HÔN SAI 55 LẦN

Sau đó, anh cũng không để tâm, đi phòng tắm tắm nước nóng một cái.

Có thể là nước nóng phun vẩy lên người, hóa giải đau đầu của anh, đưa đến cảnh tượng buổi tối hôm qua anh say rượu, phát sinh từng ly từng tý, đặc biệt rõ ràng và chân thật hiện lên trong não anh.

Đường Thời nghĩ đến chính mình đi tìm Cố Khuynh Thành, hướng về phía cô nói anh thích cô, cả người coi như là bình tĩnh, kết quả trong đầu phát hiện mình hướng về phía Cố Khuynh Thành chảy nước mắt, dùng giọng cầu xin nói cô có thể chia tay Trần Mặc Thâm hay không, có thể suy nghĩ tới anh một chút hay không, cả người anh trong nháy mắt trở nên cực kỳ không xong, thế cho nên tay anh run lên, đem vật trên kệ tắm đụng phải rơi trên mặt đất.

Được rồi, tỏ tình liền tỏ tình, cầu xin thì cầu xin rồi, dù sao những thứ kia bất quá đều là đáy lòng ý nghĩ chân thật của anh, nhưng là anh thật chịu không được, chính mình thế nhưng ở trước mặt Cố Khuynh Thành khóc.

Chẳng qua may là, đây là anh xuất hiện ảo giác mà thôi, mặc dù nhưng cái ảo giác này, xuất hiện có chút làm cho anh khó có thể tiếp nhận.

Đường Thời vừa cố trấn tĩnh, vừa rửa mặt xong, đổi một thân âu phục, đi ra khỏi phòng ngủ, kết quả thấy Lục Nhiên khí định thần nhàn ngồi ở ghế sa lon của anh, xem báo, nghe được tiếng cửa mở, Lục Nhiên nhếch mí mắt một chút, hướng về phía anh mở miệng, nói một tiếng: "Sáng sớm tốt lành."

Đường Thời hoàn toàn say, chuyện về sau cũng không có nhớ quá nhiều, cho nên thời điểm thấy Lục Nhiên, theo bản năng cũng muốn hỏi anh một câu "Cậu tại sao lại ở chỗ này? ".

Sau đó, nghĩ đến tối hôm qua, là mình gọi điện thoại, để cho Lục Nhiên đài thọ, sau đó liền cho rằng là mình uống say như chết sau, bị Lục Nhiên đưa trở về nhà, cho nên liền đem lời đến khóe miệng nuốt xuống, đi thẳng hướng bàn ăn.

Bữa sáng đã đưuọc thím Trương chuẩn bị xong đem tới, Đường Thời sau khi ngồi xuống, vươn tay, cầm một cây bánh quẩy, nhét vào trong miệng cắn một cái, sau đó nhìn lướt qua Lục Nhiên: "Cậu không ăn?"

"Ăn. " Lục Nhiên để xuống chí, đi phòng vệ sinh lầu một rửa tay, sau đó ngồi ở đối diện Đường Thời, múc cho mình một chén cháo thịt, cầm lấy cái muỗng quấy hai cái, thời điểm đang chuẩn bị uống, giống như là nhớ ra cái gì đó, hướng về phía Đường Thời nói một câu: "Tối hôm qua không tệ a, uống thành như vậy, cũng có thể đem xe lái về thông thuận như vậy."

Buổi tối hôm qua thật sự là anh lái xe, bất quá anh lái xe đi nhà Cố Khuynh Thành, khó có thể xem đây không phải là ảo giác?

Đường Thời đáy lòng lộp bộp một chút, động tác nhai bánh quẩy ngừng lại, hơi có vẻ đượ khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Nhiên, hỏi: "Tôi không phải là cậu đưa tới?"

"Anh thật sự là bị em đưa về nhà. " Lục Nhiên trả lời, Đường Thời chậm rãi trở nên xoắn xuýt, đang chuẩn bị tiếp tục nhai bánh quẩy, lại nghe thanh âm Lục Nhiên, lần nữa lười nhác nhẹ nhàng đi ra: "Chẳng qua, em cũng không phải là đem anh từ Kim Bích Huy Hoàng đưa về nhà."

Tim Đường Thời, lại một lần nữa bị hung hăng treo lên, anh tận lực vẫn duy trì ngữ khí vững vàng, không nhanh không chậm hỏi: "Kia là từ đâu đưa về nhà hay sao?"

"Từ chỗ Cố Khuynh Thành a... ".

Lục Nhiên thành thật trả lời, kết quả lời của anh ta còn chưa nói hết, bánh quẩy trong tay Đường Thời, thoáng cái liền rơi xuống, đập vào chén cháo trước mặt, cháo vẩy ra trước ngực và mặt anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi