HÔN SAI 55 LẦN

Đường Thời vòng qua cái bàn, đi đến trước mặt Cố Khuynh Thành, trực tiếp bóp lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, ngoan lệ nói: "Có phải rất hối hận hay không, năm đó không thể đem lần đầu tiên cho Trần Mặc Thâm?"

Chuyện ba năm trước đây, cũng là một cây gai bén nhọn, không có ai biết đâm vào trái tim anh....

Nhiều năm như vậy, anh suy nghĩ cách nhổ, nhưng lại không nhổ được!

Đường Thời nhìn xem bốn phía, sau đó giơ chân lên, trực tiếp đá thẳng vào chỗ mắc áo, giá áo rơi xuống đất nện lên tủ thủy tinh, miểng thủy tinh nứt ra rơi đầy đất.

Đường Thời lại cảm thấy chưa đủ, tiếp tục tìm thứ mình có thể phá hư.

"Cố Khuynh Thành, tôi cho em biết, em thật sự cho rằng tôi thích lần đầu tiên của em sao, trên cái thế giới này, nhiều phụ nữ như vậy, bao nhiêu người đứng xếp hàng, hận không thể đem lần đầu tiên cho tôi, em thật sự cho rằng tôi thiếu sao, em thật sự cho rằng tôi hiếm sao!"

Đường Thời vừa nói vừa giơ tay lên, nắm lấy bả vai Cố Khuynh Thành, liều mạng lắc: "Em thật sự cho rằng tôi thiếu sao, em thật sự cho rằng tôi hiếm sao!"

"Tôi không có thèm!" Đường Thời dùng lực nắm chặt bả vai Cố Khuynh Thành, nghiến răng nghiến lợi, kiên quyết nói: "Ta vốn không thiếu!"

Nói xong, anh bỗng nhiên kéo Cố Khuynh Thành đến trước mặt mình, cúi đầu xuống, hung hăng ngăn chặn môi cô.

Anh hôn, nóng rực, mãnh liệt, anh dùng hết toàn lực mút thỏa thích lấy không khí trong miệng cô, hoàn toàn không cho cô lấy thời cơ thở, liền bá đạo hôn cô như vậy.

Không có người biết, tâm anh có bao nhiêu tuyệt vọng.

Cố Khuynh Thành giơ tay lên, muốn đẩy Đường Thời ra, thế nhưng Đường Thời lại đưa ôm cô càng chặt hơn, đầu lưỡi anh, liều mạng duỗi vào trong cổ họng anh, tìm được vì trí yếu điểm của cô.

Anh vừa hôn cô, vừa mặc kệ cô có nguyện ý hay không, liền gọn gàng vươn tay, xé nát quần áo cô, anh áp đảo cô lên trên ghế sa lon trong phòng, vội vã như vậy, rồi lại vào thẳng vấn đề.

Cố Khuynh Thành theo bản năng trốn về phía sau, thế nhưng anh không cho cô bất cứ cơ hội chút nào, một mực liều mạng ép về phía trước, một mực chen đến cô không có đường thối lui, lúc này anh mới chôn đầu ở trên cổ cô, dừng lại hai giây, sau đó tùy tính mà lên.

Mặc kệ hận nhiều, cũng mặc kệ tức giận, cuối cùng trong phút chốc thân thểhòa giao kia, Đường Thời vẫn cảm giác được tim mình đập nhanh như cũ, anh ôm cô thật chặt, yêu cô thật sâu, thẳng đến khi kết thúc, anh lại chôn đầu ở trên cổ cô lần nữa, chỉ là đầu hơi chệch hướng, đem khóe mắt ướt át, cọ ở trên ghế sa lon.

Toàn bộ thư phòng, từ lúc điên cuồng cãi lộn, đến cả phòng xuân quang một mảnh, lại đến lúc yên tĩnh này, bầu không khí chuyển biến mãnh liệt như thế, giống như một ảo giác.

Đường Thời ôm Cố Khuynh Thành, càng ôm càng chặt, giống như đây là cái ôm ấp cuối cùng.

Đường Thời ôm rất lâu, mới chậm rãi buông Cố Khuynh Thành ra.

Sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm sắc mặt Cố Khuynh Thành hơi tái, ánh mắt yên tĩnh hai giây, cổ họng lên xuống hai lần, mới chậm rãi rút ra khỏi người Cố Khuynh Thành.

Quần áo anh, cũng không hề hoàn toàn cởi ra, anh đơn giản sửa sang lại quần áo mình một chút, động tác anh rất chậm chạp, đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Chỉnh lý tốt tất cả, anh liền nghiêng đầu, liếc mắt Cố Khuynh Thành một cái, nhưng sau đó xoay người, từng bước đi ra khỏi cửa thư phòng.

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi