên một tầng cười khổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi