HÔN TRỘM

Mặt trời mọc chói mắt mà rực rỡ, mà thứ còn sáng hơn cả mặt trời mọc là đôi mắt của Lục Ngộ An.

Khi anh nhìn mình, đáy mắt tựa như ẩn chứa thủy triều bao vây mình, khiến cô không tự chủ được mà sa vào đó.

Nguyễn Huỳnh không biết anh đã nhìn cô bao lâu.

Cô chỉ biết là ngay sau đó, cô nhớ tới một câu mình từng đọc.

— Người cùng bạn ngắm mặt trời mọc còn lãng mạn hơn cả bình minh.

Thật ra trước khi nhận được tin nhắn của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh không nghĩ tới mình sẽ cùng anh hẹn nhau đi ra ngoài vào lúc bốn giờ sáng.

Lại chỉ có hai người họ.

Cô rất ít khi hẹn ai vào đêm khuya, cũng không nghĩ tới, Lục Ngộ An lại hẹn mình.

Điều cô càng không nghĩ tới là mình sẽ không chút do dự, thậm chí là không hỏi nơi đến mà đã leo lên xe của anh. Bản thân chuyện này thật ra đã hơi vượt qua giới hạn bạn bè, vị trí hiện tại của bọn họ.

Mà vì sao có thể như vậy thì có rất nhiều nguyên nhân.

Bất kể là loại nào, dường như đều là kiểu mà bọn họ có thể, còn sẵn lòng tiếp nhận.

Nguyễn Huỳnh suy nghĩ miên man, cho đến khi giọng nói của người bên cạnh kéo suy nghĩ của cô về: “Nguyễn Huỳnh.”

Cô ngước mắt.

Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô, mặt mày tuấn lãng, đôi mắt đen nhánh thâm thúy. Cho dù đã thức cả đêm thì cũng không nhìn ra được chút suy sụp từ trên người anh, tinh thần ngạo mạn trước sau như một.

Gió trên đỉnh núi rất to, thổi phần phật bên tai.

Nguyễn Huỳnh bị đông cứng đến độ phản ứng chậm chạp hơn nhiều, cô sửng sốt hồi lâu rồi mới đáp: “Cái gì?”

Lục Ngộ An bình tĩnh nghiêng người, cố gắng hết khả năng chặn lại ngọn gió thổi về phía Nguyễn Huỳnh: “Muốn quay về trong xe không?”

Bên ngoài lạnh quá.

Nguyễn Huỳnh mím môi, nhìn về phía nơi xa.

Mặt trời đã hoàn toàn lộ ra, treo ở nơi cuối của ngọn núi cao, rơi vào trong mắt bọn họ.

Lúc này quay vào trong xe thì cũng rất tốt.

“Được.” Cô hít mũi một cái: “Hơi lạnh rồi.”

Lục Ngộ An ừm một tiếng, đi theo phía sau cô quay về xe.

Ngồi vào xe một lúc, Nguyễn Huỳnh mới nhận ra được mình sống lại một lần nữa.

Cô phản ứng chậm mà hạ cửa sổ xe xuống, chụp hai tấm hình mặt trời mọc rồi lưu lại.

Đợi cô chụp xong, Lục Ngộ An mới lên tiếng: “Còn muốn đi đâu nữa không?”

Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn anh, không nhịn được cười: “Lục Ngộ An.”

Lục Ngộ An: “Hửm?”

Nguyễn Huỳnh cong khóe môi, đường cong của đôi mắt to tròn trở nên nhu hòa, cô khẽ nói: “Anh không mệt sao?”

Lục Ngộ An liếc cô một cái: “Đại khái còn có thể chống đỡ mấy tiếng nữa.”

Nguyễn Huỳnh cười hì vui vẻ một lúc, nhìn đồng hồ: “Đi ăn sáng, sau đó về nghỉ ngơi đi.”

Cô cũng có chút buồn ngủ rồi.

Xe đi xuống núi chậm hơn lúc lên núi một chút.

Hơi ấm trong xe rất đầy đủ, sau khi cơ thể ấm lên, Nguyễn Huỳnh mới nhớ tới hỏi: “Trước kia anh thường đến đây ngắm mặt trời mọc à?”

Dựa theo mức độ thông thạo đối với con đường này của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh đoán anh không phải lần đầu tới đây.

Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An khẽ nhếch khóe môi, giọng điệu khoan thai: “Lần đầu tiên.”

Nguyễn Huỳnh dừng lại, hơi nhướng máy.

Tựa như biết cô đang nghĩ gì, Lục Ngộ An nói: “Bạn bè thích, đã nhắc đến mấy lần.”

Lời giải thích này ngược lại hợp tình hợp lý.

Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Mấy năm trước tôi từng xem qua một bộ phim, hình như là được quay ở đây đấy.”

Đó là thời đại học, bộ phim công chiếu, phòng vé bùng nổ, mặc dù không đến tình trạng muôn người đều đổ xô ra đường, nhưng người yêu thích, đặc biệt là người trẻ tuổi thì rất nhiều.

Phim ra rạp chưa được bao lâu thì cảnh quay được chọn bị lộ ra, rất nhiều người, đặc biệt là các cặp đôi đều qua đó chụp hình check in.

Lúc đó Nguyễn Huỳnh bận học, chỉ dành thời gian xem phim, chưa từng đi đến nơi quay phim.

Sau đó có chút thời gian, Nguyễn Huỳnh lại cảm thấy đi một mình không có ý nghĩa gì cả.

Lúc này nghĩ đến, Nguyễn Huỳnh còn sinh ra sự xúc động nhớ lại bộ phim tình cảm đó.

Lục Ngộ An biết đại khái cô đang nói đến bộ phim nào. Anh vốn định xác nhận, lời đến khóe miệng lăn một vòng rồi lại bị nén về.

Cái tên của bộ phim đó quá thẳng thắng mập mờ, giờ phút này anh nói ra thì có chút không thích hợp lắm.

Nguyễn Huỳnh cũng giống thế.

Nếu không phải như vậy, cô còn rất muốn hỏi Lục Ngộ An đã xem bộ phim đó hay chưa.

-

Không bao lâu sau, xe đã chạy ra khỏi núi.

Sáng tinh mơ chưa tỉnh ngủ, xe cộ người đi lại trên đường cũng không tính là nhiều.

Không khí cuộc sống ở gần nơi ở của Nguyễn Huỳnh rất đậm, có rất nhiều quán ăn nhỏ.

Hai người đều hơi đói bụng, sau khi hỏi Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An dừng xe ở một quán đồ ăn sáng.

Chủ nhật, cửa hàng đồ ăn sáng ít người.

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi vào quán, ngăn cách hơi lạnh ở bên ngoài. Trong quán ấm áp, trên bếp có ngọn lửa đang cháy, nóng hôi hổi.

“Muốn ăn gì?” Nguyễn Huỳnh nhìn thực đơn trên tường, hỏi Lục Ngộ An.

Lục Ngộ An ngước mắt: “Cô gọi là được.”

Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Tôi hơi tò mò —” Đối diện với ánh mắt nhìn qua của Lục Ngộ An, cô nói thẳng: “Có phải bác sĩ các anh đều không kén ăn không?”

“...”

Lục Ngộ An rót hai ly nước nóng, đẩy một ly đến trước mặt Nguyễn Huỳnh cho cô làm ấm tay.

Anh chậm rãi làm xong những việc này rồi mới nói: “Cũng kén.”

“Nguyễn Huỳnh tò mò: “Vậy anh kén cái gì?”

Lục Ngộ An: “Muốn biết à?”

Nguyễn Huỳnh cho anh một ánh mắt rõ ràng, cô không muốn biết thì sẽ không hỏi.

Lục Ngộ An uống một ngụm trà nóng làm trơn giọng, giữa khuôn mặt lộ ra chút mỏi mệt: “Sau này nói cho cô biết.”

Nguyễn Huỳnh: “...”

Nói như không nói ấy.

Cô không hỏi nữa, nói với ông chủ đi tới cho hai phần cháo thịt nạc rau xanh rồi hỏi Lục Ngộ An: “Bánh bao hấp và bánh thịt, anh chọn cái nào?”

Hai món này đều là món thương hiệu của quán này.

Lục Ngộ An nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, cười một tiếng trầm thấp: “Tôi có thể nếm thử hết hai loại không?”

Đôi mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên: “Đương nhiên là được.”

Cô cũng muốn nếm cả hai.

Gọi món với ông chủ xong, Nguyễn Huỳnh đứng dậy đi vệ sinh.

Khi đi ra từ nhà vệ sinh, cô đứng ở góc nghiêng đối diện nhìn thấy người đang chống đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ánh đèn trong quán ăn rất sáng, đèn nóng sáng loáng chiếu vào bàn của bọn họ, Lục Ngộ An nhắm mắt, lông mi cong lên đổ bóng dưới mắt.

Đang nhìn thì ông chủ đưa cháo của hai người lên.

Các loại món ăn kèm của cháo trong quán này như hành hoa, rau thơm sẽ được đưa lên trong một cái đĩa nhỏ, tiện cho khách lấy dùng.

Động tĩnh rất nhỏ đã đánh thức Lục Ngộ An.

Anh mở mắt ra một lúc, khi ông chủ chuẩn bị thẳng người rời đi thì anh khàn giọng nói một câu: “Không lấy rau thơm.”

Nguyễn Huỳnh không ăn rau thơm, thậm chí là không thích ngửi mùi rau thơm.

Trên đường nhấc chân đi về chiếc bàn nhỏ đó, Nguyễn Huỳnh nghĩ, hình như cô chưa từng nhắc với Lục Ngộ An về chút kén ăn vô vị đó của mình.

Ăn sáng xong, hai người quay về bên cạnh xe.

Nguyễn Huỳnh đang muốn nói Lục Ngộ An đưa chìa khóa xe, còn chưa nói ra miệng thì Lục Ngộ An đã lên tiếng trước: “Buồn ngủ chưa?”

Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu như tôi nói chưa thì có phải là hơi khoa trương không?”

“Không đâu.” Giọng nói của Lục Ngộ An trầm thấp hơn thường ngày một chút: “Còn muốn đi đâu nữa không?”

Nguyễn Huỳnh khẽ lắc đầu: “Buồn ngủ rồi, anh thì sao?”

Lục Ngộ An: “Vẫn ổn.”

Nguyễn Huỳnh gật đầu, kịp thời thu hồi lại câu nói để tôi lái đã đến bên miệng.

Khi Nguyễn Huỳnh về đến nhà thì Tư Niệm còn đang ngủ.

Cô nhẹ chân nhẹ tay về phòng tắm rửa mặt một phen rồi mới bò lên giường.

Trước khi nhắm mắt, cô cầm lấy cái điện thoại chỉ còn hai mươi phần trăm pin ở bên cạnh.

Nguyễn Huỳnh tính toán thời gian, đang muốn nhắn cho Lục Ngộ An hỏi anh về đến nhà chưa thì tin nhắn của anh đã tới trước.

Lục Ngộ An: “Đến rồi.”

Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào hai chữ thật đơn giản này, yên tâm ngủ thiếp đi.

-

Một giấc này Nguyễn Huỳnh ngủ đến hai giờ chiều.

Khi cô thức dậy thì Tư Niệm đã đi đến quán cà phê rồi.

Rèm cửa trong phòng đóng kín, một mảng đen kịt.

Trong thoáng chốc, Nguyễn Huỳnh có loại cảm giác mình bị cả thế giới vứt bỏ. Trong phòng yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào.

Nằm trên giường một lúc, Nguyễn Huỳnh thôi miên bản thân, ngủ nữa thì ban đêm lại không ngủ được.

Ôm suy nghĩ như vậy, cô ráng chống đỡ rời giường.

Phòng khách có bữa trưa mà Tư Niệm để lại cho cô, trong Wechat cũng có tin nhắn cô ấy nhắn, ngoại trừ dặn dò cô sau khi dậy thì nhớ ăn chút gì đó thì còn có hai tin nhắn rất quan trọng.

Hỏi cô tối hôm qua lén lút đi đâu, bảo cô thẳng thắn sẽ được khoan hồng.

Nguyễn Huỳnh không hề bất ngờ với việc nửa đêm cô ấy tỉnh dậy phát hiện ra mình không có ở nhà, cô cầm điện thoại cười một lúc, trả lời cô ấy: “Vừa dậy, tối nay tớ đến quán cà phê.”

Tư Niệm hồi âm rất nhanh: “Trước khi đến thì tổ chức ngôn ngữ sẵn đi.”

Nguyễn Huỳnh: “.”

Hàn huyền hai câu đơn giản với Tư Niệm xong, Nguyễn Huỳnh lướt xuống, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện Wechat của Lục Ngộ An trong giây lát rồi vẫn nhịn sự xúc động nhắn tin cho anh.

Vào giờ này, có khả năng Lục Ngộ An vẫn chưa dậy.

Nhét đầy cái bao tử xong, Nguyễn Huỳnh dọn dẹp nhà đơn giản một chút rồi về phòng trang điểm, sau đó mới đến quán cà phê.

Buổi chiều quán cà phê nhiều người.

Sau khi Nguyễn Huỳnh đến quán, Tư Niệm không thể kịp thời truy hỏi/

Hỗ trợ bưng mấy ly cà phê xong, Nguyễn Huỳnh đi vào trong góc ngồi xuống, bận rộn làm công việc trong tay.

Cô mang theo máy tính tới.

Bận rộn một lúc, màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên, mấy tin nhắn Wechat nhảy lên.

Nguyễn Huỳnh nhấn mở, là Triệu Kinh Vĩ gửi. Hỏi cô buổi tối có rảnh không, có muốn cùng nhau ăn cơm hay không.

Nguyễn Huỳnh nhìn hai tin nhắn kia chốc lát, vốn định trả lời thẳng nói không rảnh.

Nhưng vừa nghĩ tới Triệu Kinh Vĩ là nhà tài trợ của đài, cô lại cảm thấy trả lời như vậy thì không nể mặt mũi quá. Suy nghĩ một chút, Nguyễn Huỳnh vẫy tay với Tư Niệm: “Hỏi cậu một vấn đề.”

Tư Niệm tranh thủ dành ra cho cô một phút: “Nói.”

Nguyễn Huỳnh trình bày thuật lại một lần với cô ấy về chuyện của Triệu Kinh Vĩ một cách đơn giản: “Tớ từ chối thế nào mới có thể tương đối khách sáo, lại để cho anh ta biết khó mà lui?”

Tư Niệm suy nghĩ: “Không biết.”

Cô ấy phiền muộn: “Anh ta cũng chưa tỏ tình với cậu đúng không?”

“... Ừm.” Nguyễn Huỳnh chính là cảm thấy Triệu Kinh Vĩ lại không nói thẳng, cho nên mới phiền não.

Nếu như anh ta nói thẳng, vậy thì cô hoàn toàn không cần xoắn xuýt nhiều như vậy.

Hai người im lặng một lúc, Nguyễn Huỳnh nói: “Tớ biết xử lý thế làm rồi.”

Tư Niệm ừm một tiếng: “Xử lý thế nào?”

Nguyễn Huỳnh: “Nói thẳng là tớ có hẹn rồi.”

“Nếu như tớ nhớ không nhầm.” Tư Niệm liếc cô một cái: “Lần trước anh ta hẹn cậu đi xem phim, cậu cũng lấy cái cớ y chang.”

Nguyễn Huỳnh vô tội nhìn cô ấy: “Nhưng tối nay tớ vốn hẹn với cậu mà.”

Tư Niệm bật cười, than thở nói: “Bây giờ tớ càng đồng cảm với vị Tổng giám đốc Triệu này rồi.”

Nguyễn Huỳnh liếc cô ấy một cái: “Đi làm việc của cậu đi.”

Tư Niệm và cô tán dóc vài câu, vốn muốn nhân cơ hội này hóng hớt xem đêm hôm khuya khoắt cô đã đi đâu thì từ không xa truyền đến tiếng của nhân viên: “Bà chủ.”

Tư Niệm quay đầu: “Tới đây.”

Trong quán có khách vào, cô ấy lại đi làm việc.

Sau khi Nguyễn Huỳnh từ chối Triệu Kinh Vĩ xong thì tập trung làm xong công việc trong tay.

Xong xuôi, cô lười biếng dựa vào thành ghế nhìn người lui tới ngoài cửa sổ.

Nhìn chăm chú một chút, Nguyễn Huỳnh nhấn mở điện thoại muốn chụp hai tấm, khóe mắt nhìn thấy hình chụp mặt trời mọc trên đỉnh núi.

Cô suy nghĩ ba giây, lâu lắm rồi mới chọn một tấm đăng lên vòng bạn bè.

Vừa đăng chưa được một lúc, Nguyễn Huỳnh đã nhận được không ít lượt thích và bình luận, nhao nhao hỏi cô ngắm mặt trời mọc ở đâu, thật là đẹp các thứ.

Trong số lượt thích đông đảo, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc của Lục Ngộ An.

Chốc lát, Nguyễn Huỳnh rời khỏi vòng bạn bè.

Cô còn chưa kịp gửi tin nhắn cho đối phương thì đối phương đã nhắn tin trước.

Lục Ngộ An: “Đã ngủ bao lâu?”

Nguyễn Huỳnh: “Có lẽ là ít hơn anh hai tiếng.”

Gửi xong, Nguyễn Huỳnh lại bổ sung thêm một câu: “Tình hình Kỳ Kỳ thế nào rồi? Hôm nay anh vẫn phải đến bệnh viện sao?”

Lục Ngộ An: “Tối nay đi, đêm nay trực ca.”

Nguyễn Huỳnh: “Ồ. Tối nay tôi có thể sẽ không rảnh đi thăm con bé được, anh giúp tôi nói với con bé một tiếng nhé?”

Lục Ngộ An: “Được.”

-

Hàn huyên đơn giản hai câu, Lục Ngộ An rời giường rửa mặt.

Rửa mặt xong đi ra khỏi phòng, anh bất ngờ khi nhìn thấy Trần Tịnh Dương ở phòng khách.

Trong khoảng thời gian này, Trần Tịnh Dương ở chỗ của Lục Ngộ An, hai nhà đều yên tâm.

Chỉ có điều, vào ban ngày Lục Ngộ An cơ bản không nhìn thấy cậu đâu. Anh không biết quản lý cho lắm, cũng lười nói.

Trần Tịnh Dương đang nhìn điện thoại, xem vòng bạn bè của Nguyễn Huỳnh.

Cậu cực kỳ không xác định mà nhìn lượt thích trong bài đăng của Nguyễn Huỳnh hồi lâu, nhấn vào một ảnh đại diện quen thuộc, sau khi xác nhận không nhầm, cậu ngước mắt nhìn về phía Lục Ngộ An: “Anh.”

Lục Ngộ An đi về phía phòng bếp, rót ly nước đi ra ngoài rồi mới mở miệng: “Sao lại ở nhà?”

“Tối nay ra ngoài.” Trần Tịnh Dương nói xong thì đưa điện thoại đến trước mặt Lục Ngộ An, sốt ruột thay cho anh: “Sao anh lại bấm thích bài đăng của chị Nguyễn Huỳnh? Chị ấy đi xem mặt trời mọc với ai, anh không lo lắng chút nào sao?”

Trần Tịnh Dương không hề biết, người ngắm mặt trời mọc với Nguyễn Huỳnh chính là Lục Ngộ An.

Buổi sáng khi cậu thức dậy thì Lục Ngộ An đã về đến nhà rồi.

Hai người bỏ lỡ một cách hoàn mỹ.

Đương nhiên, cho dù không bỏ lỡ, Trần Tịnh Dương cũng sẽ không cho rằng một người trực ca ở bệnh viện sẽ nhẫn nhịn gần hai mươi tiếng, còn đi lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc.

Lục Ngộ An trực tiếp đẩy cậu ra, nhíu mày lại, trọng điểm lệch đi: “Cô ấy và người khác đi ngắm mặt trời mọc thì anh không thể nhấn thích được à?”

“...” Nghe thấy lời này, Trần Tịnh Dương mờ mịt trong giây lát, trợn tròn mắt nhìn anh: “Chị ấy rõ ràng là đi với đàn ông mà.” Cậu nói không suy nghĩ: “Chẳng lẽ anh không ghen?”

Lục Ngộ An dừng lại, không tiếp lời.

Trần Tịnh Dương khó hiểu nói: “Hay là nói anh không thích chị Nguyễn Huỳnh?”

Dứt lời, cậu lại tiến hành tự mình phủ nhận: “Không đúng, nếu như anh không thích chị Nguyễn Huỳnh thì anh sẽ không có thái độ như vậy với chị ấy.”

Lúc đầu, Lục Ngộ An không có hứng thú với lời nói lẩm bẩm của Trần Tịnh Dương. Nhưng nghe cậu phân tích có lý có chứng cứ, anh chậm rãi mở miệng: “Anh có thái độ gì với cô ấy?”

Trần Tịnh Dương nói thẳng: “Anh không cảm thấy, anh đối với chị Nguyễn Huỳnh không có đường giới hạn rõ ràng kia sao?”

Với sự hiểu biết của Trần Tịnh Dương về Lục Ngộ An, Lục Ngộ An đối với người bên cạnh thật ra có thiết lập giới hạn. Bình thường chung đụng không nhìn ra được, trông anh như dịu dàng không cáu kỉnh, ai cần hỗ trợ, anh tiện tay thì cũng sẽ giúp.

Nhưng thực tế không phải thật sự như vậy.

Lục Ngộ An đối với đồng nghiệp, với bạn bè, với bệnh nhân sẽ phân chia giới hạn rõ ràng. Giả thiết bạn là bệnh nhân của anh, vậy thì anh đối với bạn sẽ chỉ có quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, tuyệt đối sẽ không vượt qua một bước.

Anh sẽ không, cũng sẽ không cho bạn cơ hội vượt ranh giới.

Nhưng Nguyễn Huỳnh là ngoại lệ.

Trần Tịnh Dương cảm thấy anh đối với Nguyễn Huỳnh, vừa không giống như đối với bệnh nhân, cũng không giống như đối với bạn bè. Còn nữa, bên cạnh Lục Ngộ An cũng chưa từng xuất hiện bạn bè khác phái có quan hệ tốt như vậy.

Nếu không phải nhận ra chuyện ẩn giấu bên trong, Trần Tịnh Dương cũng sẽ không đến nỗi ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Đúng là không có.

Lục Ngộ An nghĩ.

“Anh.” Trần Tịnh Dương nhìn bên mặt trầm tĩnh của anh, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng nhiều chuyện: “Anh nói xem, có phải anh thích chị Nguyễn Huỳnh không?”

Lục Ngộ An bình tĩnh liếc cậu một cái, uống hết ly nước trong tay, thản nhiên nói: “Em định khi nào về trường?”

“...”

Thấy anh đổi chủ đề, Trần Tịnh Dương bó tay một lúc, nhỏ giọng thầm thì: “Anh thích chị ấy thì phải hành động, chị Nguyễn Huỳnh xinh đẹp như vậy, rất nhiều người thích, rất nhiều người theo đuổi.”

Lục Ngộ An nghe, không để ý tới cậu.

Anh đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm chút đồ ăn.

Bỗng dưng, màn hình điện thoại sáng lên, là cuộc gọi của Úc Đình Quân.

Lục Ngộ An bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói phiền muộn của Úc Đình Quân: “Cậu xem sao phụ nữ lại khó dỗ như vậy?”

Lục Ngộ An: “Bà nội của Vân Sơ đến rồi à?”

Úc Đình Quân vừa bị đuổi ra khỏi nhà, lúc này đang tránh ở ngoài tường sân hút thuốc, giọng nói nặng nề: “Đến rồi, buổi tối tụ tập chứ?”

Dù sao đêm nay anh ấy cũng không thể về nhà ngủ.

Giọng điệu của Lục Ngộ An lạnh nhạt: “Phải đến bệnh viện.”

“... Được thôi.” Úc Đình Quân cạn lời: “Cậu cứ sống với công việc của cậu đến hết đời đi.”

Dứt lời, anh ấy nghĩ tới gì đó: “Đúng rồi, có chuyện tìm cậu xác nhận một chút.”

Lục Ngộ An: “Nói.”

Úc Đình Quân: “Trần Tịnh Dương nói gần đây cậu qua lại thân thiết với một người phụ nữ.” Anh ấy dừng lại một chút, dáng vẻ có lòng tốt: “Đầu tiên tôi nói trước, tôi không có tâm tư hóng hớt bác sĩ Lục trong chuyện gió trăng, tôi chỉ nói với cậu. Trước đó không lâu tôi và Trần Tịnh Dương ở quán bar đã nhìn thấy người rồi, Triệu Kinh Vĩ có chút ý tứ với cô ấy đấy.”

Lục Ngộ An: “...”

“Ồ, cậu biết Triệu Kinh Vĩ là ai không?” Úc Đình Quân không đợi anh lên tiếng thì đã nói cho anh biết một cách đơn giãn lỗ mãng: “Con trai của Triệu Quảng Cường, chính là người vào Tết Dương lịch năm ngoái mang theo hai cái rương tiền mặt đến nhà cậu, cầu bố cậu làm việc.”

Cúp điện thoại, Lục Ngộ An cụp mắt nhìn ngọn lửa cháy trên bếp, tập trung tinh thần.

Ánh mắt anh lệch đi, rơi trên điện thoại vừa rồi bị đặt tùy ý.

Phút chốc, màn hình một lần nữa sáng lên.

Lục Ngộ An lấy qua nhấn mở, là tin nhắn Nguyễn Huỳnh gửi tới.

Nguyễn Huỳnh: “Tôi vừa mới suy nghĩ một chút, vấn muốn đi thăm Kỳ Kỳ, mấy giờ anh đến bệnh viện?”

Vốn dĩ hôm nay Nguyễn Huỳnh không có ý định đi bệnh viện. Cô cảm thấy gần đây mình chạy đến bệnh viện có chút cần mẫn.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Huỳnh lại cảm thấy vẫn phải đi.

Cho dù chỉ đi rồi ở lại mười phút thì cũng tốt hơn là không đi.

Lục Ngộ An nhìn lời này của Nguyễn Huỳnh, đứng tại chỗ hồi lâu.

Đến khi tin nhắn thứ hai của Nguyễn Huỳnh đến, anh mới vểnh khóe môi hoàn hồn: “Khoảng sáu giờ.”

Nguyễn Huỳnh: “Vậy thì bảy giờ gặp?”

Lục Ngộ An: “Được.”

Để điện thoại xuống, trong đầu anh nhớ tới lời Trần Tịnh Dương nói.

Anh đối với Nguyễn Huỳnh, quả thật chưa từng có giới hạn phân chia quan hệ. Nếu đã không có, vậy thì thuận theo tự nhiên thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi