HÔN SAI 55 LẦN

"Lục Nhiên, cậu biết, trên cái thế giới này, có thể để cho tôi và Khuynh Khuynh rạn nứt, chỉ có Khuynh Khuynh.

"Trình Tả Ý... Ha hả..." Đường Thời cười khẽ hai tiếng, hơi có vẻ khinh thường: "Cô ta còn không xứng!"

Nói xong câu đó, đáy mắt Đường Thời thoáng hiện một tia hung ác.

Tục ngữ câu, nói như thế nào nhỉ?

Dùng trúc múc nước, không được gì cả

Làm sao khiến một người đau nhất?

Không ai bằng việc cô ta cho mình đạt được mục đích, bất chợt phát hiện tất cả đều là giả tạo.

Đường Thời cúp điện thoại, lúc trở về phòng ngủ chính, Cố Khuynh Thành đã tắm rửa xong, mặc một áo choàng tắm, ngồi trên ghế sa lon, ôm chân của mình, cúi đầu không biết làm cái gì.

Đường Thời chậm rãi bước chân, thoáng đến trước mặt Cố Khuynh Thành, vừa định hỏi cô tại sao không lên giường ngủ, liền liếc thấy cô cầm khăn giấy lau chân, có vết máu đỏ tươi, không ngừng rỉ ra.

Đường Thời nhíu mày, bước nhanh đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, ngồi xổm người xuống, nắm cổ tay cô, nhìn vết thương trên đùi cô: "Chuyện gì xảy ra?"

Cố Khuynh Thành cũng không biết được Đường Thời vào phòng lúc nào, bất chợt bị nắm cổ tay, cả người bị dọa cho giật mình, cô theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt Đường Thời hiện lên lo lắng và khẩn trương, cả người ngơ ngẩn.

Cố Khuynh Thành cũng không kịp mở miệng nói chuyện, Đường Thời đã nhanh chóng xoay người, đi tới chỗ ngăn kéo, cầm một hòm thuốc qua đây, sau đó quỳ xổm ở trước mặt Cố Khuynh Thành, cầm bông gòn và cồn, khử trùng vết thương cho Cố Khuynh Thành.

Kỳ thực vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, nhiều lắm xem như trầy da bình thường, ban đầu bởi vì lo lắng cho Trình Tả Ý, cô cũng không có cảm giác được, mãi cho đến lúc tắm, khi xoa sữa tắm, nhận thấy đau đớn, mới phát hiện mình bị thương, đại khái chính là lúc đồ sứ vỡ, mảnh sứ bật ra, không cẩn thận làm chân bị thương.

Cố Khuynh Thành vốn không lưu ý, nghĩ cầm giấy lau một chút, cầm máu liền xong việc, nhưng bây giờ, Đường Thời như là gặp chuyệnkinh hoảng thế nào.

Mặc dù chỉ là bị thương ngoài da, thế nhưng cồn thấm vết thương, vẫn có đau đớn truyền đến, chân Cố Khuynh Thành không khỏi run lên, tay Đường Thời nắm láy bông, cũng khẩn trương run lên.

Cố Khuynh Thành nhìn hình ảnh như vậy, không nhịn được rũ mi mắt, nhếch khóe môi, đáy lòng hiện lên một tầng ấm áp không nói ra, khi mình ở trong bữa tiệc, thấy anh và những cô giá khác ở cùng một chỗ cười cười nói nói, trong lòng phiền muội cũng đều tiêu mất không còn.

Khử trùng xong, Đường Thời dán hai cái băng cá nhân lên chân Cố Khuynh Thành, chỉ chỉ giường, kêu Cố Khuynh Thành đi qua ngủ, rồi lập tức liếc mắt nhìn băng dán cá nhân trên đùi cô, giọng nói dịu dàng: "Có đau hay không?"

Vết thương kia khi bị khử trùng, có đau một chút, hiện tại đã sớm không còn cảm giác.

Trong lòng Cố Khuynh Thành, cô vẫn cho là, một người vợ tốt, phải tận tâm hết sức không cho chồng mình phiền phức, thế nhưng, lúc này nghe lời Đường Thời ấm áp như vậy, cô cũng không biếtrốt cuộc mình bị làm sao, rõ ràng là vết thương không quan trọng, hết lần này tới lần khác ở trong lòng cô thành vất thương lớn, nhìn Đường Thời gật đầu, yếu ớt nhỏ giọng nói một câu: "Đau."

Đường Thời nhíu mi, mặt mày mang theo vài phần "Phiền phức " ghét bỏ, nhưng mà tay lại lúc cô vừa nói, không chần chờ ôm ngang cô lên, đi về phía giường lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi