Edit+Beta: YuanKit
Tiết trời Thụy Sĩ vô cùng quang đãng.
Đặc biệt là khi bước tới Zermatt, nơi không có tiếng ồn của xe cộ và khí thải ô nhiễm, chỉ thấy được bầu trời xanh trắng trong không kể núi tuyết, không khí tươi mát mà lạnh giá, một hơi thở ra đều là sương trắng.
Lúc ngồi cáp treo lên núi, Quý Dạng ngắm ngọn núi tuyết ngoài cửa sổ.
Một lát sau, cô hỏi Tống Dương ngồi đối diện: “Anh cũng muốn trượt tuyết ạ?”
Tống Dương thấy hơi buồn cười: “Em nghĩ sao?”
Quý Dạng liếc thấy bộ đồ trượt tuyết trên người Tống Dương, khẽ “Ha” một chút rồi nói: “Vết thương thế của anh chắc là không sao rồi nhỉ.”
Tống Dương: “Tối nay tôi cho em xem thử nhé?”
Quý Dạng đang định gật đầu, nhưng khi đối diện với tầm mắt Tống Dương lại cảm thấy đáy mắt đen nhánh của anh hơi mờ ám, hai má lập tức nóng bừng.
Cô quay ngoắt sang chỗ khác, trả lời ngay tắp lự: “Không cần.”
Cáp treo đã tới nơi, họ xuống xe.
Quý Dạng không định trượt nên Tống Dương chọn vùng núi khá là bằng phẳng. Tuy bảo khá phẳng nhưng đứng ngó từ độ cao này xuống vẫn thấy khủng hoảng tinh thần.
Khi dẫm lên ván trượt, Quý Dạng đứng không vững. Tống Dương đành duỗi tay, đặt tay cô trên vai anh: “Vịn vào tôi.”
Cô vịn vào vai anh. Anh thì cong lưng nhấc giày trượt nặng trịch của cô nhét vào khe lõm trong ván trượt tuyết, cài chặt, rồi đổi qua chân kia.
Cài chắc hai chân xong, Tống Dương mới tự bước lên ván mình, cúi xuống cài.
Lúc này Quý Dạng mới thấy hồi hộp.
Đôi gang tay dày cộp của cô siết chặt hai gậy trượt tuyết, còn gắng sức bám lấy Tống Dương: “Em không trượt đâu anh……”
Anh tiện thể nắm tay cô, nhỏ nhẹ dạy cô.
Tuy cách nhau cả găng tay dày Quý Dạng vẫn cảm nhận được, Tống Dương đang nắm tay mình.
Cuối cùng, ván trượt tuyết dưới chân từ từ trườn về phía trước.
Quý Dạng nghe thấy tiếng Tống Dương: “Đừng sợ.”
Giọng anh trầm thấp, hình như còn mang chút tiếng cười.
Tống Dương buông lỏng tay.
Quý Dạng luống cuống, chỉ đành dựa theo lời hướng dẫn của Tống Dương, giữ gậy thật chặt, cố khống chế ván trượt tuyết dưới chân, chầm chậm trượt.
Tốc độ của ván trượt càng lúc càng nhanh, xung quanh đều là tuyết trắng, gió lạnh ập vào mặt. Không biết do dễ thở hay lo lắng mà Quý Dạng muốn quay đầu nhìn Tống Dương, nhưng không dám.
Sắp trượt đến sườn dốc, Quý Dạng đột nhiên phát hiện.
Cô không phanh lại được.
Tốc độ không giảm nhưng sắp thấy được sườn dốc đến nơi rồi.
Cô bất chấp gió lạnh muốn hét lên mà không hiểu sao giọng nói như bị mắc lại, phát không ra tiếng. Lúc sợ hãi sắp khóc ra nước mắt, cô nghe thấy giọng Tống Dương không xa văng vẳng đằng sau.
Anh kêu: “Nghiêng người về trước, lấy sức đè lên mũi chân.”
Quý Dạng không biết làm sao, thử vớ thử vẩn một hồi thì quả nhiên tốc độ bắt đầu chậm lại.
Thấy sắp đến cuối sườn dốc, trước mặt cô là rào chắn.
Đột nhiên, Tống Dương lướt ván từ sau đến, vụt qua bên người cô liền đột ngột chuyển hướng, che khuất trước mặt cô.
Quý Dạng khó khăn lắm mới dừng được ván nhưng cả người vẫn theo quán tính mà hướng về trước.
Cô không kiểm soát được mà thoáng nhào vào lòng anh.
Một đôi tay cẩn thận ôm lấy cô.
Không biết do lỗ tai bị gió lạnh thổi gắt hay gì, giờ phút này, âm thanh xung quanh như bỗng biến mất.
Cách bộ trang phục trượt tuyết dày, Quý Dạng nghe thấy tiếng tim ai đó đập.
Mà tiếng tim đập còn ngay bên tai, càng ngày càng mãnh liệt.
Là của cô.
Yên tĩnh một chốc.
Quý Dạng từ từ ngẩng đầu.
Cô ngước nhìn Tống Dương, anh cũng hạ mắt nhìn cô.
Tay chưa buông, vẫn giữ nguyên tư thế này.
Phía sau tuyết không ngớt, trời xanh mây trắng, cao xa vời vợi. Ánh mặt trời chói lọi, Tống Dương đeo kính trượt tuyết chuyên dụng nhưng cô vẫn nhìn được ánh mắt của anh hun hút, khóe môi nhè nhẹ cong lên.
Tống Dương nới lỏng tay, hơi cúi đầu, cứng nhắc chọt trán cô bị gió thổi tốc tóc, trầm giọng: “Muốn thử lần hay gì?”
Lòng Quý Dạng như có chú nai con thúc loạn xạ.
Cái ôm vừa rồi như còn ở trước mắt.
Cô nhìn mắt anh, sau một lúc lâu mới mím môi, nhỏ nhẹ thưa: “Vâng.”
Trượt tuyết cả sáng, cả người đều mệt ra bã.
Quý Dạng mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ nên chỉ cùng Tống Dương ăn tạm rồi về khách sạn, thay quần áo, nằm trên giường định nhắm mắt ngủ.
Nhưng mà khi nằm trên giường, cảnh rạng sáng trên phi cơ đến sân trượt tuyết cố tình như đoạn phim chiếu trước mắt.
Càng nghĩ, cả người càng mơ màng. Càng mơ màng, càng muốn suy nghĩ.
Lời Tống Dương tựa hồ như vẫn còn rõ ràng.
Anh thích cô.
Chỉ có một cô bé từ rất nhiều năm trước……thôi.
Nhưng sao có thể, sao lại vậy được.
Tưởng rằng đời này không bao giờ dám có suy nghĩ ấy.
Quý Dạng dùng chăn che đầu, làm mình nghẹn đến mức hít thở không thông mới bỏ ra.
Không dám suy nghĩ thêm.
Giống như thứ kho báu cô tìm kiếm đã lâu chợt xuất hiện trước mặt.
Nhưng cô cũng khiếp sợ không dám đi tiếp.
Sẵn sàng làm bộ không thấy.
Cũng không muốn lúc nhận lấy lại phát hiện bên trong chỉ là khoảng không trống rỗng.
Cứ mơ màng suy nghĩ rồi cuối cùng cũng chịu không nổi mà đi ngủ.
Một giấc đến tối.
Là điện thoại bên gối rung lên đánh thức cô.
Quý Dạng lơ mơ bừng tỉnh, không biết ai ở đầu dây bên kia, cứ vậy mà tiếp: “A lô……”
Điện thoại bên kia yên lặng một hồi.
Giọng Tống Dương nhợt nhạt, trầm thấp vang lên: “Còn chưa tỉnh ngủ?”
Quý Dạng tỉnh táo trong nháy mắt.
Tống Dương: “Đến ăn cơm tối.”
Quý Dạng lồm cồm bò dậy: “Em dậy ngay đây……”
Có vẻ Tống Dương cười hì một cái, chầm chậm bảo: “Không cần vội, tôi đứng ở tầng dưới khách sạn chờ em.”
Quý Dạng dùng tốc độ nhanh nhất thay đồ. Lần này cô vốn không đem nhiều quần áo, lại vì chạy vội đến chỗ Tống Dương nên mặc quần áo rất bình thường, kể cả một bộ tàm tạm cũng không có. Hơn nữa, nơi này lạnh lẽo như vậy chỉ đành bọc người thật dày.
May cô thường mang túi nhỏ đựng một cây son môi.
Mấy ngày ở bệnh viện cô không bôi tí nào, vốn không có ý nghĩ đó.
Lúc soi gương bôi son, Quý Dạng mới đột nhiên giật nảy mình.
Vì…… Vì sao cô định làm giống như đi hẹn hò vậy.
Quý Dạng vội rút khăn giấy lau sạch son môi.
Nhưng lúc đi tới cửa, Quý Dạng lại dừng lại.
Đấu tranh lâu ơi là lâu, cô vẫn vào toilet, bôi một lớp nhạt, dùng khăn giấy nhấp nhấp.
Cô gái trong gương khách sạn mặc áo gió dài, tóc dài hơi xoăn, mặt mày diễm lệ. Dưới ánh đèn mông lung nhạt nhòa trông cô đẹp vô cùng.
Quý Dạng chỉnh đồ mình một lúc lâu.
Miễn cưỡng nghĩ, tạm được.
Cô chuẩn bị xong mới rời phòng khách sạn, đi xuống lầu.
Tống Dương ở đại sảnh khách sạn chờ cô.
Anh đang rũ mắt xem điện thoại, như cảm giác được gì, ngẩng đầu.
Quý Dạng đi đến, cũng không nhìn anh nhiều.
Nhưng sau khi Tống Dương cất điện thoại, ánh mắt dừng trên mặt cô một lát.
Lúc Quý Dạng ngước mắt thấy khóe môi Tống Dương nhẹ cong lên, rất nhẹ, như có như không.
Mặt cô bỗng hơi nóng, tim cũng thít lại, không biết nên nói gì.
Dọc đường cô cũng không nghe thấy Tống Dương nói gì.
Chỉ thỉnh thoảng sẽ nói về cảnh sắc xung quanh.
Quý Dạng cũng dần dần hòa mình vào sắc trời Zermatt Thụy Sĩ.
Tống Dương dẫn cô đến ban công cao nhất để ăn tối, ngắm cảnh núi tuyết trong phong cảnh hút hồn của buổi đêm.
Quý Dạng hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cảnh trí của núi tuyết.
Đến tận khi Tống Dương dùng tiếng Anh gọi món, anh bỗng hỏi cô một câu có vẻ không liên quan lắm: “Mấy cô gái bây giờ đều thích bạn nam tặng son à?”
Quý Dạng sững người, quay đầu lại.
Tống Dương nhìn cô.
Ánh nến trên bàn được thắp tự bao giờ, chiếu vào khuôn mặt anh tuấn, sắc sảo của anh.
Quý Dạng không biết nên trả lời ra sao: “Cũng……không hẳn ạ.”
Lát sau cô mới thỏ thẻ: “Nhưng mà tặng son nghe khá là thực tế……”
Cô chưa dứt lời đã thấy Tống Dương từ đâu móc ra một cây son mới toanh chưa bóc nhãn đặt lên bàn. Giấy gói vàng kim cứ thế được đẩy đến trước mặt cô.
Anh bảo: “Chiều nay trong lúc đi dạo quanh thành phố, tôi đã muốn mua cho em một cái.”
Quý Dạng bất ngờ.
Tống Dương vẫn nhìn cô, đôi mắt đen láy rọi lên cùng ánh nến: “Tôi đã thử rất nhiều màu và thấy cái này đẹp nhất, chắc sẽ rất hợp với em.”
“……”
Quý Dạng nhìn cây son mà quên cả thở.
Tim đập bùm bụp, dập dềnh từng chút.
Giọng Tống Dương nhỏ xuống: “Lần sau em bôi màu này, xem thử mắt thẩm mỹ của tôi có chuẩn không nhé.”
Ánh nến bập bùng bị một cơn gió nhẹ lướt qua khiến bóng người đối diện trở nên lờ mờ lay động.
Người phục vụ đem cơm với rượu lên, giới thiệu nhỏ xong rồi chuyển hướng sang bàn bên cạnh.
Xung quanh yên tĩnh một lúc.
Quý Dạng cảm nhận được ánh nhìn của Tống Dương.
Cô buông mắt ngắm cây son, cố gắng bình tĩnh lại mới giả vờ như thường, như không quá để ý lắm. Cô à ừm: “Cảm ơn anh.”
Tống Dương nhìn cô một lát, khẽ cong môi: “Ừ”.
Quý Dạng cất cây son vào trong túi, không dám liếc Tống Dương nữa.
Cũng may bữa sau là bữa chính, đồ ăn được bê lên lien tiếp, hai người đều ăn cơm, không nói gì khác.
Ăn được một nửa, Quý Dạng thấy Tống Dương bỗng đưa nhẹ tay lên.
Một người phục vụ vội tới, khẽ khàng hỏi anh có yêu cầu gì.
Tống Dương dùng tiếng Anh nói gì đó với người phục vụ, người phục vụ đó nhanh chóng gật đầu.
Quý Dạng nghe hiểu được mỗi câu chờ chút của người phục vụ.
Cô tò mò muốn biết Tống Dương nói gì nhưng lại ngại hỏi, chỉ liếc cái rồi cúi đầu ăn tiếp.
Phòng ăn yên ắng chợt nổi lên tiếng dương cầm hài hòa du dương xen với tiếng đàn violon và đàn viola.
Tống Dương bao hết chỗ phòng ăn cao nhất Thụy Sĩ, ngoài cửa sổ là núi tuyết ẩn trong màn đêm, ánh nến gần cửa sổ đong đẩy nhè nhẹ.
Quý Dạng ngẩng đầu lên nhìn thấy gần chỗ này còn có một vị ca sĩ, tay cầm mic. Lúc đầu cô còn không biết bài hát này là gì nhưng ngay khi người kia mở miệng, cô lập tức nhận ra. Tên bài hát là “Perfect”.
“I found a love for me
( Anh đã tìm được tình yêu của đời mình)
Darling just dive right in and follow my lead
( Em yêu à, đắm chìm trong cuộc tình này cùng anh nhé)
Well I found a girl beautiful and sweet
( Anh đã tìm được một cô gái rất là xinh xắn đáng yêu)
I never knew you were the someone waiting for me
( Anh đâu biết rằng em chính là người đang chờ đợi anh)
Cause we were just kids when we fell in love
( Bởi lẽ khi yêu, chúng ta chỉ còn là những đứa trẻ ngây ngô)
Not knowing what it was I will not give you up this time…
( Không rõ vì sao, nhưng lần này anh sẽ không từ bỏ em…)”