HÔN TRỘM LÀN GIÓ

Hướng Vãn Vãn được Cận Tập Ngôn cầm tay ra khỏi phòng thì đã là chuyện của hai tiếng sau. Chỉ là bộ dáng đi có chút không vững.

Trần Mỹ Tâm tiễn hai người lên xe, trước khi đi, bà còn ôm Hướng Vãn Vãn vào lòng, dặn dò rất nhiều thứ, còn có xu hướng muốn nói nhiều hơn.

Thấy thời gian đã sắp muộn, Cận Tập Ngôn ngắt lời Trần Mỹ Tâm: “Sắp muộn giờ lên máy bay rồi.”

“Mẹ biết rồi, con giục cái gì.”

Trần Mỹ Tâm lườm anh.

Từ khi kết hôn với Cận Tùng, bà luôn muốn có một cô con gái. Nhưng trời không chiều lòng người, bà sinh ra hai thằng con trai.

Còn là hai đứa con trai rất tự lập.

Kết quả là tình yêu của bà không có chỗ dùng, sau khi con trai cả kết hôn, bà vốn rất vui khi có cô con dâu làm con gái, nhưng vợ của Cận Kha – Hiểu Huỳnh lại là một minh tinh, bình thường con bé rất bận, nên không có thời gian để bà bày tỏ tình yêu thương của mẹ.

Không dễ dàng gì mới chờ được đứa con trai nhỏ đính hôn, Hướng Vãn Vãn tính tình hoạt bát dễ thương làm bà rất thích, vốn định yêu thương chăm sóc cô để trải qua cuộc sống hạnh phúc khi nuôi dạy một cô con gái, nhưng bà không nghĩ nhanh như vậy đã phải chia ly.

Trần Mỹ Tâm rất luyến tiếc: “Vãn Vãn, sau này được nghỉ thì con nhớ về nhà nhé, lúc nào rảnh rỗi thì gọi điện cho mẹ?”

Hướng Vãn Vãn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, cha mẹ ở nhà cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Mẹ nhớ con nên nhất định sẽ không khỏe lắm đâu.” Trần Mỹ Tâm thở dài, luyến tiếc nắm lấy tay cô, quay đầu dặn dò Cận Tập Ngôn: “Con phải chăm sóc tốt cho con dâu của mẹ đấy, biết chưa? Nếu con không chăm sóc được thì để mẹ đến.”

“Nếu nói nữa thì sẽ muộn thật đấy.” Cận Tập Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Hơn nữa, vợ con con có thể tự chăm sóc được.”

Trần Mỹ Tâm: “Con như vậy, có thể chăm sóc tốt con bé không?”

Hai mẹ con lại bắt đầu đấu khẩu. Hướng Vãn Vãn có chút lo lắng nên không nhận ra hàm ý trong lời nói của Trần Mỹ Tâm.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng.” Hướng Vãn Vãn âm thầm vỗ Cận Tập Ngôn một cái, quay người lại an ủi Trần Mỹ Tâm: “Con được nghỉ sẽ về thăm mẹ, mỗi ngày sẽ gọi điện cho mẹ. Sau này học năm cuối con sẽ về bệnh viện thành phố A để thực tập. Con còn muốn học lên nghiên cứu sinh, dự định sẽ thi vào đại học A, như vậy mẹ sẽ không cần quá nhớ con nữa.”

“Thật sao?” Nghe cô nói như vậy, Trần Mỹ Tâm trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng rất nhanh liền sững người lại, có chút băn khoăn hỏi: “Vãn Vãn, con không cần vì mẹ mà thay đổi dự định ban đầu đâu.”

Sau khi làm hòa với Cận Tập Ngôn, Hướng Vãn Vãn vẫn luôn âm thầm lên kế hoạch này, dù sao bệnh viện tốt nhất cả nước vẫn là ở thành phố A.

Cô cười: “Mẹ, con cũng không muốn xa mẹ. Ước mơ của con vẫn luôn là dựa vào chính năng lực của mình để vào bệnh viện thành phố A, không hề thay đổi dự định ban đầu.”

Những vướng mắc trong lòng Trần Mỹ Tâm hoàn toàn biến mất, bà vui vẻ vỗ mu bàn tay cô: “Vậy thì tốt, mẹ ở thành phố A chờ con.”

“Vâng ạ.”

Sau khi hai người ước hẹn xong xuôi, Trần Mỹ Tâm mới mỉm cười tiễn hai người lên xe.

Sau khi lên xe, có lẽ vì sắp phải chia ly nên Hướng Vãn Vãn ôm chặt lấy Cận Tập Ngôn, không muốn nói gì.

Cận Tập Ngôn vốn đã ít nói, cô còn không nói gì, anh cũng chỉ im lặng mà ôm cô, thỉnh thoảng hôn lên mặt cô đầy yêu thương.

Lái xe từ Cận gia đến sân bay mất khoảng hơn 20 phút.

20 mươi phút này, Hướng Vãn Vãn cảm thấy trôi nhanh hơn bao giờ hết.

Cô vừa mới đính hôn với Cận Tập Ngôn, đã phải chia xa luôn, rất buồn nhưng không dám nói ra. Sợ vì cô không nỡ mà Cận Tập Ngôn sẽ bất chấp tất cả theo cô đến thành phố B.

Cận Tập Ngôn tiễn cô đến cổng soát vé ở sân bay.

Bầu không khí chia ly quá nặng nề, nên cả hai đều im lặng.

Thấy sắp đến lượt mình lên soát vé, Hướng Vãn Vãn cố nén cảm giác muốn khóc, nắm lấy quần áo của Cận Tập Ngôn, đung đưa giả vờ thoải mái: “Anh ơi, em đi đây.”

Cận Tập Ngôn cởi chiếc túi trên vai xuống, cẩn thận đeo lên lưng cô: “Ừm.”

Vẻ mặt anh u ám.

Hướng Vãn Vãn làm nũng ôm lấy mặt anh: “Anh đừng buồn, cười lên một cái, được không?”

Người đàn ông chống chế nhếch khóe miệng.

Hướng Vãn Vãn đã nhận được tín hiệu miễn cưỡng của anh.

Cô không thoải mái, anh nhất định cũng không dễ chịu.

Và những điều này đều là vì sự tự ti và mặc cảm của bản thân mà đã làm thay đổi ý định ban đầu vốn có.

Hướng Vãn Vãn cảm thấy rất có lỗi với Cận Tập Ngôn.

Nhìn anh không vui, cô càng muốn khóc hơn. Nhưng cô không muốn khi cô đi rồi anh sẽ không vui.

Cô nắm lấy tay anh, nhón chân lên hôn vào mặt anh một cái, an ủi: “Anh ơi, anh đừng buồn, nếu anh cứ xị mặt ra như vậy, sau này em nhớ anh thì sẽ tới khuôn mặt xị lúc này của anh đấy, như vậy không tốt cho việc duy trì mối quan hệ lâu dài đâu.”

Cận Tập Ngôn nhìn thẳng vào cô, như không hài lòng với lời nói của cô, nhưng vẫn không nói gì.

Dáng vẻ bị bỏ rơi ấy khiến lòng người xót xa.

“Em nói đùa anh thôi, cho dù anh xị mặt ra cũng vẫn rất đẹp trai, em rất thích.” Hướng Vãn Vãn nắm chặt lấy tay anh.

“Chỉ là em sắp đi rồi, rất muốn thấy anh cười một cái.”

Cô vừa dứt lời, lại hôn lên mặt anh một cái: “Anh à, anh không đồng ý thực hiện tâm nguyện nhỏ nhoi này của em sao?”

Cận Tập Ngôn không cười như tâm nguyện của cô, mà anh cúi đầu nhìn xuống mặt đất: “Anh cũng có một tâm nguyện, em có thể giúp anh thực hiện không?”

Mong muốn của anh chắc chắn là được đi cùng cô, Hướng Vãn Vãn không cần nghĩ cũng biết.

Vốn dĩ muốn từ chối thẳng thừng, nhưng nhìn anh như thế này, lời từ chối không thể nói ra được.

Hướng Vãn Vãn: “Chỉ cần tâm nguyện không quá đáng, thì em đều sẽ đồng ý với anh.”

“Thật sao?” Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.

Hướng Vãn Vãn gật đầu: “Vâng.”

Sau đó lại nói thêm: “Ngoại trừ yêu cầu vô lý như đi cùng em.”

Vẻ mặt Cận Tập Ngôn rõ ràng là mất hứng, xị xuống: “Những cái khác đều có thể?”

Nói cho cùng, ngoại trừ việc quan trọng nhất là anh bất chấp tất cả đi theo cô, thì những cái khác dường như không có gì là không thể.

Dù sao, những chuyện không nên làm và nên làm thì hai người họ đều làm cả rồi.

Hướng Vãn Vãn: “Vâng.”

“Vợ anh thật tốt.” Sắc mặt người đàn ông vui vẻ lên vài phần.

Hướng Vãn Vãn đang định thở phào nhẹ nhõm thì Cận Tập Ngôn lại chỉ tay vào môi anh: “Anh muốn vợ hôn vào đây.”

Hướng Vãn Vãn: “….”

Hơi thở phào đó bỗng nhiên bị tắc lại.

Hướng Vãn Vãn nhìn đám đông xung quanh nam nữ, già trẻ, gái trai đều đủ cả…..cũng không phải là không thể hôn, chỉ là với đức hạnh của Cận Tập Ngôn, nơi này có thật sự là một địa điểm tốt để hôn không?

Người ở đây còn nhiều hơn khi khai giảng ở cổng đại học B.

Hướng Vãn Vãn do dự nói: “Hay là….đổi cái khác?”

“Thì ra chỉ là lời nói suông thôi sao?”

Vẻ mặt đang vui lên của người đàn ông bỗng chốc đổ sụp xuống một lần nữa.

Hàng mi cong vút khẽ rũ xuống, làm người ta xót xa.

Không hề nhìn thấy dáng vẻ không bằng cầm thú như thường ngày.

Hướng Vãn Vãn nghĩ cũng không nghĩ, cô ôm mặt anh, nhón chân hôn lên môi anh.

Đúng như tưởng tượng, người đàn ông đang tỏ ra tội nghiệp nhanh chóng đặt tay ra sau gáy cô, kéo cô dán sát vào người mình, đầu lưỡi mạnh mẽ chui vào quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô cùng nhau dây dưa.

Xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay như sấm cùng tiếng reo hò, giống hệt như lúc ở đại học B.

Cuối cùng, Hướng Vãn Vãn bước vào khu vực soát vé dưới ánh mắt hài lòng của Cận Tập Ngôn.

Mãi khi lững thững đi đến cửa lên máy bay, cô mới nhận ra bầu không khí ngại ngùng ở sảnh chờ.

Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ mỗi ngày đều một bước không rời, mối quan hệ cũng trở nên sâu đậm hơn. Đột nhiên nghĩ tới xung quanh không có người âm thầm chú ý đến mọi thứ của cô, lúc cô khát thì đưa nước cho cô, không còn ai trêu chọc làm cô vui mỗi khi cô buồn…..bất cứ khi nào có yêu cầu gì cũng sẽ xuất hiện đầu tiên để thỏa mãn cô….

Rõ ràng hai người cũng có khoảng thời gian cách xa trước khi đính hôn, mặc dù lần nào cô cũng lưu luyến, nhưng cũng không có khó khăn như lần này.

Nhìn cánh cửa lên máy bay, Hướng Vãn Vãn nhất thời nghẹn ngào, không kìm được nước mắt tuôn rơi.

Chắc do cô khóc quá thảm nên những người xung quanh nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ. Cô căn bản không hề quan tâm đ ến ánh nhìn của người khác.

Một mình âm thầm khóc một lúc lâu, khi có thông báo gọi lên máy bay, Hướng Vãn Vãn cũng vừa khóc vừa soát vé, chị tiếp viên nhìn cô, vô cùng lo lắng đưa cô đến chỗ ngồi, đưa khăn giấy và nước, còn không quên an ủi cô.

Không muốn làm phiền tới chị tiếp viên, Hướng Vãn Vãn vừa khóc vừa nấc lên nói: “Chị không cần lo cho em….em chỉ là….là cùng vị hôn phu xa cách nên chưa quen….em sẽ không mất bình tĩnh mà nhảy khỏi máy bay đâu….một chút nữa sẽ ổn thôi.”

“Phì…” Chị tiếp viên không nhịn được cười ra tiếng.

Cùng với tiếng cười của cô ấy, một tiếng cười bị kìm nén khác cũng vang lên phía sau hai người bọn họ.

Thấy cô đang khóc mà vẫn còn thời gian an ủi mình, chị tiếp viên cũng không vội vàng, đem khăn giấy đặt vào tay cô: “Có chuyện gì thì gọi chị nhé ~”

Hướng Vãn Vãn gật đầu và tiếp tục chìm đắm trong nỗi buồn của mình.

Vừa khóc cô vừa lấy điện thoại ra,

Có một tin nhắn từ Cận Tập Ngôn: [Em đang khóc thầm sao?]

Hướng Vãn Vãn sụt sịt mũi, nước mắt vẫn rơi, nhưng lại đầy kiêu ngạo trả lời tin nhắn: [Sao có thể, có anh mới đang khóc thầm.]

Hướng Vãn Vãn trả lời tin nhắn xong, loa liền thông báo yêu cầu tắt điện thoại hoặc bật chế độ máy bay.

Cô trả lời lại một câu “Đến giờ cất cánh rồi” và bật chế độ máy bay.

Ngay cả niềm vui an ủi duy nhất là nhắn tin với anh cũng không còn, nước mắt của Hướng Vãn Vãn có xu hướng rơi ngày càng dữ dội hơn.

Lúc này, giọng nói của một nữ tiếp viên vang lên từ phía sau: “Vị hành khách này, mời ngồi vào chỗ của mình, đừng đứng ở lối đi.”

Một lúc sau, có người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ lau nước mặt, không quan tâm chút nào.

Chắc người ngồi bên cạnh là một người thích lo chuyện bao đồng, vừa ngồi xuống không lâu, liền vỗ vai Hướng Vãn Vãn.

Cô không quay đầu lại: “Xin lỗi, làm phiền bạn rồi.”

Chỉ là không tiếng động khóc tiếp.

Người kia vẫn không biết điều.

Hướng Vãn Vãn lại bị vỗ vào vai. Cô vẫn không quay đầu lại, mà chỉ nghẹn ngào lễ phép nói: “Tôi không sao, bạn không cần quá lo lắng.”

…….

Nhưng một lúc sau, vai lại bị vỗ.

Hướng Vãn Vãn lúc này mới không vui vẻ quay người lại, muốn xem ai là người không biết điều như vậy.

Vừa quay người lại, cô bị dọa tới mức quên cả khóc. 

Cận Tập Ngôn nhìn cô với nụ cười trên môi: “Anh vẫn đang tự hỏi, khi nào vợ anh mới phát hiện ra anh.”

Hướng Vãn Vãn há hốc miệng: “Anh….anh….”

Cận Tập Ngôn nhéo mặt cô: “Còn nói là không khóc à? Quỷ lừa gạt.”

Hướng Vãn Vãn: “Anh……”

“Yên tâm, đề tài nghiên cứu anh đã làm xong rồi, chỉ còn những công đoạn cuối thôi, các đội viên khác có thể làm nốt phần còn lại.” Cận Tập Ngôn xoa đầu cô.

“Hơn nữa, tập đoàn nhà mình có một chi nhánh ở thành phố B, bố muốn anh đến đó để học hỏi.”

Hướng Vãn Vãn vẫn không nói nên lời, vẫn chỉ vào anh: “Anh….anh…”

Như biết cô định nói gì, Cận Tập Ngôn ôm cô vào lòng, vỗ lưng an ủi: “Trước đó đã quyết định rồi, chỉ là lúc đó em nói muốn học ở thành phố A, nên anh mới từ chối. Bây giờ em học ở thành phố B rồi, anh lại đồng ý tới. Bố mẹ rất vui vẻ, đều là công lao của em đấy.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng Hướng Vãn Vãn biết tất cả những điều này đều là vì cô mà làm.

Nằm trong lòng anh, cuối cùng cảm xúc mới ổn định lại, Hướng Vãn Vãn ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào nức nở: “Anh…anh không cần phải vì em mà làm như vậy.”

“Không phải.” Cận Tập Ngôn cào nhẹ lên mũi cô: “Là anh vốn định đi thành phố B mà, hơn nữa, anh không thể sống thiếu vợ được.”

Hướng Vãn Vãn không tin lời anh lắm: “Em còn chưa nghe anh nói qua về chuyện này.”

“Muốn tạo bất ngờ cho em nên mới không nói.” Cận Tập Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô, một lúc sau mới nói: “Em rất ít khi khóc.”

Lúc này cô cũng biết được cảnh tượng mình khóc ở cửa máy bay, thậm chí là sau khi máy bay cất cánh đều bị anh nhìn thấy hết rồi.

Hướng Vãn Vãn xấu hổ đến mức không biết phải nói gì, vì vậy cô vùi mặt vào vòng tay anh.

Cận Tập Ngôn cười khẽ: “Thấy em khóc, mặc dù anh rất đau lòng, nhưng cũng rất vui.

Cô khóc mà anh còn vui vẻ!!!

Hướng Vãn Vãn vùng ra khỏi vòng tay anh và lườm anh.

“Thấy vợ không thể sống thiếu anh giống như anh không thể sống thiếu em….” Cận Tập Ngôn chạm lên trái tim dưới lồ ng ngực: “Ở đây rất hạnh phúc.”

Ánh mắt anh toát ra vẻ dịu dàng và hạnh phúc, Hướng Vãn Vãn không thể giả vờ tức giận được nữa.

Không thể phủ nhận rằng, giây phút nhìn thấy anh, trái tim vốn đang trống rỗng vì chia ly của cô vui vẻ hẳn lên.

Cô cúi người ôm lấy anh: “Anh ơi.”

Cận Tập Ngôn: “Hửm?”

Hướng Vãn Vãn: “Em cũng không thể sống thiếu anh. Chúng ta mãi mãi ở bên nhau, được không?”

Người đàn ông trịnh trọng gật đầu: “Được, vĩnh viễn không xa rời.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi