HÔN ƯỚC HỮU HIỆU - THẤT TỬ HOA

Thai đôi có khả năng rất cao sẽ sinh sớm, càng khỏi phải nói đến người vốn suy nhược cơ thể như Dư An.

Hơn nữa, cơ thể cậu càng ngày càng nặng nề, vác chiếc bụng to tròn nặng trịch làm việc gì cũng không tiện, từ trên giường ngồi dậy cũng cần phải có người đỡ, đứng lên cũng cần giúp nâng eo, ngồi lâu chút hông sẽ mỏi, đứng hay di chuyển đều rất đau rất mệt.

Hôm nay khi tỉnh giấc, trên giường chỉ còn mỗi mình cậu, tám giờ sáng, độ ấm bên người đã không còn, thời gian này Bùi Diệu phải ngồi trong thư phòng xử lý công việc, nhưng bình thường Dư An phải ngủ đến mười giờ hơn mới tỉnh dậy.

Dư An ngủ không ngon, mở mắt ra lại chẳng thấy Alpha đâu, đặc biệt là mùi đàn hương trong phòng đã vơi đi rất nhiều, hết thảy ba nguyên nhân này càng khiến tâm trạng cậu tồi tệ hơn, giận dỗi không thèm gọi ai mà tự mình chống đỡ ngồi dậy, chậm rì rì mang giày, mặc quần áo rồi đỡ chiếc eo nặng nề đau nhức đi mở chửa phòng.

Dì giúp việc đang quét dọn vệ sinh, lo lắng Dư An đang ngủ nên không dám làm ra động tĩnh gì lớn, thấy cậu bước ra thì kinh ngạc: "Sao cậu không gọi tôi?"

Dư An sờ bụng, nhịp tim đập hơi nhanh, tâm tình nôn nóng đến mức đổ mồ hôi, bày ra vẻ mặt phụng phịu hiếm thấy, không trả lời mà bước thẳng đến thư phòng.

Bùi Diệu đang đeo tai nghe mở họp, trông thấy người tiến vào thì kinh ngạc trong phút chốc, tắt mic đi rồi lập tức bước đến đỡ cậu, "Sao vậy em? Khó chịu ở đâu à?"

Hơi thở Dư An có chút nặng nề, giọng điệu cũng không tốt, "Không thấy anh đâu."

"Cũng không có pheromone của anh."

Bùi Diệu không hề có cơ hội chen miệng, chỉ có thể nghe Dư An giận dữ từng câu một.

"Hông đau, eo cũng đau, vai cũng đau. Anh chỉ nghĩ đến công việc, ngủ cũng không ngủ cùng em."

"Em sinh con cho anh mà anh chẳng để tâm em tí nào à?"

Dì giúp việc thấy tình hình không ổn lắm, cầm khăn lau đi vào nhà vệ sinh tránh đi, để lại không gian cho hai người.

Bùi Diệu quen tay quen việc mà xoa eo cho Dư An, không tranh luận mà thuận theo cậu, "Ừ, tại ai không tốt, chúng ta về giường, anh xoa bóp cho em nhé?"

Bình thường Dư An không thế này, thời gian gần đây ngủ không ngon dày vò cậu mệt gần chết, cảm xúc tích tụ lâu ngày cần được trút ra hết, "Không muốn nằm nữa, anh lên sân thượng đi dạo với em."

Lúc này vẫn còn đầu xuân, tiết trời se lạnh, sương sớm nặng hạt, giờ này mà sắc trời vẫn âm u nặng nề, tỏa ra từng luồng khí lạnh.

Bùi Diệu thương lượng với cậu: "Anh dắt em đến bên cửa sổ sát đất nhìn mấy bông hoa dì trồng nhé, đợi lát nữa hẵng ra ngoài? Bây giờ vẫn đang lạnh lắm."

Dư An miễn cưỡng đáp ứng, cũng không phải cậu muốn ra ngoài cho bằng được, chỉ là muốn được Bùi Diệu dắt đi thôi.

Có pheromone của Alpha vỗ về, tâm trạng ỉu xìu của cậu đến nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng bao lâu đã bình thường trở lại, còn đi tìm dì giúp việc để xin lỗi vì bản thân không khống chế cảm xúc.

Dì lập tức khoát tay: "Có gì đâu."

Bùi Diệu xoa bóp bả vai cho cậu, "Sao không xin lỗi anh, vừa nãy hung dữ thế kia mà."

Dư An liếc anh một cái, quay đầu đi tiếp tục ăn sáng.

Sắc mặt Bùi Diệu không biểu lộ gì, nhưng thấy Dư An bị chiếc bụng nặng nề làm cho khó ngủ suốt đêm, nỗi lo trong lòng càng lúc càng lớn, mỗi ngày ngồi trong thư phòng không chỉ xử lý công việc mà còn thừa dịp gọi điện cho bác sĩ, tìm hiểu từng khả năng xảy ra một cách kĩ lưỡng, không thể xua tan lo âu đi được.

Anh không biểu hiện ra nhưng Dư An vẫn cảm nhận được từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất, càng khỏi phải nói đến việc pheromone đã gắn bó khắng khít, sớm đã thân mật đến mức không phân biệt anh hay cậu.

Dư An đang nghĩ xem làm sao để khiến anh an lòng, còn chưa kịp nghĩ ra cách tốt nhất, lúc đi gặp ông Khâu để tiếp tục quá trình điều dưỡng lại nhận được một tin tức khiến họ hoảng hốt.

"Cậu quay về thì bắt đầu nhập viện đi." Ông lão nói một cách bình thản, còn uống thêm ngụm nước trà, hoàn toàn không thèm nhìn đến sắc mặt thay đổi đột ngột của đôi chồng chồng này.

Đôi mắt tối đen của Bùi Diệu nhìn chằm chằm vào Dư An, kìm nén sự lo lắng và gấp gáp dưới đáy mắt.

Dư An hỏi: "Ông Khâu, cháu có vấn đề gì sao ạ?"

"Có vấn đề gì đâu, cậu khỏe mạnh lắm." Ông nói một cách tự phụ, "Có tôi giúp cậu giữ thai, cậu có thể gặp vấn đề gì được?"

"Vậy sao ngài lại..." Dư An ấp ứng, "Hơn nữa, không phải ngài luôn xem thường những phương pháp điều trị Tây y đó sao?"

Ông lão: "Cậu đây là suy nghĩ áp đặt phiến diện đấy, tôi xem thường y thuật của bọn họ, nhưng máy móc thì không có gì phải chê."

Bùi Diệu vẫn luôn trầm ổn, lúc này đã nhíu mày thiếu kiên nhẫn, "Ông Khâu, xin ngài nói rõ."

"Cái thai này của cậu chắc tám tháng rồi nhỉ?" Ông lão rút lại bàn tay vừa bắt mạch cho Dư An, nằm ngoài xuống ghế mây, dáng vẻ nhàn nhã và thoải mái, "Cậu mang thai không đúng lúc, sức khỏe thế này lại không thích hợp để sinh con, thời gian đầu tôi giúp cậu giữ thai ngược lại là không sao, các cậu cũng đến bệnh viện kiểm tra không ít lần, đừng tưởng tôi không biết gì."

Dư An cười giả lả, sắc mặt hiền hòa.

"Nhưng giai đoạn sau hai đứa nhỏ sẽ tiếp tục phát triển, có thể tim phổi của cậu sẽ không gánh vác nổi." Giọng điệu ông lão không đổi, "Lúc này thì thật sự phải cần đến máy móc hiện đại giám sát để bảo đảm cơ thể cậu không có vấn đề gì. Hôm nay về rồi thì không cần phải đến đây nữa, cậu đi nằm viện đi, sẽ có người chăm sóc cậu, nên làm gì thì làm đó, tôi đã giúp cậu điều dưỡng cơ thể thì sinh hai đứa mập ú cũng không thành vấn đề."

Họ còn muốn hỏi thêm vài câu chi tiết, nhưng lại bị ông lão bực bội chê bai không hiểu tiếng người đuổi đi về mất.

Sắc mặt Bùi Diệu nặng nề, không nói một lời cấp tốc đưa Dư An trở về, đi thẳng đế bệnh viện.

Cách kỳ khám thai tiếp theo còn thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng anh đợi không nổi, cả một đường đều im lặng lạ thường, bàn tay nắm chặt lấy tay cậu để lộ tâm trạng bất an.

May mắn tài xế là Beta, Dư An tỏa ra pheromone cũng không ảnh hưởng, vách ngăn cũng được nâng lên để chặn lại mọi hương vị.

"Đừng lo lắng." Dư An ngồi thôi cũng rất mệt, nằm nghiêng dựa vào chân Bùi Diệu, bụng bầu to tròn, tiết kiệm được chút sức lực, "Ý của ông Khâu là muốn phòng ngừa tình huống xấu mà thôi, ông ấy cũng nói em không sao rồi mà."

Mùi hương của Omega xoa dịu đi tâm trạng căng thẳng của Bùi Diệu, anh cụp mắt xuống nhìn cậu, đầu ngón tay xuyên qua từng sợi tóc mềm mại vuốt ve gương mặt mịn màng của cậu.

"Dư An." Anh nặng nề mở lời, "Tuy là hiện tại nói ra lời này không được may mắn cho lắm, nhưng anh vẫn phải nói trước với em."

"Ừm, sao vậy anh?"

"Nếu như sau này em gặp nguy hiểm gì." Bùi Diệu nói, "Lựa chọn của anh chỉ có một."

Dư An yên lặng nhìn vào mắt anh.

"Có lẽ em sẽ lại cảm thấy anh không thương chúng nó, vậy thì anh thật sự xin lỗi, anh không có cách nào mang tình cảm anh dành cho em gửi gắm hết vào con." Ánh mắt anh sâu thẳm tựa như một vũng mực đậm không thể hòa tan, "Anh có thể sẽ thương chúng nó, là bởi vì anh thương em hơn."

Dư An chớp chớp mắt, lặng lẽ rơi lệ, từ khóe mắt chảy xuống thấm vào vải quần của Alpha.

Đáy mắt Alpha chứa đầy những cảm xúc phức tạp, giọng nói càng trầm cũng càng nhẹ hơn, "Dù cho em có hận, anh cũng sẽ làm như thế."

"Em không hận anh đâu, Bùi Diệu." Dư An nhẹ giọng mở lời, "Thật ra em cũng từng nghĩ tới vấn đề này, nếu thật sự xảy ra chuyện, thật lòng em mong anh sẽ chọn bảo vệ em. Nhưng hai cục cưng bé nhỏ này là do em cố chấp giữ lại, em không dám nói chuyện này với anh, sợ anh thấy em vừa ích kỷ lại nắng mưa thất thường."

"Là một người ba của hai con, giây phút quyết định giữ lại chúng nó thì em đã chuẩn bị sẵn sàng hi sinh nhiều thứ, nhưng em thấy mình vẫn chưa thể vĩ đại đến mức hi sinh cả tính mạng." Dư An cười nhạt, nắm lấy bàn tay của người đàn ông, "Nếu em không còn nữa, vậy thì thật sự chẳng còn gì nữa rồi, để lại anh một mình, đáng thương biết bao nhiêu. Lại để anh vài năm sau đó phải bồi dưỡng cảm tình với một người khác à, em không bằng lòng đâu."

Bùi Diệu hơi cong môi, "Ừ."

"Cho nên bất kể là lúc nào đi nữa, anh cũng chỉ có thể chọn em thôi nhé."

Bùi Diệu cúi người xuống hôn Dư An, hai cánh môi dính sát vào nhau triền miên, pheromone hòa quyền quấn quít cùng nhau, là ràng buộc cũng là gắn bó, thêm chút dịu dàng và quyến luyến cho nụ hôn không chút dục niệm này.

Lúc tách ra, cậu vẫn không thả lỏng đôi tay đang ôm lấy cổ anh, họ tựa sát vào nhau, có thể thấy rõ hình ảnh của mình trong mắt đối phương.

"Bùi Diệu." Giọng nói Dư An nhỏ nhẹ, còn mang chút xấu hổ và vui mừng, "Đây là lần đầu tiên anh nói câu đó với em."

Bùi Diệu: "Câu nào?"

"..." Ánh mắt Dư An lóe sáng, không nhịn được nhìn đi chỗ khác, "Thì là... thương em đó."

Bùi Diệu ngắm nhìn dáng vẻ này của cậu, ý cười trong mắt lại càng sâu.

"Anh có thể nói lại lần nữa không?" Dư An vẫn cảm thấy rất mới lạ.

Bùi Diệu hôn lên mặt cậu, giọng nói trầm thấp: "Anh thương em."

Dư An không nhịn được mà cong môi, "Nói thêm lần nữa đi."

"Anh thương em."

Dư An còn muốn nghe: "Lần nữa đi."

Bùi Diệu trêu cậu: "Trong xe còn có tài xế đấy."

Lúc này Dư An mới nhớ ra, nhanh chóng ngậm miệng lại, đôi mắt vẫn sáng rỡ.

Bùi Diệu hạ thấp giọng nói bên tai cậu, "Trở về rồi nói, muốn nghe bao nhiêu lần cũng được."

Dư An sợ nhột nên rụt cổ lại, rồi cậu đột nhiên nhớ ra: "Hình như em chưa từng nói với anh mấy lời này, sau anh không bảo em nói."

"Em không cần nói ra, anh biết."

Dư An thấy lạ: "Thật à? Anh biết từ lúc nào?"

Bùi Diệu nhìn cậu thật lâu, "Vào lần đầu tiên em nói muốn sinh con."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi