HÔN ƯỚC CỦA CỔN CỔN CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Âm thanh quen thuộc đã lâu vang lên, đột nhiên con ngươi Lục Kiêu Kỳ co lại.

Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn người máy.

Con mắt điện tử màu đỏ sậm của người máy nhấp nháy, “Tướng quân… Ha ha… Anh thật là… Chật vật.”

Rõ ràng là tiếng rè rè, tín hiệu vô cùng không tốt, nhưng âm thanh kia vẫn còn bản lĩnh cười nhạo.

Vẻ mặt của Lục Kiêu Kỳ dần lộ ra một tia như trút được gánh nặng, “Cậu còn sống.”

“Tôi cũng không… Ngờ đến.” Âm thanh kia nhiều vài phần buồn bã: “Tôi còn… Cho rằng… Khẳng định là về hưu rồi…”

Lục Kiêu Kỳ đang nâng gấu trúc, đứng trong một biển lửa bạc, nói chuyện với một người máy.

Hình ảnh này rất quỷ dị, ít nhất Cổn Cổn đang khóc ngất liền nhịn không được trừng lớn hai mắt, cặp mắt đen láy tràn đầy khẩn trương và hiếu kỳ.

Lục Kiêu Kỳ hít sâu một hơi: “Để cậu thất vọng rồi, cậu còn phải làm việc rất nhiều năm nữa.”

Vang lên tiếng cười.

“Ư ư.” Mạc Cổn Cổn nghe bọn họ nói chuyện rất thân thiết, chẳng biết tại sao trong lòng lại thấy hơi hơi mất mát.

Đại Quái Vật quen biết vật này, bọn họ rất vui vẻ.

Vốn cho rằng sau này cả hai sẽ sống nương tựa lẫn nhau, có thể trở thành người bạn quan trọng nhất của đối phương. Không hiểu sao trong lòng Mạc Cổn Cổn có chút xót xa.

Lục Kiêu Kỳ vẫn chú ý tới tình huống của nhóc con, thấy cảnh này anh lo lắng chịu không nổi.

Cúi đầu, khẽ vuốt cái lưng lông xù xù của nhóc nhỏ: “Đừng sợ, Thừa Phong không phải người xấu.”

Thừa Phong: “??”

Mạc Cổn Cổn chớp mắt.

Lục Kiêu Kỳ: “Cậu ta là chiến hữu của tôi, nhóc không cần để ý đến.”

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, nhìn trộm người máy.

Chiến hữu? Đó là cái gì dạ.

Thừa Phong: “!!!”

Thừa Phong rất khiếp sợ, sự vui sướng khi vừa mới khôi phục ý thức đã bị sự thật trước mắt làm cho quên hết, nó đờ ra nhìn Tướng quân cho là chip của mình bị rối loạn rồi.

Hình ảnh Lục Kiêu Kỳ khẽ vuốt nhóc con vô cùng đẹp đẽ, nhưng khắp chốn lại lộ ra sự quỷ dị.

Căn bản là chuyện này không đúng á!

Thừa Phong hết hồn: “Tướng quân… Có phải là… Tôi bị thiếu phần nào… Rồi không… Trong trí nhớ… Anh là một tên mắt cá chết (▼_▼) mà…”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Tầm mắt lạnh lùng của Lục Kiêu Kỳ đảo qua, đen thăm thẳm. Khó chịu, nói bậy cái gì ở trước mặt nhóc nhỏ vậy hả!

Thừa Phong thở phào một hơi: “Đúng, chính là cái loại… Ánh mắt này…”

Lục Kiêu Kỳ: “… …” Không hiểu tại sao lại thấy Thừa Phong không vừa mắt.

Mạc Cổn Cổn cẩn thận quan sát người máy xuyên qua khe hở giữa ngón tay của Đại Quái Vật, đây chính là chiến hữu của Đại Quái Vật hả? Trừ nhóc ra, Đại Quái Vật quen biết rất nhiều thứ kỳ quái, nhưng đối với nhóc trừ Đại Quái Vật ra, nhóc cũng chỉ có các tổ tiên gia gia mà thôi.

Hiện tại, các tổ tiên gia gia cũng vì nhóc mà…

Mạc Cổn Cổn rũ đầu xụ tai, rầu rĩ không vui.

Có bạn cũ, Đại Quái Vật sẽ rời đi, chỉ còn lại một mình nhóc lẻ loi như trước đây.

Chưa bao giờ có người ở bên cạnh, Mạc Cổn Cổn sẽ không cảm thấy khó chịu, nhưng mà nghĩ đến sau này sẽ chỉ còn lại mình mình, mũi liền chua xót.

Đại Quái Vật đột nhiên xuất hiện, có khi nào cũng sẽ đột nhiên biến mất không?

Tiểu móng vuốt của Mạc Cổn Cổn ôm lấy áo của Đại Quái Vật, dúi đầu sát vào áo, không muốn đối mặt với hiện thực.

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ trầm xuống.

Đầu ngón tay khẽ vuốt, mím chặt môi, mày Lục Kiêu Kỳ nhăn lại, im lặng hồi lâu: “Đừng sợ, đã không sao rồi.”

Mạc Cổn Cổn lắc lắc đầu nhỏ, đôi tai đen bóng lắc đến lắc đi.

Thừa Phong thực sự đã kinh ngạc đến ngây người. Nam nhân băng nhân thiết (out of character (OOC): nhân vật cư xử và có suy nghĩ không giống với bản thân họ) này thực sự là Tướng quân khiến cho tinh tế tinh phong huyết vũ của tui sao?

Không phải đã nói tốt là nói năng thận trọng, mặt lạnh tim càng lạnh ư?

Chỉ mới không gặp nhau trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ họa phong của Tướng quân nhà tui đã thay đổi cả rồi.

“??” Thừa Phong sững sờ, cảm thấy chip của mình sắp cháy tới nơi.

Quét hình Mạc Cổn Cổn, mới vừa nhắm ngay tiêu cự, đã có một bàn tay vươn ra chắn lấy, là tay của Tướng quân.

Thừa Phong: “…?”

Mặt Lục Kiêu Kỳ thất thường, con ngươi xa xăm.

Không biết tại sao, thoáng cái chip của Thừa Phong bị lag, ánh mắt này rõ ràng chính là dùng để đối mặt với giai cấp kẻ địch mà.

Toàn bộ chip của Thừa Phong đều không tốt.

Dùng ánh mắt có mối thù cướp vợ nhìn tui, Tướng quân thực sự không bị thương ở đầu chứ hả?

Lục Kiêu Kỳ khẽ an ủi nhóc con, trái tim càng nặng nề hơn.

Tầm mắt quét qua da gấu trúc trải đầy dưới đất, Lục Kiêu Kỳ im lặng, yên tĩnh làm bạn. Xử lý di vật của gấu trúc một cách thỏa đáng xong, Lục Kiêu Kỳ ôm nhóc con rời khỏi tầng hầm ngầm đầy chướng khí mù mịt này.

Thừa Phong: “… …”

Được giao nhiệm vụ, Thừa Phong cạn lời.

Ai mà không phải cục cưng, vì sao nó cửu tử nhất sinh thật vất vả mới sống sót được, Tướng quân lại đối xử với nó lãnh khốc vô tình, cố tình gây sự như vậy chứ hả.

Nhưng mà kêu Tướng quân đối xử với nó giống vậy, Thừa Phong sẽ càng đau khổ hơn nữa.

Nghĩ rồi lại nghĩ, Thừa Phong liền ngoan ngoãn.

Sau khi nó khởi động người máy, Thừa Phong hô lên một tiếng, “Ấy da. Tướng quân… Chơi lớn…”

Nó quét qua thân thể mới của mình, chóng mặt cả con trí năng, đặc biệt khi thấy năng lượng hạt nhân, suýt nữa Thừa Phong đã hưng phấn đến chập mạch.

Một con người máy dùng cánh tay kim loại sờ soạng thân thể xấu xí của mình, hình ảnh này có hơi đau mắt. Ít nhất, đối với Mạc Cổn Cổn đang nhìn trộm Thừa Phong từ khe hở trong lòng bàn tay cảm thấy có hơi lành lạnh.

Mạc Cổn Cổn đầy đầu chấm hỏi: “Ư ư?”

Tên kia đang làm gì đó?

Ít nhiều gì Lục Kiêu Kỳ cũng hiểu được ý của nhóc, khóe mắt tùy ý đảo qua, anh yên lặng thu hồi tầm mắt.

Lục Kiêu Kỳ rũ mắt: “Đừng để ý đến nó. Có thể là bị chập mạch rồi.”

Mạc Cổn Cổn hoang mang: “???”

Thừa Phong cứng đờ, “!!!” Có còn là con ruột hông?

Thừa Phong đang vui vẻ cũng vui không nổi nữa, cứ có loại dự cảm hình như ngày tháng sau này sẽ không quá nhẹ nhàng.

Nhưng mà, hơn cả thân thể mới của nó, nó càng hiếu kỳ về nhóc con kia hơn.

Chip của Thừa Phong đầy hiếu kỳ, nhưng cũng không dám hiển lộ.

Lục Kiêu Kỳ mang theo nhóc con trùng hợp đi vào hang động dự trữ của bộ xương khô, ngay cả kiến thức rộng rãi như Thượng tướng đều phải hít ngược một hơi.

Không kể đến các loại vụn da lông xương cốt, ngay cả khoáng vật và bảo vật chất thành núi trong góc cũng rất phong phú.

Thừa Phong nhìn cái đống này có hơi buồn rầu.

Dù cho thân thể mới của nó vẫn còn có thể sử dụng nút không gian, nhưng cũng nhét không hết nổi đâu à.

Lẽ nào nó phải dời đi dần dần?

Sẽ mệt chết người máy đó.

Mạc Cổn Cổn bình tĩnh nhìn, cuối cùng hít sâu một hơi: “Nhị gia gia, con phải làm thế nào mới tốt đây?”

Đốm sáng vẫn dõi theo Cổn Cổn: “Ngoan ngoãn lớn lên.”

Mạc Cổn Cổn khựng lại, mũi chua chua.

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh: “Dạ.”

Rốt cục Võ Nhị cũng bày tỏ cảm giác hú hồn ban nãy: “Không, con không biết!”

Mạc Cổn Cổn sửng sốt.

Võ Nhị: “Tộc đàn chỉ có một mình con, sứ mệnh lớn nhất của con chính là trưởng thành thật khỏe mạnh. Chứ không phải là báo thù cho bọn ông.”

Võ Nhị: “Đừng làm chuyện nguy hiểm nữa, được không?”

Tim giật thót, Mạc Cổn Cổn gật đầu hứa hẹn: “Dạ con biết rồi, lần sau con sẽ không lỗ mãng nữa.”

Nhìn Võ Nhị với cặp mắt tha thiết, rốt cuộc trong lòng Mạc Cổn Cổn cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, Võ Nhị gia gia và Võ Đại gia gia vẫn còn ở bên cạnh mình.

Võ Nhị giống như một cọng cỏ cứu mạng nói sau này sẽ dạy nhóc phương pháp công kích của bộ tộc gấu trúc.

Mạc Cổn Cổn: “??” Bộ tộc gấu trúc, phương pháp công kích?

Thân là một con đã lăn lộn hai đời nhưng vẫn là một con Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người.

Mạc Cổn Cổn: “Công phu phương pháp gì ạ?”

Võ Nhị nhịn không được niềm tự hào: “Tộc của chúng ta có bộ dáng mỹ lệ, sức mạnh cường hãn! Đặc biệt là lực cắn, là số một số hai.”

Mạc Cổn Cổn không quá tin tưởng.

Võ Nhị: “Trước đây Võ Đại gia gia của con nhìn gầy tong teo, nhưng khi đối chiến với một con ác lang, chỉ cần một bàn tay đã đập nó thành thịt nát. Còn có Ngả gia gia của con nữa, lúc ông ấy bảo vệ tiểu bối trong tộc đàn, từng nhổ một gốc cây đại thụ trăm năm, đè chết vô số con rắn. Lúc ấy mới tránh được xà tộc xâm lược. Còn có… Bây giờ con còn quá nhỏ, sau này lớn lên sẽ thấy tự hào thôi.”

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn gật đầu.

Mắt Mạc Cổn Cổn sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào đại thụ cỡ ba người ôm mới hết với vẻ mặt hào hứng.

Có một ngày, nhóc cũng sẽ trở thành như vậy sao?

Võ Nhị: “Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của con là ăn, cố gắng ăn nhiều vào.”

Mạc Cổn Cổn sửng sốt: “Dạ?”

Võ Nhị: “Ăn nhiều, mới mau lớn được!”

“Dạ! Nhất định con sẽ ăn thật nhiều thật nhiều!” Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh, đáp lại trong sự vui sướng.

Cảm giác mất mát của Mạc Cổn Cổn được giảm bớt rất nhiều. Nhẹ chạm vào vầng sáng bạc, nhóc có tộc đàn làm bạn, giữa cảm giác không dễ chịu nhóc tìm thấy một chút thoải mái. Từ khi biết ý nghĩa của vầng sáng này, một mặt nhóc cảm động một mặt lại thấy thương tâm.

Mạc Cổn Cổn cắn miệng nhỏ lông xù xù, không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Nhóc không thể khóc, nhóc phải trở nên kiên cường!

Bỗng nhiên Võ Nhị “hử” một tiếng.

Mạc Cổn Cổn mờ mịt.

Võ Nhị: “Cổn Cổn cầm măng trắng kia lại đây.”

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, liền nhìn thấy một mụt măng quen thuộc, cặp mắt lập tức lộ ra tia sáng.

A, là một mụt măng ăn đặc biệt ngon!

Thoáng cái nhóc con lên tinh thần, tai nhỏ đang rũ xuống cũng dựng dứng lên, Lục Kiêu Kỳ vẫn lo lắng cho nhóc cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi. Tiếp đó, anh cũng phát hiện măng trắng, ánh mắt anh thoáng trầm xuống. Nhóc nhỏ kia có ký ức rất sâu với cái này.

Bất quá, nhóc con ăn măng trắng sẽ say.

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu nhỏ: “Ư ư.”

Lục Kiêu Kỳ có chút do dự.

Đại Quái Vật không thả nhóc ra sao? Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, liền vụng về lắc lắc cái mông nhỏ, muốn trượt xuống khỏi người anh.

Lục Kiêu Kỳ lập tức nhặt măng lên, bỏ vào trong móng của Mạc Cổn Cổn.

Mạc Cổn Cổn run run cái mũi nhỏ: “Ư!”

Lục Kiêu Kỳ sờ sờ.

Bầu không khí giữa một người một gấu trúc vừa ấm áp vừa thân thiết, rất hiển nhiên không phải là ngày một ngày hai.

Thừa Phong đứng ở trong góc, lần thứ hai hoài nghi đời người máy.

Không thể không nói, Cục Bông Nhỏ này quá xinh đẹp, ở trung ương tinh tế toàn là mãnh thú tinh tế xấu xí lại hung hãn.

Không nghĩ tới nội tâm của Tướng quân mặt lạnh còn có một trái tim thiếu nữ.

Lục Kiêu Kỳ cảm nhận được một trận ác ý, đường nhìn lạnh buốt liếc qua Thừa Phong. Trí năng khôi phục, đúng là anh rất vui vẻ, không khác gì hổ thêm cánh.

Nhưng cái tính hoạt bát này của Thừa Phong thì…

Rũ mắt, Lục Kiêu Kỳ không hy vọng nhóc nhỏ kia cảm thấy khó chịu ở bất kỳ điểm nào.

Chip của Thừa Phong lag một cái, nó hốt hoảng quay đầu lại, con ngươi của Tướng quân quá thâm trầm, gần đây nó không thể quậy phá được nữa rồi.

Võ Nhị cẩn thận quan sát, nói đầy vui vẻ: “Cổn Cổn! Cất kỹ!!”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt.

Võ Nhị: “Đây là đồ tốt.”

Mạc Cổn Cổn cảm thấy có hơi đáng tiếc, yên lặng nuốt miệng nước, quả thực là nhóc đã dùng nghị lực to bự để bỏ măng vào trong giới tổ tiên.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại.

Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn dây chuyền, cái này càng giống với một vật phẩm chuyên dùng để đựng đồ.

Lục Kiêu Kỳ: “Cổn Cổn, cất kỹ thứ này vào, nhớ rõ là đừng để lộ tác dụng của nó ở trước mặt bất kỳ kẻ nào.”

Mạc Cổn Cổn nghi hoặc không hiểu.

Cái gì?

Lục Kiêu Kỳ lại giảng giải một lần, rốt cuộc hai thế giới khác biệt cũng được kết nối thành công.

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn gật đầu.

Nhẹ nhàng sờ sờ mặt dây chuyên, Gấu Trúc Đoàn Nhi quơ tiểu móng vuốt lông xù xù, quyết định. Đây là của các gia gia để lại cho nhóc.

Bên trong còn có Đại gia gia và Nhị gia gia, nhất định nhóc sẽ bảo vệ thật tốt!

Thừa Phong không dám tin, cái gì cái gì cái gì? Thứ đồ chơi nhỏ này có thể đựng đồ? Vậy chẳng phải có nghĩa là nó có thể đi ít lại chút rồi sao?

Lục Kiêu Kỳ lạnh mắt liếc nhìn Thừa Phong đang tò mò.

Thừa Phong lập tức chào theo nghi thức quân đội.

Lục Kiêu Kỳ thoả mãn xoay người, mang theo nhóc con trở lại mặt đất, tìm một sơn động coi như sạch sẽ.

Lục Kiêu Kỳ thả Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi xuống cái đệm vỗ vỗ.

Lục Kiêu Kỳ: “Ngồi lên đây.”

Nói rồi, anh lấy ra một chồng măng từ cái túi quải ở sau lưng: “Ăn đi, một lát nữa nướng trái cây cho nhóc ăn.”

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn ngồi lên đệm, trong lòng ôm một mụt măng tím.

Tràn đầy chóp mũi đều là mùi hương thanh ngọt của măng, nhóc nhịn không được trào ra nước bọt, bụng đã sớm đói đến kêu ọt ọt, thơm quá đi à!

Lục Kiêu Kỳ quay đầu, ôn nhu nhàn nhạt nơi đáy mắt biến mất, “Đi ra ngoài, Thừa Phong.”

Thừa Phong: “… …” Ê nè?

Lục Kiêu Kỳ: “Chỉnh sửa bộ phận còn lại cho cậu.”

Thừa Phong đồng ý ngay lập tức.

Liếc qua Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi một cái thật nhanh, người máy Thừa Phong khập khễnh đứng ở cửa sơn động cách đó không xa.

Lục Kiêu Kỳ: “Giữ lại được bao nhiêu?”

Mặt Tướng quân không có biểu tình, vẻ mặt nghiêm túc, rất hiển nhiên không phải là lúc đùa giỡn thỏa mãn sự tò mò. Thừa Phong cũng nghiêm túc theo.

Thừa Phong: “65%.”

Lục Kiêu Kỳ biến sắc: “Có thể bắt sóng tín hiệu không?”

Thừa Phong: “Tướng quân chờ.”

Mấy phút sau, Thừa Phong nói: “Báo cáo Tướng quân, cũng không có.”

Thừa Phong: “Tinh cầu này có tín hiệu từ trường đặc thù, sẽ làm nhiễu kết quả, Tướng quân, cách mỗi phút tôi sẽ quét một lần.”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu.

Thừa Phong phát hiện tình huống nguy cơ ở giai đoạn hiện tại: “Tướng quân, năng lượng của tôi cũng đủ để ngài rời khỏi tinh cầu.”

Thừa Phong thấy anh không nói lời nào: “Ngài là Tướng quân, không chừng lần sau tôi còn có thể sửa lại…”

Lục Kiêu Kỳ nói một cách lạnh nhạt: “Đừng nghĩ nhiều.”

Thừa Phong còn định nói gì đó, Lục Kiêu Kỳ đã xoay người, nhìn Gấu Trúc Đoàn Nhi không biết đã xuất hiện từ lúc nào đang để lộ đầu nhỏ ngay cửa động.

Tiểu móng vuốt của Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi vịn vào cửa động, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn bông xù xù.

Đầy mặt hiếu kỳ và thấp thỏm, cặp mắt sáng long lanh, đến cả chip của Thừa Phong quét qua một màn này cũng nhịn không được huýt sáo.

Thiệt sự là, đáng yêu chết mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi