HÔN SAU MÊ LUYẾN


Mặc quần áo xong đi xuống lầu thấy dì Điền vẫn ngồi ở trên sô pha chờ bọn họ xuống ăn cơm, gương mặt Tang Nguyệt bỗng chốc đỏ lên.

Dì Điền mỗi tối đều chờ bọn họ ăn cơm tối xong, lau chùi phòng bếp sau đó sẽ về nhà,người lớn tuổi buổi tối hay ngủ sớm, không có tình huống đặc thù gì thì cứ đúng 8 giờ là về nhà, bởi vì hai người bọn họ ở trên lầu lăn lộn, làm dì Điền chờ đến tối muộn như này cũng chưa tan làm.

Hơn nữa dì Điền không lên lầu giục bọn họ xuống ăn cơm,có nghĩa là bà biết bọn họ ở trên đấy làm chuyện gì.

Trong lòng Tang Nguyệt vừa xấu hổ lại có chút băn khoăn.

“Dì Điền, đã trễ thế này, hôm nay dì không cần đi về nhà đâu, về phòng nghỉ ngơi đi.

”Dì Điền mắt nhắm mắt mở, ngồi ở đó sắp ngủ gục luôn rồi, nghe thấy tiếng Tang Nguyệt, mê mê hoặc hoặc đứng lên, nói: “Hai người xuống rồi để tôi đi bày cơm.

”Tang Nguyệt ngăn bà lại, “Không cần, dì về phòng nghỉ ngơi đi,bọn con tự làm được rồi.

”Dì Điền kiên trì nói: “Sao thế được,sao có thể để con tự làm được chứ,để dì,hai cô cậu vào phòng ăn đi.

”Tang Nguyệt không lay chuyển được bà, đành phải nghe theo ý bà, “Vậy dì dọn xong cơm thì đi nghỉ ngơi luôn đi, không cần chờ bọn con ăn xong.

”Dì Điền ngáp một cái, “Được, ăn xong thì cứ trực tiếp lên lầu, sáng mai dì dậy dọn.

”Dọn xong cơm, dì Điền trở về phòng,phòng ăn chỉ còn lại có Tần Thịnh và Tang Nguyệt.

Tần Thịnh nhìn gương mặt hồng nhuận của Tang Nguyệt, nhịn không được dí sát mặt cô hôn một cái.

Dì Điền còn chưa đi xa, mắt Tang Nguyệt nhìn theo bóng dáng bà, nhỏ giọng cảnh cáo Tần Thịnh, “Dì Điền còn ở đây đấy,anh chú ý chút đi.

”Để tránh Tần Thịnh tay chân không thành thật, Tang Nguyệt đứng dậy, ngồi sang phía đối diện anh.


Hai người ngồi đối mặt,mắt Tần Thịnh cứ nhìn chằm chằm vào cô, đũa cũng chưa động, Tang Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, gắp một miếng thịt để vào trong bát anh, “Anh ăn cơm đi, nhìn em làm gì?”Tần Thịnh: “Em đẹp.

”Tang Nguyệt nhịn không được cười, “Vậy cũng phải ăn cơm nha,nhìn em cũng không thể no được.

”Mặt Tần Thịnh hiện lên ý cười, ý vị thâm trường, “Anh đã ăn no rồi,em đã đút cho anh rồi nha.

”Gương mặt Tang Nguyệt nóng lên, không đáp lại lời nói không đàng hoàng này của anh.

“Hôm trước anh có tham gia một buổi đấu giá, nhìn thấy một cái vòng cổ liền nghĩ tới em, cổ em thon dài mềm mại, đeo lên sẽ rất đẹp.

” Tần Thịnh đột nhiên lấy ra một cái vòng cổ kim cương hồng bảo thạch đưa cho cô.

Tang Nguyệt giật mình, nhìn chiếc vòng cổ tinh xảo hoa mỹ đắt đỏ trước mặt này, nhìn ra giá cả của nó không sai biệt lắm có thể ngốn hết số tiền tiết kiệm trong tài khoản của cô.

Ánh mắt cô đảo qua đảo lại nhìn Tần Thịnh rồi lại nhìn cái vòng cổ kia, không nhúc nhích.

Tần Thịnh thấy cô bất động, hỏi: “Làm sao vậy, không thích sao?”Tang Nguyệt cúi đầu, trầm tư một lát, đem vòng cổ đẩy lại trong tầm tay anh, châm chước dùng từ, “Tần Thịnh, về sau không cần mua những món đồ xa xỉ như này cho em,em không trả lại nổi,em nói rồi,em không muốn thiếu quà người khác.

”Sắc mặt Tần Thịnh cứng đờ, nói: “Anh không phải người khác,anh là chồng em.

”Tang Nguyệt dùng cái thìa múc một muỗng cháo, dùng ngữ khí bình đạm nói: “Anh em ruột thịt còn phải tính sổ rõ ràng với nhau,vợ chồng cũng thế, chúng ta là vợ chồng, nhưng vẫn là hai cá thể riêng biệt,anh là anh,em là em,anh chính là anh,em chính là em.

”Tần Thịnh nhìn cô, hầu kết lăn lên lăn xuống, “Vợ chồng là một, Tang Nguyệt, chúng ta đã kết hôn, em không thể tính toán rõ ràng với anh như thế.

”Tang Nguyệt ăn một ít cháo, vẫn kiên trì với quan điểm của mình, “Phải phân rõ, tài sản riêng của hai chúng ta có chênh lệch quá lớn, nếu không phân biệt rõ ràng, tương lai khả năng sẽ đề cập đến! ! ”“Sẽ không.

” Tần Thịnh ngắt lời cô, “Chúng ta sẽ không có chuyện phân chia tài sản.


”“Đây là nói không chừng, ai cũng không thể đoán trước được về sau sẽ phát sinh ra chuyện gì, vợ chồng với nhau, cũng không phải đôi nào cũng có thể đi đến cuối.

”Tần Thịnh nhìn cô, “Em vì cái gì mà lúc nào cũng muốn li hôn với anh?”Tang Nguyệt giải thích: “Em không phải lúc nào cũng tính đến chuyện rời khỏi anh,em chỉ là cảm thấy,chúng ta cần phải bảo vệ tài sản cá nhân,lỡ đâu có một ngày nào đó cuộc hôn nhân của chúng ta gặp trục trặc, có thể tránh được những tranh chấp không cần thiết.

”Tần Thịnh khựng lại vài giây, ngữ khí bình thản, “Em không nghĩ tới chuyện cùng anh sống đến đầu bạc răng long sao?”Tang Nguyệt: “Nghĩ tới a, nếu chúng ta có thể cứ giống như bây giờ sống đến đầu bạc răng long thì thật tốt.

”Ánh mắt Tần Thịnh khẽ nhúc nhích, nghe thấy cô nói muốn sống cùng mình đến cuối đời, cho rằng cô rạch ròi với mình như vậy là không tin tình cảm của anh dành cho cô, lập tức kéo tay cô, ánh mắt kiên định nhìn cô,bày tỏ, “Tang Nguyệt,anh muốn cùng em bách niên giai lão,anh thích em,anh muốn ở bên em cả đời,anh! ! Anh yêu em, Tang Nguyệt,anh yêu em.

”Tang Nguyệt sửng sốt một lúc, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

“Em thì sao, Tang Nguyệt?” Tần Thịnh chờ mong, nhìn cô“Em có yêu anh không?”Tang Nguyệt mím môi, trầm mặc một lát,rút bàn tay từ trong tay anh ra, bình tĩnh nói: “Chúng ta còn quen nhau chưa đến hai tháng.

”Thần sắc Tần Thịnh nháy mắt cứng lại, “Có ý gì,em không! ! Em không yêu anh?”Tang Nguyệt không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên thổ lộ với mình, càng không nghĩ tới anh sẽ thẳng thắn nói yêu mình.

Cô thừa nhận, sau khi kết hôn Tần Thịnh đối xử với cô rất tốt, nhưng mà mới được hai tháng, yêu một người dễ dàng thế sao.

Đây là cách đàn ông yêu sao?Có thể dễ dàng hứa bằng lời như thế, có phải cũng có thể dễ dàng thất hứa không.

Tang Nguyệt cụp mắt, nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, bình tĩnh nói: “Anh chắc chắn là anh yêu em sao?”Tần Thịnh nói: “Anh chắc chắn.

”Tang Nguyệt lắc lắc đầu, phủ định lại lời anh nói “Anh không thể chắc chắn luôn được đâu, chúng ta quen nhau chưa đến hai tháng,chưa có thời gian để cảm nhận tình cảm,sao có thể tùy ý xác định như thế chứ?”Tần Thịnh: “Em nghi anh không thật lòng yêu em sao?”“Sao có thể chứ?” Tang Nguyệt lại gắp một miếng thức ăn để vào trong bát anh, cười hòa hoãn không khí, “Anh xuất thân hiển hách,ba mẹ anh giao cho anh khối tài sản trên trời, có nhan sắc, đầu óc,anh nỗ lực, dụng tâm, không cao ngạo không nóng nảy, tuổi còn trẻ đã tiếp quản công ty gia tộc, là người mà rất nhiều người trên đời này cũng không thể mơ tới, bao gồm cả em, mà em, trừ bỏ gương mặt này miễn cưỡng lọt vào mắt anh thì không còn chỗ nào xứng với anh,anh nói anh yêu em,em không hoài nghi anh không thật lòng,em chỉ là cảm thấy có lẽ anh có chút hiểu lầm với chữ ‘yêu’ này.

”“Khi còn nhỏ,em rất thích búp bê Tây Dương, mỗi đêm đều phải ôm búp bê Tây Dương mới ngủ được,em cảm thấy cả đời này không thể thiếu búp bê Tây Dương, nhưng mà anh xem,em hiện tại không cần ôm nó cũng có thể ngủ ngon giấc, lớn hơn,em với Anh Anh cùng nhau theo đuổi idol, khi đó, em cực thích một minh tinh, chỉ cần là phim truyền hình cô ấy diễn em đều xem, sản phẩm quảng bá của cô ấy cũng đều mua hết, thậm chí còn điên cuồng đến mức trên mạng có người nói cô ấy không tốt,em thức đêm đăng ký acc phụ vào cãi tay đôi với đối phương,em cảm thấy chỉ cần cô ấy còn đi diễn em sẽ tiếp tục theo dõi cô ấy, nhưng mà không bao lâu, giới giải trí ra nhiều tân binh,em lại thích một minh tinh khác,khi thấy lại cô ấy, đột nhiên cảm thấy không thích nhiều đến như vậy, đến bây giờ em cũng đã không còn nhớ rõ bộ dáng điên cuồng thức đêm xem hết phim của cô ấy nữa.

”Tang Nguyệt lại nói, “Cho nên anh xem,tình cảm của con người chính là như vậy, nhanh chóng thích rồi đắm mình trong đó, chờ đến khi thời gian qua đi, tình cảm phai nhạt, mới có thể bừng tỉnh đại ngộ,hoá ra lúc trước cảm thấy mình có thể sẽ thích ai đó cả đời chỉ là một ảo giác,anh hiểu ý em muốn nói không?”Tần Thịnh trầm mặc nhìn cô, thật lâu cũng không nói lời nào.

Sau một lúc lâu,anh mới mở miệng, thanh âm bình tĩnh, “Anh hiểu, ý của em là anh tuỳ ý nói lời yêu,em không yêu anh, dựa theo lý luận của em,em cả đời này cũng sẽ không yêu anh,em chỉ hơi có tình cảm với anh trong một khoảng thời gian ngắn,như lần em chủ động hôn anh một cái đó, là anh tưởng lầm đó là yêu, trầm mê trong đó.


”Bờ môi của anh có chút run rẩy, Tang Nguyệt gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mặt anh nữa.

Không biết qua bao lâu,thức ăn trên bàn đã nguội ngắt,anh một miếng cũng chưa động, đứng dậy đi ra ngoài.

Tang Nguyệt đi theo sau anh,thấy anh còn chưa thay giày đã đi ra ngoài, đi theo tới hành lang, “Tần Thịnh,anh! ! Anh không sao chứ?”Cô lắp bắp hỏi.

Hai tay Tần Thịnh đút túi, khẽ nâng cằm, cười lạnh một tiếng, “Đương nhiên không có việc gì, có thể có chuyện gì chút, chỉ là chóng vánh thích cũng chẳng phải là yêu sâu đậm,anh có thể xảy ra chuyện gì?”Cửa thang máy mở ra, Tần Thịnh nhàn nhạt nói: “Em về nhà đi,anh ra ngoài hóng gió.

”Nói xong,anh nhấc chân đi vào thang máy, đầu cũng không quay lại.

Cửa thang máy khép lại, Tang Nguyệt nhìn số tầng giảm xuống từng tầng một, đột nhiên có chút mệt mỏi.

Nghĩ đến bộ dáng vừa nãy của Tần Thịnh, trong lòng bỗng có chút hối hận.

Cô là người có tài ăn nói trong mỗi trường hợp,cô rõ ràng có thể nói uyển chuyển hơn chút nhưng lại dùng phương thức trực tiếp nhất để nói về vấn đề này.

Anh là một người kiêu ngạo như thế, tất nhiên bị lời cô nói làm tổn thương.

Tang Nguyệt theo bản năng muốn nhấc chân đuổi theo, nghĩ nghĩ, vẫn là thôi.

Đã đến tình trạng này rồi, giờ đuổi theo sau, khó tránh khỏi sẽ xảy ra cãi nhau, cứ tách ra như này để cả hai bình tĩnh một chút cũng khá tốt.

Mặc kệ anh có yêu cô thật lòng hay không, cô cũng sẽ không yêu anh,giờ nói thẳng cũng tốt hơn tương lai ở chung phải hư tình giả ý.

Tần Thịnh từ trong nhà ra ngoài,đi lang thang không có mục tiêu về phía trước.

Bóng đêm bao trùm, bên bờ sông người qua đường rất ít, ánh đèn lộng lẫy, ánh trăng phản chiếu trên mặt sông lung linh huyền ảo, lại có vẻ phá lệ tiêu điều.

Tần Thịnh đi đến một nơi không người, dừng bước.

Du thuyền đi qua, mơ hồ truyền đến tiếng cười vui của du khách, Tần Thịnh xoay người,quay lưng về phía mặt sông, trong đầu hiện lên lời nói của Tang Nguyệt, bỗng dưng cảm thấy chua xót.


Cô không yêu anh,anh tặng cô đồ,cô đều sẽ mua một món đồ đồng giá trả lại cho anh,đồ đạc bên chung cư nhà cô cũng không có dọn qua để cô lúc nào cũng có thể rời đi, từ lúc bắt đầu,cô đã không nghĩ tới việc chung sống cùng anh cả đời, ngay cả lần cô chủ động hôn anh đấy, cũng là do cô phát sốt,anh đã chăm sóc cô mà cô thì là người có qua có lại.

Cho nên cô hôn anh chỉ là bởi vì anh chăm sóc cô, cô bỗng thấy cảm động.

Anh chợt nhận ra, mấy ngày này bọn họ gọi điện thoại cho nhau, đều là anh gọi qua cho cô chứ cô chưa bao giờ chủ động gọi đến cho anh.

Là anh trầm mê trong đó, tưởng lầm là hai người bọn họ đều thích nhau.

Tang Nguyệt, chưa bao giờ thích anh,cô vẫn luôn lên kế hoạch có một ngày li dị anh mà không ai nợ ai.

Cô không yêu anh, cô còn ghét bỏ anh nói yêu đương tùy ý.

Đều do Dương Duy phân tích sai cho anh, nói Tang Nguyệt yêu anh,anh mới có thể không có kế hoạch gì mà mù quáng thổ lộ, bị Tang Nguyệt ghét bỏ tùy ý, đều là lỗi của Dương Duy.

Tần Thịnh hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn, càng nghĩ càng ủy khuất, hốc mắt không kiềm chế được hơi ươn ướt,anh nâng cằm lên, ngước nhìn sao trời, cố kìm nén không để giọt lệ tuôn rơi.

Đêm đó Tần Thịnh không về nhà, Tang Nguyệt không biết anh đi đâu, nghĩ đến lúc anh rời khỏi nhà, cũng không thay giày, chân đi dép lê, bộ dáng hồn bay phách lạc,mấy lần cầm lấy di động định gọi cho anh hỏi xem anh đi đâu, buổi tối có về nhà hay không nhưng cuối cùng vẫn là buông xuống.

Có lẽ, trong khoảng thời gian này cô không nên quá mức chủ động với anh, làm anh sinh ra hiểu lầm,nghĩ cô yêu anh nên mới có thể dễ dàng nói lời yêu với cô.

Ý định ban đầu của cô chỉ là muốn vun đắp cho cuộc hôn nhân này thôi.

Anh quan tâm, chăm sóc cô,làm tròn trách nhiệm của một người chồng,cô cũng phối hợp làm những điều anh thích, thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.

Cô không nghĩ tới,anh sẽ đột nhiên thổ lộ với cô, nói yêu cô, hơn nữa còn muốn cô đáp lại.

Chưa đầy hai tháng anh đã nói yêu cô,cô căn bản không có khả năng tin tưởng.

Trong khoảng thời gian ngắn như thế đã dễ dàng nói ra cái chữ ‘yêu’ này thì từ ‘yêu’ trong miệng anh cũng không đáng giá nhắc tới.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi