HÔN THÊ THAY THẾ CỦA HẠ TIÊN SINH


Hạ phu nhân cười tươi nhìn cô con dâu tương lai do chính mình chọn, bà nói: “Ta lại quên mất Tiểu Miên còn phải đến trường, sinh viên nên lấy việc học làm trọng.” Thật ra đối với thân phận địa vị của Hạ gia, tiền tài không khiến bọn họ cảm thấy có gì mới lạ, ngược lại văn hoá lại là điều mà họ quan tâm nhất.
Cố Miên có chút ngượng ngùng cười cười, nhẹ giọng lễ phép cảm ơn một lần nữa, cho đến tận hôm nay, Hạ phu nhân mẹ chồng tương lai này của cô luôn khiến cô cảm thấy bà rất thân thiết, trên mặt tuy đôi lúc cũng có biểu tình xa cách hữu lễ nhưng thời điểm nhìn cô trong mắt bà thường mang theo ý cười ôn hoà.
Để có một người thật tâm thích mình, cô cho đến tận bây giờ cũng chưa từng trải qua, nhưng lúc này chỉ cần không quá trì độn liền có thể nhận ra, dù gì mỗi người ai cũng đều có trực giác của mỗi cá nhân.
Cố Miên chẳng biết trên người cô có điểm nào làm Hạ phu nhân phải ưu ái cô đến vậy, nhưng cô biết chắc một điều đó là làm người phải biết quý trọng, chẳng ai có nghĩa vụ thích mình cả, cuộc sống này có thể có bao nhiêu người thích mình, trừ bỏ biết quý trọng ra, còn phải biết hồi báo.
Thấy Hạ phu nhân nói vậy, dì Trịnh rốt cuộc chẳng dám nói thêm cái gì liền chỉ biết cười rồi phụ hoạ vài câu sau đó.

Trong mắt bà ta hiện lên một tia rõ ràng là không cam tâm.

Nhưng ngại vì có người khác ở đây, nên bà ta chỉ có thể nuốt ấm ức xuống.


Không dám biểu hiện ra ngoai một cách rõ ràng.
Đúng lúc này, Hạ Tuấn Khiêm lại có một cuộc gọi quan trọng từ công ty, vì là việc gấp nên anh chào hỏi Hạ phu nhân với Cố Miên rồi đi nhanh đến thư phòng.
Sau khi Hạ Tuấn Khiêm rời đi, Hạ phu nhân lại nói: “Nếu tiểu Miên rảnh, trong ngày thường, con có thời gian liền đến đây học thêu tranh lụa cùng ta, vừa hay có dì Trịnh ở đây, không lo nhàn rỗi đâu, con đến cũng có thể trò chuyện với bà già này.”
Bình thường Hạ phu nhân rất thích nhiều thứ, bà là tài nữ ở thành phố này có ai là không biết, cầm kỳ thi hoạ, cái nào cũng ưu tú, sau khi gả vào Hạ gia, mới lui về sau ẩn tích.

Khoảng thời gian này bà thích thêu tranh lụa, vừa hay có dì Trịnh cũng biết chút ít về nghệ thuật, nên mới gọi bà ta đến cùng trao đổi.
Cố Miên khẽ cười, “Bác cứ khiêm tốn, bác còn trẻ như vậy, chỗ nào lại già chứ?” Lời này của cô tuyệt đối không phải nịnh hót, Hạ phu nhân vốn bảo dưỡng nhan sắc của bà rất kỹ.

Khuôn mặt bà mịn màng trắng nõn như thiếu nữ.

Nếu bảo bà chưa hơn ba mươi tuổi, chắc chắn sẽ có người tin.
“Ài, mấy đứa các con mà lớn lên, trưởng thành, tự ta liền già đi thôi.” Nhưng mà lời dễ nghe ai mà chẳng thích, Hạ phu nhân cũng không ngoại lệ, ý cười trên mặt bà càng thêm nồng hậu, không biết nghĩ đến cái gì, bà lại nói: “Sau khi kết hôn, thêu tranh lụa cũng giúp con giết thời gian đấy.”
Cố Miên “..”
Hiện giờ Cố Miên chẳng còn nghi ngờ gì nữa về việc Hạ phu nhân chưa gì đã xem cô là con dâu mà đỗi đãi.


Ngay cả cuộc sống sau kết hôn của con trai và con dâu là cô cũng thu xếp đâu vào đấy rồi.
Cố Miên tuy rằng là nữ nhi, nhưng đối với chuyện thêu thùa cô lại không mấy thích thú, huống chi dì Trịnh kia lại mang địch ý với cô, nếu thật sự đến đây học cùng bà ta, xem chừng bà ta còn không vui lòng hợp tác.
Theo bản năng Cố Miên liếc nhìn dì Trịnh một cái, quả nhiên như cô nghĩ trong đáy mắt bà ta xẹt qua một tia không vui nhưng rất nhanh nó liền được che dấu đi, chỉ thấy bà ta cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Ai da, phu nhân quá xem trọng bà già này rồi, tôi làm gì có chỗ nào tài giỏi, nhưng mà Cố Miên tiểu thư đây nếu muốn học, tôi cũng không ngại mà chỉ cho một chút.”
Hạ phu nhân cười, “Dì Trịnh tài nghệ thêu tranh lụa rất nổi tiếng, con phải nắm chắc đó.”
“Mẹ, chị dâu tương lai học cao như vậy, tương lai sẽ giúp anh làm việc, thời gian đâu mà học mấy cái nhàm chán đó.” Một thanh âm quen thuộc vang lên, Cố Miên theo đó nhìn qua, liền thấy một thanh niên dáng dấp có chút quen mắt hai tay đút trong túi quần tiêu sái đi tới.
Là Hạ Tuấn Tường mà cô đã gặp qua hai lần.
Bước chân từ từ đi tới, Hạ Tuấn Tường miễn cưỡng mà phiêu mắt nhìn dì Trịnh một cái, cười như không cười mà nói: “Con ở ngoài cổng vừa rồi gặp chị Sa, cũng chẳng có gì, chẳng phải lúc này còn đang trong giờ làm việc sao, tự nhiên chị ta tới đây làm gì?”
Lời nói của Hạ Tuấn Tường vừa ra, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía dì Trịnh, chị Sa trong miệng Hạ Tuấn Tường chính là con gái của dì Trịnh, nhờ có bà ta mà cả phân nửa thời gian mỗi năm cô ta đều có mặt tại nhà họ Hạ, thậm chí còn được hẳn một phòng ở Hạ trạch để ở.

Có thể xem cô ta lớn lên ở Hạ trạch.
Trịnh Dịp Sa lúc trước học đại học xong liền đi nước ngoài thực tập, cô ta mới về được một năm, năng lực cũng rất khá, vừa vào công ty từ một nhân viên nhỏ đã leo lên đến chức tổ trưởng.
Dì Trịnh có chút xấu hổ nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường, “Tôi cũng không rõ nữa, con bé chắc có việc.”

Hạ Tuấn Tường cười khẩy một tiếng: “Tôi còn tưởng bởi vì anh trai tôi nên chị ta mới tới.”
Trong mắt dì Trịnh nụ cười của Hạ Tuấn Tường thật giống như đang cười nhạo bà ta, bất giác trong lòng bà ta dâng lên một trận tức giận không hề nhẹ, nhưng không thể bộc lộ ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục duy trì thái độ thân thiết nói: “Cậu hai nói gì vậy, trong đoạn thời gian này nó công tác vội vã, tôi còn chẳng có thời gian gặp nó.”
Nghe xong, Hạ Tuấn Tường cũng chẳng buồn nói thêm gì, đúng là lão hồ ly chết bầm.
Trịnh Dịp Sa thích Hạ Tuấn Khiêm từ bé, đó là điều ai cũng thấy được, lúc nhỏ không ngừng theo đuôi Hạ Tuấn Khiêm, đáng tiếc cho đến tận bây giờ, Hạ Tuấn Khiêm lại chẳng chút để ý đến cô ta, thậm chí lúc nhỏ còn chẳng để cô ta đến gần.

Sau đó Trịnh Dịp Sa đi nước ngoài bốn năm, cứ tưởng mất tung tích, cứ tưởng hết hy vọng, ai mà ngờ cô ta lại trở về, không những vậy còn xin vào Hạ thị làm việc, ái mộ đối với Hạ Tuấn Khiêm cũng chẳng ngại che giấu.
Đáng tiếc dù có ái mộ Hạ Tuấn Khiêm, nhưng vì chức vụ ở công ty, nên Trịnh Dịp Sa lại chẳng thể gặp được anh, hơn nữa cô ta lại không thể ở mãi Hạ trạch nên muốn gặp được anh cũng khó, vậy nên chỉ cần có chút cơ hội, cô ta liền chạy đến Hạ trạch, mà người báo tin cho cô ta không ai khác chính là dì Trịnh.
Cố Miên chẳng hiểu sự việc gì đang diễn ra, nhưng cô có thể khẳng định, nếu như cô đoán thì cái người mà Hạ Tuấn Tường đang nói đến kia chắc chắn sẽ là tình địch của cô trong cuộc hôn nhân sắp tới…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi