HÔN ƯỚC HỮU HIỆU - THẤT TỬ HOA

Bùi Diệu mở cửa bước vào, phòng tắm ngập tràn khí ẩm và hơi nước, mơ hồ phác họa nên thân hình mảnh khảnh của Omega.

Anh đưa quần áo sang, khóe mắt lướt qua Dư An đang bọc mình trong khăn tắm, hỏi dò: "Có cần giúp không?"

"Không cần." Dư An lấy quần áo, cánh tay bị lộ ra khỏi khăn tắm bị cậu nhét vào lần nữa.

Sương mờ trong phòng tắm đã tan đi nhiều, có thể nhìn thấy rõ đôi má ửng hồng và cần cổ đỏ rực của cậu.

Vì Alpha bước vào, mùi gỗ đàn hương hòa quyện vào sữa tắm càng thêm nồng nàn.

Tầm mắt Bùi Diệu dừng trên vành tai của Dư An một lúc, sau đó quay người đi ra: "Mặc xong thì gọi tôi."

Dư An chậm rãi mặc vào gọn gàng, nhìn mặt sàn trơn trượt, bỏ qua ý muốn tự đứng lên, chỉ có thể gọi Alpha đang đứng trước cửa.

Bùi Diệu bế Dư An về giường một cách vững vàng, sau đó quay lại toilet lấy máy sấy ra, đứng bên giường sấy tóc cho cậu.

Cánh tay của Dư An đang trong quá trình hồi phục, tạm thời không thể thực hiện động tác khó như giơ tay lên sấy tóc được.

Hơi ấm kéo đến, Bùi Diệu luồn tay vào mái tóc ẩm ướt mượt mà, tay phải chuyển động máy sấy phối hợp theo.

Tóc của Dư An khá dài, đuôi tóc chạm đến tận cổ, tóc mái cũng dài quá mắt. Trông cậu thanh tú và xinh đẹp, dù cho tóc tai bù xù cũng không ảnh hưởng đến khí chất cao quý được trau dồi từ việc luyện đàn piano từ nhỏ.

Người cậu vừa được nước dội qua, làn da mất đi vẻ xanh xao trắng bệch, lại có thêm chút bóng loáng mượt mà, im lặng ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh như một bé búp bê sứ xinh xắn.

Ánh mắt Bùi Diệu rơi trên nửa dưới khuôn mặt của Dư An, chiếc cằm nhỏ mịn màng phác họa từng đường nét mảnh khảnh.

Vẫn gầy quá.

Chế độ ăn uống mà nhà họ Dư sắp xếp chả có tí tác dụng gì cả.

Anh phân tâm trong giây lát, Dư An né sang một bên tránh khí nóng của máy sấy.

"Hơi nóng."

Bùi Diệu đưa máy sấy ra xa chút: "Xin lỗi."

Tóc được sấy khô rất nhanh, nhưng Bùi Diệu vẫn chưa đi mà giúp cậu chỉnh lại gì đó.

Dư An hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Bùi Diệu nói, "Chỉ hơi rối thôi."

"..." Dư An nói: "Anh lấy gương cho tôi đi."

Bùi Diệu lấy gương đưa qua, Dư An sửng sốt vài giây mới nhận ra bản thân mình trong gương.

Tóc chỉ đơn giản là được sấy khô, nói dễ nghe là lòa xòa, nói khó nghe là tóc dựng đứng, dựng lên bù xù như bị tĩnh điện vậy. Ưu điểm duy nhất là nó giúp khuôn mặt cậu trông nhỏ hơn.

Bùi Diệu trông thấy vẻ mặt bất lực của Dư An, hơi lo lắng: "Lần đầu sấy, thông cảm nhé."

Dư An mím mím môi, không tiện nói gì, cũng không tâng bốc nổi khi đối mặt với tạo hình kiểu này của chính bản thân mình nên chỉ nói: "Sấy tóc nên sấy theo một chiều, tóc tôi mềm mỏng, nếu sấy loạn sẽ dễ bị như này lắm."

Bùi Diệu gật đầu: "Lần sau tôi sẽ chú ý."

Dư An nằm trên giường chuẩn bị ngủ, cậu đã hơi buồn ngủ, nhưng vì lúc nãy vừa ngủ một giấc dài nên cứ kề cà không ngủ được.

Cậu cầm dụng cụ nhỏ để tập luyện ngón tay, nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng giặt giũ trong phòng tắm.

Đột nhiên, Dư An mở mắt ra: "Bùi Diệu!"

Đây là âm lượng lớn nhất mà cậu dùng kể từ khi tỉnh lại, âm cuối còn hơi chói chai.

Giọng Bùi Diệu truyền ra từ phòng tắm: "Sao thế?"

"Anh đang làm gì vậy?"

Bùi Diệu: "Giặt đống quần áo em thay ra."

Dư An nhắm mắt lại, chuyện này còn chấn động hơn việc Bùi Diệu lấy quần lót cho cậu.

Vài phút sau, Bùi Diệu bước ra khỏi phòng tắm, hai tay vẫn còn ướt, chỉ dùng khăn giấy để lau khô. Trông thấy khuôn mặt ửng đỏ của người ngồi trên giường, cả người cậu như thể vừa bị sốc đến mức ngỡ ngàng.

Bùi Diệu vứt khăn giấy vào thùng rác, hỏi vặn lại: "Có vấn đề gì à?"

Dư An hơi ngại, hoảng loạn nói: "Anh không cần phải làm những việc này."

Đôi mắt Bùi Diệu sâu thẳm, phản bác: "Tôi thấy làm những việc này cho vợ mình thì chẳng có vấn đề gì cả."

"..." Dư An khó mà chịu được ánh mắt của người đàn ông, quay mặt đi như muốn trốn tránh, "Chúng ta... chỉ là liên hôn thôi mà."

"Vậy thì sao?" Bùi Diệu hỏi, "Vẫn có hiệu lực trên pháp luật."

Ngón tay Dư An vò vò khăn trải giường, cậu đang định vặn lại thì đã bị Alpha chặn miệng.

"Tôi không có ý định ngoại tình hay nuôi tình nhân bên ngoài." Bùi Diệu nói, "Em không cần thấy áp lực, đây đều là quyền lợi mà em đáng được hưởng."

Dư An nhận ra một số ý khác từ lời này, chưa kịp phản ứng thì Alpha đã đứng lên, thân hình cao lớn mạnh mẽ phủ lên người cậu, chiếc bóng đổ xuống giường.

"..." Dư An nín thở, không dám động đậy trong giây lát.

Nhưng Bùi Diệu chỉ giúp cậu đắp lại chăn cho đàng hoàng rồi hạ đầu giường thấp xuống.

"Lạch cạch" một tiếng, phòng bệnh chìm trong bóng tối. Bùi Diệu vẫn chưa muốn ngủ, mặc đồ ngủ ngồi trên sofa tiếp tục xử lý công việc bằng laptop.

Trong bóng tối, Dư An lặng lẽ nhìn chằm chằm người đàn ông, ánh sáng xanh chiếu vào khuôn mặt ba chiều sắc nét của anh. Vì góc nhìn, khuôn mặt của anh nửa sáng nửa tối, xương mày và sơn căn khá cao khiến hàng lông mày trông càng thêm sâu. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình với khuôn mặt không chút biểu cảm, chuyên tâm và lạnh lùng.

Dư An không nhịn được nhớ lại những chuyện lúc họ còn nhỏ. Ký ức đã phai mờ từ lâu, chỉ còn lác đác vài hình ảnh nhỏ mờ nhạt.

"Không ngủ được?" Bùi Diệu đột ngột mở lời.

Dư An giật mình, sau đó nhẹ nhàng "ừ" một tiếng: "Ban ngày ngủ nhiều quá."

"Muốn trò chuyện?"

"... Không cần."

Suốt những năm này, giữa họ không có chút liên hệ nào, làm gì có chủ đề để chuyện trò.

Bùi Diệu nhìn thời gian, vẫn chưa đến 9 giờ, còn khá sớm.

Anh gỡ tai nghe xuống, ôm laptop qua, mở đèn giường lên, ánh sáng dịu nhẹ từ trên cao chiếu xuống.

"Tôi nhớ em khá giỏi tiếng Pháp." Bùi Diệu chỉnh đầu giường cao lên một nửa, ngồi bên giường, đặt laptop trước mặt Dư An, "Ở đây vẫn còn một phần tài liệu, em xem giúp tôi đi."

Dư An xem qua những từ ngữ trên màn hình: "Cần phiên dịch sao?"

"Không cần dịch hết, hai đoạn này là được." Bùi Diệu đánh dấu hai đoạn dài, rồi giúp cậu mở một trang word mới, "Vốn dĩ là việc của thư ký, nhưng cậu ấy tan ca rồi, đành phải nhờ Bùi phu nhân vất vả chút vậy."

"... Không vất vả." Dư An chịu đựng nhịp tim hỗn loạn, bình tĩnh đặt hai tay lên bàn phím, "Chỉ có điều lâu rồi tôi không chạm vào bàn phím, có lẽ sẽ chậm lắm, gấp không?"

Bùi Diệu: "Không gấp, em cứ từ từ mà làm."

Dư An cứ vô tri vô giác lâu như vậy, cuối cùng cũng có một việc nghiêm túc để làm nên cậu dịch rất cẩn thận. Hai tay cậu gõ trên bàn phím, lúc đầu thì hơi cứng nhắc, sau một hồi thì dần thành thạo hơn, chỉ có điều ngón tay đã bắt đầu nhức mỏi.

Cậu phải dừng lại để làm dịu bớt cảm giác mỏi nhừ, ánh mắt cũng tối đi.

Bùi Diệu nắm lấy tay cậu, xoa bóp các khớp ngón tay và cánh tay với lực vừa phải.

Dư An hơi khựng lại, rụt tay theo bản năng nhưng lại bị giữ chặt hơn.

Bùi Diệu hỏi: "Bác sĩ bảo cần xoa bóp, quên rồi à?"

Dư An không đáp, nhìn cánh tay gầy gò của mình, im lặng một hồi mới khàn giọng nói: "Cảm ơn."

Bùi Diệu xoa bóp cho cậu mười phút, sau đó nói: "Làm tiếp đi."

Dư An tiếp tục dịch, những câu từ tiếng Pháp này đối với cậu chẳng có gì khó. Có từ ngữ về chuyên ngành khác, Bùi Diệu ở bên cạnh luôn chỉ ra đúng lúc. Chỉ có việc gõ phím là hơi vất vả cho cậu, tiến độ tương đối chậm, nhưng vẫn diễn ra suôn sẻ.

40 phút sau, Dư An gõ xong một câu cuối cùng, cậu rê chuột kiểm tra lại lần nữa, sau đó đẩy laptop đến trước mặt Bùi Diệu như đang nộp bài tập về nhà.

"Không tệ." Lúc Dư An kiểm tra lại, Bùi Diệu cũng đã nhìn sơ qua một lượt, "Vất vả rồi."

Lần đầu Dư An nở một nụ cười thật lòng kể từ lúc xảy ra chuyện đến nay: "Không vất vả."

"Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi trước đi." Bùi Diệu tắt đèn, "Tôi vẫn còn việc cần xử lý."

Dư An gật đầu, xoa ngón tay đau nhức, nằm lại xuống giường rồi thốt lên: "Bùi Diệu."

"Hửm?"

"Sau này nếu còn những việc giống vậy, anh đừng bắt thư ký tăng ca nữa." Dư An thử tự tiến cử mình, "Tôi cũng có thể làm, tiện thể... tập luyện ngón tay."

Bùi Diệu gật đầu: "Được, sau này việc phiên dịch giao cho em."

Dư An thấy anh chăm chú nhìn vào màn hình, chần chừ một lúc, vẫn mở miệng nói: "Anh bật đèn lên đi, thế này không tốt cho mắt."

"Không sao." Bùi Diệu lại đeo tai nghe lên, "Tôi sắp xong rồi."

Dư An không lên tiếng nữa, những ngón tay còn vương chút hơi ấm nhờ được xoa bóp, cậu dùng chăn che khuất nửa mặt, nhắm mắt ngủ.

Bùi Diệu kết nối lại vào cuộc họp video, có rất nhiều ảnh đại diện bên trong, ít nhất hàng trăm người.

Anh gõ gõ phím, ngay sau đó một chuỗi văn bản được hiển thị trên màn hình công khai, toàn bộ nhân viên đều thấy được.

[Bùi tổng: Ngại quá, thời gian trì hoãn sẽ chiếu theo phí tăng ca mà đền bù gấp ba, có thể tiếp tục rồi.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi