HÔN SAI 55 LẦN

Tứ Nguyệt hoàn hồn, cô thấy dưới chân người đàn ông bày hộp giấy, bon trong có một chút tiểu ngạch tiền giấy, cô từ túi của mình móc ra ví tiền, rút vài tấm tiền giấy màu hồng, bỏ vào trong hộp giấy kia, sau đó hướng về phía chàng trai kia mở miệng nói: "Anh có thể hát lại bài vừa nãy một lần không?"

Anh ta thấy Tứ Nguyệt để tiền, nhìn thêm vẻ mặt Tứ Nguyệt có chút đau thương, sau đó liền gật đầu, mở nhạc, hát lại một lần nữa.

Anh ta hát xong, mới nhìn đến cô gái đứng ở trước mặt mình, thế nhưng trên mặt đeo đầy nước mắt rồi, anh lập tức có chút luống cuống lên tiếng hỏi một câu: "Cô làm sao vậy?"

Tứ Nguyệt không có lên tiếng, nước mắt lại rơi càng hung mãnh.

Anh ta vội vội vàng vàng từ trong túi chính mình móc ra khăn giấy, đưa tới trước mặt Tứ Nguyệt.

Tứ Nguyệt nhận lấy, ngữ điệu có chút nghẹn ngào nói một tiếng "Cảm ơn", sau đó vừa lau nước mắt, vừa không nhịn được phốc xuy nở nụ cười: "Thật mất mặt, tôi chưa từng có ở trước mặt người ngoài khóc đâu."

Anh ta nhìn lên cô gái vừa khóc vừa cười trước mặt, đáy lòng có chút khó chịu nói: "Cái kia, có phải cô gặp được chuyện khổ sở gì hay không?"

Tứ Nguyệt cười lắc đầu, dùng khăn giấy lau kho nước mắt, sau đó cười một chút, thẳng thắn nói: "Đúng vậy a, tôi gặp được chuyện tình thật là khổ sở, tôi cảm thấy tôi sắp mất đi người đàn ông mình thích rất nhiều năm rồi."

Tứ Nguyệt nói tới đây, cảm giác được nước mắt lại bắt đầu hiện ra, cô hít sâu một hơi, đem nước mắt nuốt trở vào, hướng về phía anh chàng hát rong kia khẽ cười một chút, sau đó nện bước chân, hướng về phía đường hầm đi tới.

Người hát rong nhìn chằm chằm bóng lưng Tứ Nguyệt hồi lâu, mới thu hồi tầm mắt, kết quả thấy một người đàn ông anh tuấn y trang giày da đứng trước mặt mình, vẻ mặt anh ta khẽ ngơ ngác một chút, liền thấy cái người đàn ông anh tuấn kia khom người, hướng hộp giấy anh ta thả tiền mặt màu đỏ so với cô gái mới vừa rời đi còn nhiều hơn gấp mấy lần, sau đó đã nghe đến cái người đàn ông anh tuấn kia mở miệng hỏi: "Mới vừa rồi cô gái kia, đối với anh khóc nói những gì?"

Người hát rong liên tiếp được hai người mạnh tay cho tiền, khiến cho có chút kinh ngạc, thật lâu, mới đem lời Tứ Nguyệt mới vừa nói kẻ lại cho Tô Niên Hoa, thuật lại: "Mới rồi vừa cô gái kia nói, cô ấy gặp được chuyện tình thật là khổ sở, cô ấy cảm thấy cô ta sắp mất đi người đàn ông cô ta thích rất nhiều năm."

Lúc Tô Niên Hoa đường hầm dưới đất đi ra, thấy Tứ Nguyệt đứng ở trước cửa kính một cửa hàng áo cưới ở lầu một trung tâm mua sắm, nhìn bên trong ngẩn người.

phía trước Tứ Nguyệt, song song là ba người mẫu, mặc ba chiếc áo cưới xinh đẹp.

Cô nhớ tới, thời điểm trước Cố Khuynh Thành lên internet cùng cô tán gẫu, tìm cô giúp cô ấy chọn áo cưới, khi đó, Cố Khuynh Thành còn hướng về phía cô nói, một phụ nữ, cả đời này nhất định phải có một lần được lãng mạn cầu hôn, mặc một lần được mặc áo cưới trắng, chụp một bức hình đẹp rồi kết hôn.

Cô đã kết hôn rồi, nhưng là ba chiếc áo cưới kia, cô cũng không từng có.

Thậm chí ngay cả nhẫn kết hôn cũng không có...

Tứ Nguyệt khẽ rũ mi mắt xuống, đang nhìn ngón tay trống không của mình, đáy long càng thêm khó chịu.

Tứ Nguyệt đứng trước cửa hàng áo cưới hồi lâu, mới cầm lấy điện thoại di động, nhìn thoáng qua thời gian, đã năm giờ rồi.

Trước kia, cô cũng sẽ ở trong công ty đặt đồ ăn, sau đó về đến nhà, món ăn vừa vặn được đưa tới, cô có thể chuẩn bị ăn tối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi