HÔN TRỘM LÀN GIÓ

Hướng Vãn Vãn ban đầu chỉ mang tâm trạng đùa giỡn muốn trêu chọc anh thôi, đồng thời xua tan bầu không khí đang dần nóng lên giữa hai người. Nhưng nhìn vào ánh mắt lúc này của anh…..

Rất giống như bị cô nhìn thấu suy nghĩ vậy……

“….”

Chẳng nhẽ, kịch bản máu chó trong đầu cô là sự thật??

Hướng Vãn Vãn ngơ ngác nhìn anh: “Sao anh lại mang vẻ mặt chột dạ thế này?”

“Anh thấy suy nghĩ của em rất nguy hiểm.” Cận Tập Ngôn ôm cô vào lòng.

“Anh với cô ta không có gì cả.”

Một điển hình cho việc bị bắt quả tang trên giường, nữ chính hỏi nam chính “hai người đang làm gì”, nam chính ánh mắt vẫn còn tỏ ra đáng thương biện hộ “anh và cô ta không có gì”.

Hướng Vãn Vãn: “Vậy cô ta sao có thể tùy tiện đi ra đi vào trong nhà anh? Tầng hai không phải bình thường đều được bảo vệ nghiêm ngặt sao, Thẩm Ngọc còn có thể tự do ra vào.”

Cận Tập Ngôn: “Cô ta được tự do ra vào khi nào?”

Hướng Vãn Vãn biết anh có trí nhớ rất tốt, vậy nên anh chắc chắn không thể quên được việc này. Cô trừng mắt nhìn anh: “Cái lần mà em bị Kỳ Kỳ đụng phải, cô ta đột nhiên xuất hiện ở tầng hai.”

“Lần đó là vì Trần Sâm bị mẹ gọi ra ngoài làm chút việc, tầng một không có ai canh giữ, cô ta mới có thể tự ý chạy lên.” Thấy sắc mặt cô vì lời giải thích này mà không khá hơn, Cận Tập Ngôn lại nói với khát vọng sống mãnh liệt: “Ngay sau hôm đó, anh đã cho người lắp cánh cửa ở đầu cầu thang.”

Hướng Vãn Vãn: “….”

Trong ấn tượng của cô, đúng là có lần Cận Tập Ngôn đã kéo cô lên tầng và nhốt Thẩm Ngọc ở ngoài cửa.

Tâm trạng Hướng Vãn Vãn tốt hơn, nhưng hiếm thấy được vẻ mặt “căng thẳng” vì sợ bị hiểu nhầm của anh, cô “hừ” một tiếng, lại tìm lỗi: “Lúc anh đi đón Kỳ Kỳ có để cô ta và em ở chung với nhau, cô ta đã kể cho em nghe rất nhiều câu chuyện về mối quan hệ tốt đẹp của hai người.”

“Mối quan hệ tốt?” Cận Tập Ngôn nhướng này, vẻ mặt không thể tin được.

Hướng Vãn Vãn: “Không phải sao, người ta hiểu rõ anh như vậy, còn là thanh mai trúc mã của anh. Em đã ghen tỵ đến mức đêm đó trốn trong chăn khóc to một trận.”

“Khóc?” Người đàn ông sửng sốt, vẻ mặt sợ bị cô hiểu nhầm cũng không còn, trên mặt mang theo nụ cười tươi hôn cô một cái thật kêu: “Em lúc đó đã thích anh nhiều như vậy sao?”

“Hôn cái gì. Chưa nói rõ ràng thì sau này đừng có mà hôn nữa.”

Hướng Vãn Vãn giả vờ hung hăng đẩy anh ra.

Cận Tập Ngôn lật người đè cô xuống dưới thân, dùng hai tay cố định tay cô lên đầu, mở to mắt nhìn cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lúc này, anh mới kiên nhẫn nói: “Nhà anh và nhà Thẩm Ngọc là thế giao. Từ nhỏ đầu óc cô ta đã không tốt, lúc nào cũng chạy theo sau anh, rất phiền phức. Nhưng bắt nạt người thiểu năng cũng không tốt, nên anh mặc kệ cô ta, sau này lớn lên rồi cũng quen với việc mặc kệ cô ta. Dù sao, cũng là người không quan trọng mà.”

Hướng Vãn Vãn bị anh đè đến không thể động đậy được, không thể tin chớp chớp mắt nhìn anh: “Anh nói đầu óc Thẩm Ngọc không tốt?”

Cận Tập Ngôn: “Nếu đầu óc tốt, có thể cả ngày điên cuồng đi theo anh không? Anh cũng không phải là nhân dân tệ.”

“….”

Cô không biết Thẩm Ngọc sẽ nghĩ gì sau khi nghe lời nói này của anh.

Hướng Vãn Vãn cảm thấy cho dù cô ta có nghĩ gì, thì người xui xẻo vẫn nhất định là cô ta.

Ánh mắt khi Thẩm Ngọc nhìn Cận Tập Ngôn, ngay từ lần đầu tiên Hướng Vãn Vãn nhìn thấy liền có thể cảm nhận được là một loại tình yêu sâu sắc.

Người thực sự vô tư và chậm hiểu thì không sao, nhưng theo như hiểu biết của cô về Cận Tập Ngôn lúc đó, anh không hề giống như vậy.

“Anh trai, em cảm thấy nhận thức của anh có vấn đề.”

“Hửm?”

“Cô ta vì thích anh nên mới đi theo anh, nhưng anh lại nói đầu óc cô ta có vấn đề.” Hướng Vãn Vãn dừng một chút, như nghĩ tới điều gì đó, lại nhéo anh một cái: “Cho nên lúc đó anh cũng nghĩ đầu óc em có vấn đề???”

Dù sao, lúc đó cô thấy sắc nổi lòng tham nên mới đi chọc ghẹo anh.

“Thích?” Trọng tâm người đàn ông có chút không đúng: “Em lúc đó đã thích anh rồi?”

Hướng Vãn Vãn giữ chặt tay đang làm loạn dưới chăn của anh: “ Em đang nói về Thẩm Ngọc, anh đừng có mà chuyển chủ đề.”

Vừa nghe thấy Thẩm Ngọc, Cận Tập Ngôn có chút không hứng thú: “Cô ta không quan trọng, sao cứ phải nhắc tới cô ta.”

“…..”

Thứ trên đùi cô đang tỏa ra hơi nóng kinh người, Hướng Vãn Vãn oán thầm, nếu không nhắc tới cô ta, không lẽ để anh kéo cô lăn lộn tiếp.

Hướng Vãn Vãn lặng lẽ đảo mắt.

Nhưng Cận Tập Ngôn đột nhiên nghiêm túc nói: “Kỹ năng diễn của em rất tốt đấy. Trước đây anh không nhận ra em ghi thù chuyện này như vậy, cũng không nhận ra em thích anh đến mức khóc thầm một mình trong đêm. Qua lâu như vậy rồi đột nhiên lại muốn gán tội này cho anh, em cứ như vậy anh rất không yên tâm.”

“….”

Hướng Vãn Vãn: “????”

Cho nên cô được vị ảnh đế này khen diễn xuất tốt, cô có nên vui mừng không.

“Ai thích anh đến mức khóc thầm một mình trong đêm?”

“Đừng xấu hổ.” Cận Tập Ngôn vuốt mái tóc đang xõa trên giường của cô với ánh mắt thấu hiểu, còn nhìn cô đầy ẩn ý.

Hướng Vãn Vãn bị anh nhìn tới da đầu tê dại: “Anh nhìn cái gì.”

“Vợ anh mà anh còn không được nhìn sao?” Cận Tập Ngôn một tay nhéo cằm cô: “Nếu em còn đang ghi thù chuyện gì, bây giờ nói ra cùng nhau giải quyết. Anh không định sau này lúc đang ân ái hạnh phúc với nhau, sẽ bị em chỉ vào mũi rồi lôi nợ cũ không đáng có ra tính toán nữa.”

Hướng Vãn Vãn: “…..”

Giọng điệu này, như là đang nói cô là một người thích gây chuyện vô cớ vậy.

“Không nói?” Tay người đàn ông chậm rãi men tới giữa hai ch@n cô, ngữ khí trầm thấp nhưng không khó nghe ra được sự uy hiếp bên trong: “ Không nói anh cũng không ép em, vậy chúng ta làm gì đó vui vẻ một chút, có ích cho việc em quên đi các món nợ đó.”

“….”

“Nói, em nói.” Hướng Vãn Vãn nghiến răng, kẹp chặt hai chân: “Anh đừng động.”

Người đàn ông híp mắt, vẻ mặt có chút nguy hiểm: “Còn có?”

“….” Hướng Vãn Vãn: “Anh bảo em nói mà.”

Cận Tập Ngôn: “Vậy em nói đi.”

Hướng Vãn Vãn đẩy anh một cái: “Anh xuống trước đi, cứ thế này em không nói rõ ràng được.”

Cận Tập Ngôn nằm xuống bên cạnh cô, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy cô.

Hướng Vãn Vãn vốn định gài bẫy anh để anh xuống khỏi người cô, sau đó sẽ tìm cơ hội chạy trốn, nhưng tay bị anh giữ lại, cơ hội trốn thoát trực tiếp giảm xuống bằng 0.

Cô vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi tay anh.

Cận Tập Ngôn: “Em nói đi, nếu không nói ra thì ngày mai không cần xuống giường đâu.”

Cả câu nói, từng chữ từng chữ đều là đang đe dọa cô.

Hướng Vãn Vãn hối hận vì sao cô lại đi trêu chọc anh, vốn dĩ là muốn chất vấn anh, những bây giờ hoàn toàn ngược lại.

Có cảm giác tự bê đá đập vào chân mình.

Dưới cái nhìn chờ mong của Cận Tập Ngôn, Hướng Vãn Vãn suy nghĩ một lúc: “Hôm sinh nhật anh đó, anh đã đi cùng Thẩm Ngọc đến khu vườn nhỏ phía sau của tòa Đông.”

Cận Tập Ngôn cau mày: “Cho nên ngày hôm đó em vốn đã đồng ý với anh đến tham dự tiệc sinh nhật, nhưng cuối cùng lại tặng quà sinh nhật của anh cho Lâm Mộ, tất cả là vì ăn giấm?”

Hướng Vãn Vãn: “….”

Người đàn ông nghiêng người lên nhìn thẳng vào cô: “Nói chuyện.”

Bị ép phải nhìn anh, Hướng Vãn Vãn một lúc lâu sau mới miễn cưỡng gật đầu.

“Không tin tưởng anh như vậy sao?” Cận Tập Ngôn thở dài.

Hướng Vãn Vãn: “….”

Lúc đó cô mới nhận ra hai người không cùng một thế giới, nên cảm thấy rất khó chịu, cũng rất tự ti.

Sau đó lại thấy cảnh tượng đó nữa.

…..

Nghĩ đến cảm giác hụt hẫng bất lực lúc đó, Hướng Vãn Vãn cảm thấy tủi thân: “Anh bình thường đều không chủ động tiếp xúc với người khác giới, hôm đó lại đột nhiên dẫn cô ta đến một nơi hẻo lánh như vậy, ai biết anh định làm gì. Hơn nữa Thẩm Ngọc vốn đã thích anh, cô ta còn đẹp…..”

Hướng Vãn Vãn chưa kịp nói xong, Cận Tập Ngôn đã cắn lên môi cô ngắt lời đang nói.

“Cô ta bắt nạt em.” Cận Tập Ngôn: “Anh cũng không thể đánh cô ta.”

Hướng Vãn Vãn: “….”

Cận Tập Ngôn: “Cho nên anh nghĩ ra một biện pháp, để cô ta không bao giờ bắt nạt em nữa.”

“Thế anh cần gì phải kéo cô ta đến một nơi hẻo lánh như vậy!”

“Anh kéo cô ta khi nào?”

“….”

“Anh vẫn luôn giữ khoảng cách với cô ta.” Cận Tập Ngôn lại cắn lên môi cô một cái, sau đó chậm rãi giải thích: “ Khu vườn hoa sau tòa Đông có rất nhiều camera và máy ghi âm. Người cũng ít, dễ nói chuyện hơn.”

Hướng Vãn Vãn hoài nghi nói: “Nói chuyện gì?”

“Cô chủ nhiệm lớp em rất tốt, đã tìm ra chân tướng.” Cận Tập Ngôn nghiêm mặt nói.

“Trong kỳ thi chung có quy mô lớn đó nếu gặp người khác, không thể tránh khỏi việc em sẽ bị đánh dấu bài, lưu lại một vết đen. Nếu lúc đó môn Toán của em có thể tiến bộ thêm chút nữa, kỳ thi đại học hoàn toàn có thể giành chức Trạng nguyên.”

Cận Tập Ngôn không nói rõ vết đen là gì, nhưng Hướng Vãn Vãn lại biết rất rõ.

Nếu bạn là một Trạng nguyên, thì việc gian lận trong các kỳ thi chung quan trọng sẽ là một vết đen, nếu người có ý đồ muốn can thiệp vào, cho dù thật sự là một nhân tài, thì cũng sẽ bị coi là một kẻ gian lận.

Nó không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng, thậm chí còn ảnh hưởng cả tới tính mạng.

Chỉ là lúc đó, người đàn ông này rõ ràng mang vẻ mặt rất thoải mái, thậm chí còn trêu đùa cô. Bây giờ xem ra, chỉ là anh cố ý để cô không phải nghĩ nhiều.

Hướng Vãn Vãn vẫn còn chút bàng hoàng.

Cận Tập Ngôn lại nói: “Cô ta có thể tìm em bắt nạt em, còn có thể làm ra những chuyện như vậy, sau đó chắc chắn cô ta sẽ sống trong lo sợ.”

Hướng Vãn Vãn: “Cho nên anh uy h.i.ế.p cô ta?”

“Cứ cho là vậy đi.”

Nghĩ như vậy, mọi chuyện dường như đã sáng tỏ, Hướng Vãn Vãn không thể tin được nói: “Anh uy h.i.ế.p cô ta thế nào? Đặc biệt đến nơi có nhiều camera và máy ghi âm, chẳng lẽ anh định để cô ta tự khai ra việc cô ta tìm người đánh em, còn hãm hại em, sau đó dùng bằng chứng này để uy h.i.ế.p cô ta?”

Cận Tập Ngôn cũng không nói đúng hay không, chỉ thẳng thừng nói: “Thẩm gia là gia đình có nề nếp, rất nghiêm khắc, và họ sẽ không bao giờ tha thứ cho việc làm này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi