HÔN ƯỚC KẸO NGỌT

Ánh mắt hai người chạm nhau, hai giây sau, Thẩm Thanh Dứu thấy trên mặt Hứa Gia Ngôn dính đất, giơ tay lau giúp cậu.

Hứa Gia Ngôn chờ anh lau xong, ngượng ngùng rời mắt, nói: “Hoa nguyệt quý có nhiều chủng loại, nếu không có yêu cầu về màu sắc thì có khá nhiều lựa chọn.”

Bốn phía vườn hoa đã dựng hết hàng rào, chỉ còn cổng vòm nữa là xong.

Thẩm Thanh Dứu: “Cậu có đề xuất gì không?”

Hứa Gia Ngôn suy nghĩ: “Đề xuất à… Anh thích cánh hoa đơn giản hay phức tạp một chút?”

Thẩm Thanh Dứu: “Hoa nguyệt quý còn chia thành cánh hoa đơn giản và phức tạp?”

Hứa Gia Ngôn trả lời: “Có chứ, hoa nguyệt quý có rất nhiều loại, có cánh đôi hay cánh tròn, còn cả cánh kiếm nữa, là loại đầu cánh hoa nhọn vào ấy, có loại thì tròn đáng yêu cực kì, tóm lại là đa dạng.”

Thẩm Thanh Dứu: “Cậu thích loại nào?”

Hứa Gia Ngôn lại nghĩ: “Tôi thích Carolyn Knight và Teasing Georgia, cả Yorkshire nữa, nhưng Yorkshire thuộc nhóm hoa hồng Fujimoto, chúng cần tường và hàng rào cao hơn mới trồng được.”

Thẩm Thanh Dứu hiểu ra: “Tôi tưởng nguyệt quý chỉ là nguyệt quý thôi.”

Hứa Gia Ngôn cười nói: “Đấy là gọi chung thôi, tuy là hoa nhưng vẫn xem như thực vật nên tôi biết nhiều hơn một chút.”

Thẩm Thanh Dứu gật đầu: “Chọn mấy loại cậu nói đi.”

Hứa Gia Ngôn: “Carolyn và Georgia đều màu vàng, nếu phối hợp thêm màu hồng phấn hay màu trắng có phải đẹp hơn không?”

Dù sao là vườn hoa mà, nhiều màu sắc trông bắt mắt hơn.

Thẩm Thanh Dứu không có ý kiến, giao toàn bộ cho Hứa Gia Ngôn.


Hai người chôn hàng rào xong thì bắt đầu xới đất.

Hiển nhiên Thẩm Thanh Dứu chưa từng làm việc này, cầm cái cuốc Hứa Gia Ngôn vừa mua hồi sáng đào mười phút, không những không giúp được gì mà còn suýt chút nữa dẫm phẳng chỗ đất Hứa Gia Ngôn chuẩn bị gieo hạt?!

Hứa Gia Ngôn hiếm khi ghét bỏ giám đốc chân tay vụng về, đang định tìm cớ bảo anh đi chỗ khác thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Thẩm Thanh Dứu tháo găng tay, nhận cuộc gọi, đầu tiên nói: “Ở nhà.” Rồi nhìn về phía cổng, sau đó cúp máy.

Hứa Gia Ngôn thấy anh không có ý định đi, đành nói khéo bảo anh đứng một bên tiếp tục xới đất.

Đại khái năm phút sau, cổng lớn truyền tới tiếng “brừm brừm”, Hứa Gia Ngôn quay đầu nhìn, thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ trong sân. Một người đàn ông mặc bộ vest đỏ với máu tóc bạch kim bước xuống. Lúc khóa xe, người nọ bày ra tư thế kiêu ngạo, sau đó bước về phía vườn. Đang đi với tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực, chợt liếc về phía vườn hoa, thấy có hai người, người nọ tập trung nhìn kĩ, kết quả chân trái đi giày da ngoắc vào chân phải, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.

Hắn vội vàng ổn định lại, dụi mắt, tay run rẩy chỉ vào Thẩm Thanh Dứu đội mũ rơm và cầm cuốc: “Cậu đang làm gì thế?”

Vị trí hiện tại của Thẩm Thanh Dứu cách người nọ khá xa nên không để ý, người đàn ông mặc vest đỏ đành nghẹn họng xông tới, hỏi lại với vẻ không thể tin được: “Cậu… cậu đội cái gì đấy?”

Từ khi nhìn thấy người này, Hứa Gia Ngôn đã cảm thấy quen mắt, suy nghĩ hồi lâu mới kinh ngạc thốt lên: “Tóc vàng?”

Lúc đầu hắn không để ý đến cậu, bây giờ bị giọng nói của cậu thu hút, đang định hỏi cậu là ai, dừng lại vài giây mới phát ra tiếng hô tương tự: “Chàng trai khiêu vũ?”

Người hôm nay ghé thăm đúng là Tiền Phi Phàm đã đổi màu tóc.

Hứa Gia Ngôn nhận ra Tiền Phi Phàm vì tối hôm đó hắn đi bên cạnh Thẩm Thanh Dứu, tuy bọn họ không giao lưu trực tiếp nhưng mái tóc màu vàng hôm đó thực sự lóa mắt, hấp dẫn không ít sự chú ý, đương nhiên bao gồm cả Hứa Gia Ngôn.

Nhưng hôm ấy Hứa Gia Ngôn đeo mặt nạ, Tiền Phi Phàm chưa từng gặp sao lại nhận ra cậu?

Hứa Gia Ngôn: “Sao anh biết là tôi?”

Tiền Phi Phàm: “Tôi xem cậu và Thẩm Thanh Dứu khiêu vũ suốt một tiếng! Hơn nữa khuôn miệng của cậu rất đẹp mà rất ít chàng trai có.”


Khuôn miệng của Hứa Gia Ngôn đẹp thật, xem như xuất sắc nhất trong ngũ quan, với hình dáng và độ dày vừa phải, chính giữa có cung Cupid rõ ràng khiến đôi môi thêm căng mọng. Có lẽ hôm ấy Thẩm Thanh Dứu cũng dựa vào đôi môi mới nhận ra cậu.

Hứa Gia Ngôn cười xấu hổ, lại tò mò: “Tối đó tôi mặc váy mà, sao anh biết tôi là nam?”

Tiền Phi Phàm: “Cậu làm gì có ngực, hơn nữa người mẫu mặc được thiết kế của Thụy Lạp chỉ có thể là nam thôi.”

“À à.” Hứa Gia Ngôn quên mất điều này, nhìn hắn mỉm cười.

Tiền Phi Phàm nhìn Hứa Gia Ngôn rồi chuyển sang Thẩm Thanh Dứu, đôi mắt tràn ngập nghi hoặc đảo qua đảo lại hai người, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi Thẩm Thanh Dứu: “Đây là…”

Thẩm Thanh Dứu lời ít ý nhiều: “Hứa Gia Ngôn.”

Tiền Phi Phàm chớp mắt: “Hứa Gia Ngôn là…”

Chờ Thẩm Thanh Dứu giới thiệu không bằng Hứa Gia Ngôn tự mình ra trận, cậu chủ động tháo găng tay rồi giơ ra phía trước: “Tôi là Hứa Gia Ngôn, hiện tại ở đây, xem như khách thuê trọ của ngài Thẩm.”

“Khách thuê trọ?!” Tiền Phi Phàm nghe được mấy từ này thì giật mình, vừa bắt tay với Hứa Gia Ngôn vừa chỉ vào Thẩm Thanh Dứu và hỏi: “Cậu ta… Cậu ta cho cậu thuê phòng?”

Hứa Gia Ngôn gật đầu.

Tiền Phi Phàm còn chưa kịp nghĩ xem sao lại thế thì đã nghe thấy Thẩm Thanh Dứu hỏi: “Hôm nay cậu tới làm gì?”

Mỗi lần Tiền Phi Phàm tới tìm Thẩm Thanh Dứu đều có việc, hơn nữa lần này là việc quan trọng: “À, ba tôi muốn bàn với cậu về chuyện miếng đất ở khu C, không biết cậu có hứng thú không nên muốn hẹn gặp một buổi.”

Thẩm Thanh Dứu giơ tay xem đồng hồ, đặt cái cuốc bên cạnh, cởi mũ rơm rồi đội chồng lên mũ chống bụi trên đầu Hứa Gia Ngôn: “Tới phòng làm việc.”

Tiền Phi Phàm có vẻ lưu luyến, nắm tay Hứa Gia Ngôn nói: “Vậy Tiểu Hứa…”


Thẩm Thanh Dứu thay đổi hẳn khí chất bình thản vừa nãy, quăng cho Tiền Phi Phàm ánh mắt như dao găm, hạ giọng: “Tới phòng làm việc.”

“Ừ ừ ừ, đi đi đi.” Tiền Phi Phàm sợ dáng vẻ này của anh nhất, vội vàng buông tay Hứa Gia Ngôn rồi đi theo Thẩm Thanh Dứu, đi được hai bước thì quay đầu vẫy tay với cậu, tự giới thiệu: “Tôi là Tiền Phi Phàm – bạn của Thẩm Thanh Dứu.”

Hứa Gia Ngôn đáp lại một tiếng, cảm thấy người bạn này của Thẩm Thanh Dứu thú vị ghê.



Trong phòng làm việc.

Tiền Phi Phàm cầm tài liệu của ba nói chuyện với Thẩm Thanh Dứu hơn hai tiếng đồng hồ.

Gần bốn rưỡi, mặt trời sắp xuống núi, ánh chiều tà chiếu qua ô cửa sổ, vừa vặn đáp lên vai Thẩm Thanh Dứu.

Không biết Thẩm Thanh Dứu đã rời khỏi bàn làm việc từ bao giờ, hiện tại đang đứng cạnh cửa sổ.

Lúc bàn chuyện không thấy gì, ngay lúc này thả lỏng lại, Tiền Phi Phàm mới nhận ra Thẩm Thanh Dứu vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, thi thoảng đáp lại hắn vài câu.

Hắn cầm cốc trà tò mò tới gần anh, theo ánh mắt nhìn ra bên ngoài, trùng hợp thấy được vị trí của Hứa Gia Ngôn.

Hứa Gia Ngôn vẫn ở vườn hoa kia, có lẽ đã xới đất xong, bây giờ ngồi cạnh hàng rào không biết đang làm gì.

Tiền Phi Phàm uống một ngụm trà, hỏi: “Tiểu Hứa này là đối tượng đính hôn từ trong bụng mẹ của cậu đấy hả?”

Thẩm Thanh Dứu không trả lời ngay, nhìn bóng dáng Hứa Gia Ngôn một hồi lâu mới đáp lại.

Tiền Phi Phàm không ngờ mình đoán đúng: “Đúng là cậu ấy?” Lát sau lại hỏi, “Tại sao cậu không hỏi làm sao tôi biết cậu có đối tượng đính hôn từ trong bụng mẹ?”

Thẩm Thanh Dứu: “Ngoại trừ ông nội tôi phát tán tin tức, cậu còn nguồn thông tin nào khác chắc?”

Tiền Phi Phàm còn tưởng sẽ thấy nét kinh ngạc trên gương mặt anh, nào ngờ không những không có mà còn bị anh vạch trần, nhàm chán đáp lại: “Vậy cậu định kết hôn với Tiểu Hứa thật à?”

Thẩm Thanh Dứu: “Tại sao không?”

Tiền Phi Phàm: “Không đúng, cậu định kết hôn với người mình chưa từng gặp bao giờ thật á? Tuy tôi cảm thấy Tiểu Hứa đáng yêu nhưng giữa hai người đâu có tình cảm.”


Tiền Phi Phàm xem như khá hiểu Thẩm Thanh Dứu, biết anh không có hứng thú nhiều với yêu đương, từ nhỏ đến lớn chưa gặp được người mình thích, có thể thúc đẩy anh chủ động tìm chuyện để nói chỉ có thể là công việc.

Anh là doanh nhân, mỗi việc anh làm đều liên quan đến lợi ích.

Loại người này nói dễ nghe thì là tinh tế và tư lợi, nói khó nghe là lạnh lùng và ích kỉ.

Ví như bọn họ có thể trở thành bạn bè vì hắn giúp anh chắn phiền phức và phận đào hoa.

Trước giờ hắn luôn cảm thấy nếu ngày nào đó Thẩm Thanh Dứu kết hôn, đối phương nhất định là quý cô hay quý cậu của tập đoàn lớn nào đó. Dù sao sự kết hợp tương đương mới mang lại lợi ích cho nhà họ Thẩm, đồng thời đây là lý do Thẩm Thanh Dứu chấp nhận một cuộc hôn nhân có cũng được, không có cũng không sao. Nhưng từ khi Thẩm Thanh Dứu quản lý sự nghiệp, nhà họ Thẩm đã một mình trên đỉnh, về cơ bản là không cần nhờ vào hôn nhân thương nghiệp để củng cố địa vị ở thành phố A.

Nếu không cần hôn nhân thương nghiệp, lý do anh phải kết hôn là gì?

Trước kia hắn không biết, giờ hắn đã biết.

Tiền Phi Phàm: “Chẳng lẽ ông nội tính toán chờ cậu kết hôn mới giao hết cổ phần cho cậu?”

Ánh mắt Thẩm Thanh Dứu vẫn dừng trên người Hứa Gia Ngôn: “Ừ.”

“Vậy cậu cũng đâu cần vì một chút cổ phần…”

Xét về quy mô sản nghiệp nhà họ Thẩm, ông Thẩm giữ bốn mươi lăm phần trăm cổ phần không xem là một chút được…

Tiền Phi Phàm tìm từ khác thích hợp hơn: “Vậy cậu cũng đâu cần vì tiền tài mà bán đứng hạnh phúc của mình chứ?”

Thẩm Thanh Dứu không để ý đến hắn, chỉ hờ hững liếc một cái, tò mò hỏi một câu: “Cậu nhuộm tóc ở đâu?”

Tiền Phi Phàm ngước mắt nhìn mấy sợi tóc rủ xuống trán: “Tiệm cắt tóc tôi thường ghé qua.”

Giọng Thẩm Thanh Dứu bình tĩnh như đang thảo luận thời tiết hôm nay thế nào: “Cậu cảm thấy tôi nhuộm màu này được không?”

“Hả?” Tiền Phi Phàm không thể tin được trừng mắt, lắc đầu nói: “Cậu bị ấm đầu à?”

~Hết chương 22~


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi