HÔN SAI 55 LẦN

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Đã nhiều năm như vậy, anh thủy chung nhớ rõ, lúc trước em nói một câu kia với anh, nói rằng..." Cho dù Trần Mặc Thâm làm cho chính mình duy trì bình tĩnh, nhưng mà thời điểm anh ta mở miệng nói tiếp, giọng vẫn run rẩy không thể khống chế như cũ: "Thực xin lỗi, em phải gả cho Đường Thời."

Dĩ nhiên Cố Khuynh Thành biết câu nói kia của cô chính là chuyện xảy ra vào ba năm trước kia, anh ta nói ra làm tay cô nắm chặt cốc nước trong lòng bàn tay.

Tầm mắt Trần Mặc Thâm có chút trở nên hoảng hốt, như là nghĩ đến chuyện rất nhiều năm trước, giọng nói có chút chầm chậm nói: "Lúc trước em nói với anh, cho dù người em yêu là ai, cuối cùng đều phải gả cho Đường Thời, hơn nữa nhất định phải gả cho Đường Thời, còn muốn phong phong quang quang ( náo nhiệt) gả."

" Em nói, đó là ước muốn từ nhỏ của em, em nhất định phải thực hiện, nói vinh hoa phú quý của Cố Gia cần dựa vào Đường Thời chiếu cố."

" Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, ý nghĩ này của em từ đầu đến cuối cũng không có thay đổi, vẫn cố gắng phải gả cho Đường Thời, hiện tại ước muốn trở thành sự thật, anh hẳn là mừng thay cho em đúng hay không Khuynh Thành."

Theo Trần Mặc Thâm trình bày, Cố Khuynh Thành cảm thấy dường như đã có mấy đời, chẳng bao lâu sau khi coi cái lời thề son sắt lời thề son sắt gả cho Đường Thời làm mục tiêu tất thắng kia của cô, vậy mà cô đã không còn những kiên quyết như năm đó nữa?

" Nghi thức đính hôn của em và cậu ấy là tổ chức ở sơn trang nghỉ dưỡng Hồng Viên đi, ngày hôm qua anh cùng một khách hàng đi vào trong đó câu cá, nhìn thấy sân đính hôn đã bố trí tốt, cực kỳ phong quang cũng cực kỳ mộng ảo, thật sự như là năm đó em nói với anh vậy, tiệc đính hôn của em và tiệc kết hôn, tuyệt đối sẽ làm cho toàn bộ phụ nữ trên thế giới ngưỡng mộ, tất cả mọi thứ đều phải tốt nhất, em muốn phong phong quang quang nói cho mọi người em kết hôn rồi. Tiệc đính hôn đã tốt như vậy, tiệc kết hôn nhất định càng tốt."

Giọng Trần Mặc Thâm từ đầu đến cuối đều duy trì một âm lượng, nhưng mà nói xong lời cuối cùng, anh ta lại giống như không nghe được tiếng mình nói, chỉ cảm thấy đáy lòng tê dại, thậm chí đều đã không cảm giác được chính mình đang nói chuyện: "Lúc trước em nói em có ba nguyện vọng, gả cho Đường Thời, muốn hôn lễ phong quang nhất, còn có chính là có một đứa nhỏ."

" Hiện tại đã thực hiện hai cái, còn thiếu một đứa bé, lại có một đứa bé thì ước muốn của em liền viên mãn, cho đến lúc này, anh cũng có thể yên tâm rồi."

Biết rõ cô gái này không yêu mình, nhưng mà vẫn lại cố ý yêu cô nhiều năm như vậy.

Thậm chí đến giờ phút này biết rõ rành rành kết cục đã định, cô phải kết hôn, đứa bé còn có thể xa sao?

Nhưng mà dưới đáy lòng lại muốn kéo dài thời gian cho mình như cũ, kéo dài thời gian theo đuổi hạnh phúc một lần nữa.

Hoặc là nói là muốn lừa gạt chính mình, ở trong thế giới của cô có thể sống sót thêm mấy ngày.

Trần Mặc Thâm mỉm cười, giọng vẫn không quan trọng như cũ: "Chờ anh nhìn thấy đứa bé của em, ước muốn triệt để viên mãn, anh liền triệt để hết hy vọng, đi đuổi theo hạnh phúc chính mình rồi."

Mặc dù Cố Khuynh Thành trì độn với tình cảm, nhưng Trần Mặc Thâm nói chuyện đều rõ ràng trực tiếp như vậy cô cái gì cũng hiểu rồi.

Nhưng mà đối với thâm tình như vậy, cả đời này cô vô phúc hưởng thụ: "Thực xin lỗi."

Trần Mặc Thâm cảm giác không khí bị mình làm cho quá mức thương cảm, vì thế liền thay đổi giọng nói một chút, nửa đùa nói: "Nếu thật là áy náy, vậy thì sớm sinh đứa bé một chút, làm cho anh thoát khỏi em."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi