HÔN THÊ THAY THẾ CỦA HẠ TIÊN SINH


Nói là sau khi về phòng phải tắm lại ít nhất một giờ, Hạ Tuấn Khiêm tuyệt đối không có nói đùa, mà chính là trực tiếp buộc Cố Miên phải tuân thủ theo.

Cố Miên vẫn luôn ôm hy vọng rằng Hạ Tuấn Khiêm chỉ doạ cô thôi, không nghĩ tới chuyện anh làm đầu tiên khi hai người họ trở về phòng chính là đuổi cô vào phòng tắm ngay tức thì, mệnh lệnh rõ ràng chắc chắn là chưa đủ một giờ thì chưa được ra.
Cố Miên một câu cũng chẳng mở miệng cãi lại được.
Sau khi yếu ớt kháng nghị vô ích cô đành lủi vào phòng tắm, đành tự an ủi mình, buồn bực không tả được.
Nếu phải ngâm mình một giờ đồng hồ trong bể nước, đảm bảo da dẻ sẽ nhăn nheo xấu đến không thể xấu hơn.

Vậy nên cô mới không ngốc như vậy, sau khi tắm xong lại lần nữa, cô liền ngồi ngốc trong phòng tắm, buồn chán mà đếm cừu, chờ đếm tới không biết bao nhiêu là con cừu rồi, bên ngoài rốt cuộc tiếng của Hạ Tuấn Khiêm cũng vang lên.

Cố Miên mệt mỏi đến mức muốn ngủ gật, nghe được tiếng gọi của Hạ Tuấn Khiêm, nháy mắt cô liền tỉnh, vọt dậy mở cửa đi ra ngoài, vừa mở cửa liền nhìn thấy Hạ Tuấn Khiêm bên ngoài biểu tình có chút lãnh đạm mà nhìn cô.

Nhiều ngày tiếp xúc như vậy, Cố Miên cũng chẳng lạ gì với cái thái độ lạnh nhạt như vậy của anh, cô thản nhiên trừng mắt nhìn anh, vô tội hỏi: “Tôi có thể đi ngủ chưa?”
Cả ngày hôm nay đúng là quá mệt, cô bây giờ thật chỉ muốn ngủ.

Nếu lúc nãy Hạ Tuấn Khiêm mà không gọi cô, có lẽ cô ngủ luôn trong phòng tắm cũng không chừng.
Hạ Tuấn Khiêm nhìn Cố Miên từ trên xuống dưới đánh giá toàn bộ một lần, giống như muốn xác nhận lần nữa cô đã tắm rửa sạch sẽ hết chưa, hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm.”
Nháy mắt, Cố Miên như lãnh được đại xá, như sợ Hạ Tuấn Khiêm đổi ý, cô liền bước nhanh qua khỏi chỗ anh, đến thẳng cái giường lớn giữa căn phòng.

Lúc đứng cạnh giường, cô lại có chút chần chờ, đôi mắt trông mong mà nhìn Hạ Tuấn Khiêm, mãi đến khi thấy anh hơi vuốt cằm, cô mới thật cẩn thận mà ngồi xuống, giống như sợ ngồi mạnh, cái giường liền bể vậy.

Hạ Tuấn Khiêm đem hết thảy hành động kia của Cố Miên thu vào mắt, con ngươi sâu đen thâm thuý vậy mà hiện lên ý cười khó thấy được.
Thời điểm Cố Miên ngẩng đầu lần nữa nhìn lên thì Hạ Tuấn Khiêm đã đi vào phòng tắm.

Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là sốc chăn lên, rồi nằm xuống, cô chẳng dám chiếm nhiều chỗ quá lớn, lần đầu ngủ chung giường với tên ưa sạch sẽ như vậy, đúng là làm khó cho cô mà.


Khổ sở nằm một chỗ nhỏ bên mé trái giường, Cố Miên nghĩ, đêm đến mà cô lỡ nằm mớ, chắc rớt xuống giường lúc nào không hay.
Bất quá cũng chỉ là lo xa, cô mệt quá, chẳng nghĩ nữa, vốn tính chờ Hạ Tuấn Khiêm ra rồi cùng ngủ, ai biết cô lại lơ mơ ngủ lúc nào không hay.

Lúc Hạ Tuấn Khiêm từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy thiếu nữ nằm trên giường còn chưa chiếm chỗ đến một nửa đang ngủ say ngon lành, chân tay còn co lại nhìn một dạng vừa thấy thương vừa thấy buồn cười, anh ngưng lại động tác lau tóc chính mình một chút, nhẹ nhàng đi tới giường, từ trên cao mà nhìn xuống đánh giá thiếu nữ đang ngủ say.

Những lọn tóc của cô nhìn qua thực mềm, cái này lúc trước anh đã trải nghiệm qua khi sấy tóc cho cô, đích thật là rất mềm mại, đôi mắt to sinh động của cô lúc này đang nhắm chặt, lông mi vừa dài lại cong, phủ xuống nhìn như bóng râm nơi mí mắt, đôi môi hồng nhuận bởi vì ngủ mà hơi hé, nhìn qua vô cùng quấn hút.
Đây là lần đầu tiên Hạ Tuấn Khiêm cẩn trọng mà đánh giá nhan sắc cô vợ tên Cố Miên này của anh.

Khách quan mà nói, Cố Miên lớn lên quả thật rất xinh đẹp, đơn thuần lại tinh xảo khó nói, bình thường anh làm việc đi nhiều chỗ, gặp người không ít, hằng ngày không biết thấy bao nhiêu người có bộ dạng kinh diễm động lòng, lớn lên còn đẹp hơn Cố Miên nhiều, nhưng người khiến anh không bài xích khi tiếp xúc tứ chi gần gũi như vậy thì Cố Miên là người đầu tiên, có lẽ cũng là duy nhất.
Nghĩ đến đây, Hạ Tuấn Khiêm liền đưa bàn tay thon dài đến nhẹ nhàng thăm dò chạm vào hai gò má của Cố Miên, da mặt cô nhẵn nhụi, mềm mại, khoảnh khắc kia, cảm giác kia, anh liền thật sâu mà ghi nhớ lại.
Giống như lần trước, không những không có ghét bỏ, ngược lại, cảm xúc tốt đẹp khiến anh nhịn không được muốn chạm lại lần nữa.

Tắt đèn, Hạ Tuấn Khiêm nằm xuống cạnh Cố Miên, vươn tay, ôm cô xích vào bên trong, sợ nửa đêm cô rơi xuống đất, sau đó đem mền đắp thật kỹ cho cô, anh mới yên tâm.

Nhiệt độ trên núi ban đêm rất lạnh, dù bật điều hoà, nhưng cẩn thận vẫn hơn, bằng không bị cảm lại khổ.
Bên ngoài ánh trăng treo thanh lãnh, chiếu từng vệt sáng nhạt xuyên qua cửa, bức rèm màu lam nhạt đung đưa theo gió nhè nhẹ, bốn bề im ắng, Hạ Tuấn Khiêm còn chưa ngủ, nhưng bên cạnh anh có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều, còn có một mùi hương thơm nhàn nhạt lâu lâu ập đến xoang mũi, như nhắc nhở cho anh, căn phòng này không chỉ có mỗi anh.
Từ nhỏ đến lớn, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, anh đều một mình ngủ, loại cảm giác ngủ chung giường với người lạ, lại còn là một cô gái như thế này thật có chút kỳ quái với anh, có chút không quen, nhưng lại không thấy chán ghét.
Còn có chút thinh thích không giải thích được.

Cảm giác này hình như cũng không tệ lắm…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi