HÔN ƯỚC CỦA CỔN CỔN CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Mặt Lục Kiêu Kỳ không biểu tình, trong bóng đêm anh vươn tay ra, khẽ vuốt Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi.

Xúc cảm bông xù xù mềm mại truyền từ ngón tay lên đến đại não, Lục Kiêu Kỳ dùng đầu ngón tay chọt chọt, sau khi xác nhận rằng mình đang sờ lỗ tai nho nhỏ tròn vo, anh khẳng định nhóc con bên dưới lòng bàn tay mình là một cục bông nhỏ.

Nhưng mà, tình huống ban nãy, anh cũng không tin là mình hoa mắt.

Chỉ trong nháy mắt.

Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi biến thành một bé con, tóc đen mềm mại xõa tung, miệng nhỏ thịt phúng phính khẽ nhếch.

Là một cục cưng vô cùng đáng yêu.

Ánh mắt đầy suy ngẫm của Lục Kiêu Kỳ lóe lên, trở nên sâu thẳm hơn.

Đường nhìn của Lục Kiêu Kỳ chậm rãi dời đến quả cầu đỏ trong lòng bàn tay, trước đây anh chỉ xem nó như một món đồ chơi rồi đưa cho nhóc con chơi, cũng không biết thứ này là phúc hay họa. Làm cho nhóc kia biến dị, hoặc là bản thân chủng tộc của nhóc con đã không phải là là dã thú gấu trúc thuần chủng nữa rồi.

Có thể biến thân thành người, chắc chắn nhóc là giống loài đặc thù tại tinh tế, có thể thu được thân phận.

Với lại, cùng rời đi với anh, anh cũng có thể chăm sóc cho nhóc được tốt hơn.

Nghĩ như vậy, trong lòng Lục Kiêu có một tia mừng thầm, buồn phiền vẫn luôn quanh quẩn trong lòng có hơi tiêu tan.

Nếu là một dã thú thuần chủng, ở lại thiên nhiên không bị người khác quấy rầy mới là tốt nhất.

Nhưng làm người, anh hi vọng nhóc con có thể nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn.

Tâm tình của Lục Kiêu Kỳ rất tốt, nhưng các tổ tiên giấu trong mặt dây chuyền lại sắp nổ tung. Bọn họ cũng không biết nội đan kia ở đâu ra, tự nhiên cho rằng là của tiểu bảo bối nhà mình. Nhưng mà đêm hôm khuya khoắt, cái thứ xấu xí này vậy mà lại dám cướp đi bảo bối của tiểu hậu bối của bọn họ.

Chú có thể nhịn?

Võ Đại Võ Nhị tức chịu không nổi, đôi mắt nhỏ đen như mực sắp biến thành màu đỏ tới nơi, cứ như gặp phải kẻ thù giết cả nhà mình vậy.

Lục Kiêu Kỳ mẫn cảm nhận ra được một tia âm lãnh.

Con ngươi rụt lại, Lục Kiêu Kỳ nâng Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi lên lui về phía sau năm mét, lấy tĩnh chế động.

Không biết có phải do ở cùng nhóc nhỏ kia thời gian quá dài hay không mà hôm nay anh lại có thể mơ hồ cảm giác được tồn tại kỳ quái này.

Anh dám chắc, có cái gì xuất hiện ở trước mắt.

Dương khí trên người Lục Kiêu Kỳ như lửa cháy hừng hực, đa phần mấy thứ âm ty không dám tới gần. Tuy tổ tiên gấu trúc là hồn, có thể nói là khí sạch nhưng họ vẫn e ngại Lục Kiêu Kỳ. Nếu thật sự phải chiến đấu với nhau, hai bên đều không chiếm được chỗ tốt.

Võ Đại Võ Nhị lại biến thành gấu mèo nhỏ bùng cháy, một trái một phải bay đi.

Rất giống ông hầm ông hừ.

Vù ——

Võ Nhị bắn ra một mũi tên xanh, tai Lục Kiêu Kỳ giật giật, thân thể né qua một bên, con ngươi khó lường.

Võ Đại kinh hô một tiếng, toàn thân càng trở nên hung ác, ông quay đầu lại cho Võ Nhị một đấm.

Võ Nhị bị đánh đến kêu lên.

Võ Nhị không hiểu cảm thấy rất ủy khuất: “Làm gì vậy?”

Võ Đại phẫn nộ: “Ông định giết chết tiểu hậu bối của tôi à? Nếu mà ông đả thương thằng bé, không cần lão tổ tiên, tôi liền phơi khô ông luôn!”

Võ Nhị cứng đờ, nghĩ mà sợ nhìn Mạc Cổn Cổn.

Võ Đại: “Nhìn cái gì mà nhìn! Nếu không phải cái thứ xấu xí kia bắt thằng bé làm con tin rồi lại né nhanh, tiểu bảo bối liền bị thương rồi!”

Võ Nhị bị chửi không ngốc đầu lên được, sau đó ông nghe được tiếng rống giận của Ngả gia gia cầm đầu và các tổ tiên khác.

Lửa cháy hừng hực quanh người nhỏ lại một vòng.

Đốm sáng gấu trúc nhỏ cũng sắp không ngốc đầu lên được.

Lục Kiêu Kỳ căng thẳng cơ thể, chờ cơ hội đánh cái chết liền. Nhưng mà anh đợi hồi lâu, cũng chỉ có tiếng gió xào xạc.

Lục Kiêu Kỳ: “… ?”

Đi rồi?

Lục Kiêu Kỳ híp mắt cẩn thận cảm nhận chung quanh: Chưa, vẫn chưa.

Mạc Cổn Cổn xoay người trong lòng bàn tay của Đại Quái Vật, lộ ra bụng nhỏ bông xù xù, bốn móng vuốt nhỏ ôm lấy ngón tay của Đại Quái Vật, nhịn không được mở miệng nhỏ chẹp chẹp hai cái. Chép miệng xong, nhóc lại thành thật ngủ.

Dáng ngủ ngây thơ đáng yêu của Mạc Cổn Cổn làm cho đám tổ tiên thét chói tai, cũng hấp dẫn lực chú ý của Lục Kiêu Kỳ.

Cuộc chiến hết sức căng thẳng tạm ngưng lại, Võ Đại Võ Nhị ỉu xỉu trở vào trong mặt dây chuyền, lạnh run chờ lão tổ tiên mắng chửi.

Về phần làm sao đoạt lại quả cầu đỏ, bọn họ cần phải chờ thời cơ.

Không cảm nhận được gió lạnh, Lục Kiêu Kỳ đề phòng một lát, sau đó mới dám chắc là vật vô hình không còn nữa.

Lục Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm vào nhóc con, trầm mặc hồi lâu.

Cứ bị động thế này, không được.

Lục Kiêu Kỳ nâng Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi như có điều suy nghĩ. Cuối cùng anh dời toàn bộ lực chú ý lên người nhóc con và quả cầu đỏ.

Trầm ngâm hồi lâu, Lục Kiêu Kỳ cẩn thận đưa quả cầu đỏ tới gần nhóc con.

Quyết định hễ mà có bất kỳ điểm nào không ổn, anh sẽ không cho phép nhóc con chạm vào tai hoạ ngầm này nữa.

Thẳng đến khi quả cầu đỏ dán vào Mạc Cổn Cổn mới xuất hiện một tia sáng đỏ mờ nhạt, đột nhiên con ngươi Lục Kiêu Kỳ rụt lại, nhìn chằm chằm vào nó.

Ánh sáng đỏ dần lan rộng, bao phủ tiểu thân thể bông xù xù của nhóc con.

Nhóc con nhả ngón tay của Đại Quái Vật ra, trong lúc ngủ mơ liền vuốt ve rồi ôm lấy quả cầu đỏ, chà chà cọ cọ. Bộ lông trắng đều bị nhuộm thành màu hồng nhạt, y như một con gấu trúc uống say, nhóc ngáy khò khò, khịt khịt cái mũi nhỏ.

Đáy mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lên ánh sáng.

Ánh sáng đỏ nhấp nháy ngày càng kịch liệt, Lục Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm.

Bỗng nhiên, ánh sáng đỏ chợt lóe lên, rồi biến mất.

Tia nắng đầu tiên xuất hiện.

Mặt Lục Kiêu Kỳ không biểu tình: “… …”

Anh ngây ngốc ngước nhìn mặt trời, nếu không phải không lộ tâm tình ra ngoài, lúc này anh đã có hơi 囧 rồi.

Dù từng trải nhiều như nào, lúc này, Lục Kiêu Kỳ vẫn cảm thấy sự chờ mong tràn ngập đáy lòng thoáng hóa thành hư ảo, có cảm giác bị đè nén cực kỳ.

Cảm giác ngủ đã đủ giấc, Mạc Cổn Cổn duỗi người một cái, nhìn nhìn đuôi nhỏ, nộn nộn ngáp một cái: “Ư!”

Nhóc cảm thấy ngủ rất thoải mái.

Cọ cọ đệm nhỏ của mình, động tác híp mắt của Mạc Cổn Cổn dừng lại, nhóc nâng đầu nhỏ lên.

Mơ hồ nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải. Mạc Cổn Cổn: “Ư?”

Mạc Cổn Cổn nhìn Đại Quái Vật: “Ư ư ư?”

Sao nhóc lại nằm trong lòng bàn tay của Đại Quái Vật vậy kìa? Gấu Trúc Đoàn Nhi đầy đầu mờ mịt nhịn không được dựa vào tay Đại Quái Vật cảm nhận phần ấm áp này.

Nóng hôi hổi. Hình như còn thoải mái hơn cả đệm nhỏ nữa.

Mạc Cổn Cổn nâng quầng mắt đen tròn tròn lên nhìn Quái Vật, “Ư, ư ư ư!”

Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn nhóc nhỏ kia, qua hồi lâu mới thở dài một hơi.

Vẫn là một ngày nghe không hiểu như mọi ngày.

Mạc Cổn Cổn nhìn anh đầy không hiểu, nhóc cứ cảm thấy hôm nay tâm tình của Đại Quái Vật không quá đúng, đã xảy ra chuyện gì sao?

Ôm quả cầu, Mạc Cổn Cổn nghĩ không ra.

Chẳng lẽ là xuất hiện vấn đề gì khó giải quyết ư? Cũng đúng, Đại Quái Vật có nhiều bảo bối như vậy, anh ấy buồn phiền cũng là chuyện bình thường.

Cũng không biết các tổ tiên gia gia có sách nào phù hợp với Đại Quái Vật không nữa.

Tổ tiên giấu trong mặt dây chuyền, đợi dạy cho nhóc con một khóa, nhắc nhở thằng bé rằng tên xấu xí kia quá xấu xa không còn lời nào để nói.

Tổ tiên: “… …” Cái tên xấu xí này quá giảo hoạt.

Nghĩ nghĩ, Ngả gia gia vẫn yêu cầu Võ Đại cố gắng dẫn dắt, đừng để thằng bé tin tưởng ngoại tộc. Dù sao không phải tộc đàn của mình, tất có dị tâm.

Võ Đại liếc nhìn gấu trúc Võ Nhị đang mang theo cặp mắt ngân ngấn nước, ông nhẫn tâm xoay đầu, đáy mắt còn sót lại một tia thương hại.

Võ Nhị bị bỏ lại, tiếp tục sự nghiệp bị huấn luyện nghiêm khắc.

Võ Đại bay ra, lúc này nhóc con đang đào hố, chôn quả cầu đỏ và mấy tiểu bảo bối vào.

Võ Đại: “… …”

Có phải tiểu hậu bối của tộc đàn bọn họ xuất hiện năng lực gì kỳ quái hay không, hình như tộc đàn gấu trúc của bọn họ cũng không có tập tính đào hố đâu à.

Võ Đại vô cùng đau đớn, “Nhóc con, con đang làm gì đó?”

Nhất định phải tạo nên tam quan chính trực cho thằng bé mới được, nếu mà một con gấu trúc đi đào hố, vậy đơn giản là…

Không dám tưởng tượng!

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, nói đầy vô tội: “Con đang đào hố ạ.”

Võ Đại đau đớn lòng, hít sâu một hơi: “Đào hố, để làm chi?”

Mạc Cổn Cổn: “Để giấu bảo bối của con vào.”

Võ Đại sửng sốt.

Mạc Cổn Cổn lại nói tiếp: “Bộ xương khô này quá ghê tởm, con ghét tụi nó. Tụi nó đã cướp bảo bối của con, con rất thích bảo bối của Đại Quái Vật cho con. May mà tụi nó không đụng vào quả cầu đỏ của Đại Quái Vật cho con, bằng không con đã đánh nhau với tụi nó rồi!”

Về phần mật và cái ly…

Mạc Cổn Cổn mới vừa thức dậy, nhìn thấy trên đệm có một cái ly mới tinh.

Nhóc đã vui vẻ chịu không nổi.

Các tổ tiên gấu trúc đã kinh ngạc đến mức ngây người. Nhóc nhỏ vừa mới nói gì thế?! Thằng bé nói cái tên xấu xí kia đã tặng nội đan cho thằng bé?!

Chuyện này, không thể nào!

Nhưng mà trên thực tế, Mạc Cổn Cổn không có nói dối, gấu trúc cũng tin tưởng tiểu hậu bối, cho nên mới càng không dám tin. Tên xấu xí này ngu thật, hay là tên kia có âm mưu gì sâu xa hơn?! Nói chung, tặng nội đan cho tiểu hậu bối, chính là người có ơn với bộ tộc gấu trúc của bọn họ. Tạm thời bọn họ hơi thân thiện với tên kia chút chút cũng được.

Mạc Cổn Cổn nói xong, lại chu mông nhỏ lên đào hố, Cục Bông Nhỏ bận đến quên cả trời đất.

Lục Kiêu Kỳ ở một bên bận rộn thấy cảnh này, trong mắt xoẹt qua một tia ý cười, khẽ sờ sờ cái mông nhỏ của nhóc, sau đó anh tiếp tục công việc.

Bị sờ mông, Mạc Cổn Cổn nghi ngờ quay đầu lại, chớp mắt với đầy đầu dấu chấm hỏi.

Đại Quái Vật làm gì dạ? Đại Quái Vật đang làm việc, Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, liền vểnh đuôi nhỏ lên đào hố tiếp.

Các tổ tiên vô cùng đau đớn.

Bộ mông của tiểu hậu bối ai muốn sờ cũng sờ được sao? Tiểu hậu bối bị sờ mông thế mà lại không hề có phản ứng, ngây thơ khiến cho gấu trúc loắng quắng luôn.

Mạc Cổn Cổn bỏ đồ vô hố xong, nhóc lấy lá cây lấp đầy lên, tiểu móng vuốt dùng sức dậm đến dậm đi.

Cảm thấy chỗ này không khác với mặt đất bình thường bao nhiêu, Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi mới vui sướng ngậm lấy đệm nhỏ, kéo lên trên bảo bối. Đầu nhỏ cọ cọ, trải đệm cho thẳng ra, sau đó nhóc liền nhảy lên đệm, nằm úp sấp lên thử.

Cái mũi nhỏ khẽ ngửi ngửi, rốt cuộc cũng cảm thấy đủ tốt, Mạc Cổn Cổn lăn một vòng trên đệm nhỏ, lăn lăn liền lăn ra khỏi đệm, lăn đến ổ ổ vàng không biết xuất hiện từ khi nào, ngồi ở bên cạnh ổ ổ vàng, Mạc Cổn Cổn cầm lấy một mụt măng, vui vẻ hưởng thụ mỹ thực.

Khóe mắt Lục Kiêu Kỳ nhìn lướt qua, động tác trên tay không ngừng lại, nhưng tâm tư đã trở nên thâm trầm.

Nhóc nhỏ kia, cũng không biết về sự thay đổi của mình.

Cũng không phải là hoa mắt…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi