HÔN ƯỚC KẸO NGỌT

Ấm đầu hay không thì không biết, nhưng hình như dạo này có trào lưu nhuộm tóc bạch kim thật? Không chỉ Tiền Phi Phàm mà bạn học làm ngôi sao kia của Hứa Gia Ngôn cũng nhuộm màu này thì phải?

Ánh mắt Thẩm Thanh Dứu rời khỏi Tiền Phi Phàm rồi trở về bóng lưng Hứa Gia Ngôn. Không biết cậu đang làm gì, xới đất xong thì ngồi cạnh hàng rào, cứ ngồi thế hơn một tiếng rồi, có lẽ ngồi xổm lâu nên mỏi, cậu ngó nghiêng tìm túi đựng dụng cụ rồi ngồi lên.

Bây giờ nhiệt độ bên ngoài đã hạ thấp, Thẩm Thanh Dứu không muốn nhiều lời với Tiền Phi Phàm nữa, ra lệnh trục khách.

Chờ Tiền Phi Phàm rời khỏi, Thẩm Thanh Dứu tới chỗ dì Vương mượn một cái đệm, sau đó tới chỗ Hứa Gia Ngôn đưa cho cậu.

Hứa Gia Ngôn không ngờ Thẩm Thanh Dứu đi rồi lại về, nhận lấy đệm rồi nhìn thoáng qua Tiền Phi Phàm đứng ở cổng đang định đánh xe rời đi, hỏi: “Anh bận xong rồi à?”

Thẩm Thanh Dứu gật đầu, nhìn đồ trên tay cậu: “Cậu đang làm gì?”

Tay phải Hứa Gia Ngôn cầm dao khắc, tay trái cầm một mảnh gỗ dư ra trong quá trình dựng hàng rào.

Mảnh gỗ dài chừng hai mươi phân, rộng mười phân, có lẽ là phần phụ của bộ phận nào đó, dùng không được, vứt đi thì tiếc.

Trước khi Thẩm Thanh Dứu tới phòng làm việc, mảnh gỗ vẫn là mảnh gỗ, hơn hai tiếng sau, mảnh gỗ đã mang hình dáng khác.

Hứa Gia Ngôn ngồi dưới đất, cong lưng, trên đùi có rất nhiều vụn gỗ, bởi vì không có bàn để kê nên cậu đành đặt mảnh gỗ lên đầu gối. Dao khắc trong tay cậu linh hoạt như bút, trước mắt chỉ còn một nét cuối cùng. Nét cuối cùng kết thúc, bề mặt mảnh gỗ biến thành một bông hoa hồng nở rộ, dưới đóa hoa hồng là cành hoa uốn lượn duyên dáng, trông như một nhành hoa mới được cắt khỏi cây và tiếp nối sinh mệnh trên mảnh gỗ này.

Hứa Gia Ngôn đưa mảnh gỗ đã khắc xong ra trước mặt Thẩm Thanh Dứu: “Đẹp không?”

Thẩm Thanh Dứu đáp: “Đẹp.”

Hứa Gia Ngôn: “Vậy thì tặng anh.”

“Tặng tôi?”

“Đúng vậy, trước đó tôi đã muốn tặng anh một món quà bằng gỗ, trùng hợp ở đây có nguyên liệu, tôi tiện tay khắc một cái. Nhưng lần này tôi vội vàng xa nhà nên không mang dụng cụ, dao khắc này tôi mới mua ở chợ hồi sáng, sau này tôi mua đủ dụng sẽ tặng cho anh thứ hoàn hảo hơn!”

Thẩm Thanh Dứu ngẩn ngơ ngắm mảnh gỗ khắc hoa hồng.

Anh thừa nhận vào lần đầu tiên nhận được cuộc gọi của Hứa Gia Ngôn, anh không xem trọng mối hôn ước từ trong bụng mẹ này. Nếu ông bà nội không giục kết hôn, thậm chí xem bốn mươi lăm phần trăm cổ phần là giao dịch thì có lẽ cả đời anh sẽ không gặp Hứa Gia Ngôn.

Bởi vì khả năng cao là Hứa Gia Ngôn gọi điện cho anh xong sẽ không có sau đó, anh không đồng ý lời thỉnh cầu của cậu, đồng thời không bảo Lâm Xuyên tới nhà ga đón cậu.

Sản nghiệp nhà họ Thẩm đều do một tay anh quản lý, không ai trong công ty có thể làm lung lay địa vị của anh nhưng có ai ngại nhiều cổ phần đâu? Có thể thu được lợi ích lớn nhất thông qua một chuyện đơn giản như kết hôn, với anh đó là chuyện vừa tiết kiệm sức lực vừa tiết kiệm thời gian.


Vậy nên ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, anh đã đề nghị làm quen và chuẩn bị phòng cho Hứa Gia Ngôn.

Tuy Hứa Gia Ngôn không đồng ý nhưng vẫn nằm trong dự kiến của anh.

Anh vốn định đối xử tốt để cậu dần chấp nhận hôn ước này. Nhưng Hứa Gia Ngôn với vẻ ngoài ngây thơ lại có quan điểm về tình yêu rất rõ ràng. Cậu sẽ không vì ơn huệ của anh mà rơi vào bẫy rập, ngược lại muốn phân rõ giới hạn, tránh tạo ra mâu thuẫn tình cảm bởi vì hành vi nào đó của anh.

Cậu có mục tiêu và niềm khao khát đối với tình yêu.

Đương lúc anh cảm thấy thợ mộc này hơi khó giải quyết thì hành vi của anh bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo vốn có.

Những thứ anh sắp xếp dần biến thành hành động theo bản năng?

Anh không biết nét mặt tươi cười của cậu có thật sự thay đổi sắc màu bầu trời hay không, anh chỉ biết tình cảm của anh đối với Hứa Gia Ngôn đã bắt đầu thay đổi.

Thẩm Thanh Dứu nhìn mảnh gỗ suy tư một lát rồi hỏi: “Đây là hoa hồng?”

Hứa Gia Ngôn: “Đây là hoa nguyệt quý, là Carolyn tôi từng nói với anh đó, hoa này và hoa hồng khác nhau, hơn nữa không có gai, vậy nên tôi chỉ khắc vài chiếc lá. Thật ra mọi người hay nhầm lẫn hoa hồng và hoa nguyệt quý, thậm chí có nơi không phân biệt hai loại hoa này. Nhưng tôi cảm thấy hoa nguyệt quý có rất nhiều chủng loại, hình dáng cũng đẹp hơn, còn hoa hồng đa dạng về mùi hương và công dụng làm thuốc, cộng thêm ý nghĩa tên hoa cũng thú vị…”

Tặc.

Biết thế đã không hỏi.

Thẩm Thanh Dứu nhíu mày, anh thật sự không quá quan trọng đây là hoa nguyệt quý hay hoa hồng, thôi thì sửa lại tên gọi vậy, dù sao trong mắt anh, ý nghĩ từng loại hoa quan trọng hơn chính bản thân nó.



Ngày hôm sau.

Hứa Gia Ngôn vẫn bận rộn trong vườn, Thẩm Thanh Dứu không xuất hiện nữa, có lẽ dùng bữa sáng xong lại vào phòng làm việc.

Hôm nay cậu dựng hàng rào cho mảnh đất trống khác. Gần chín giờ sáng, một chiếc xe vận tải hàng hóa tiến vào cổng biệt thự.

Công nhân vận chuyển hẳn là đã liên hệ với dì Vương từ trước, đứng đợi vài phút thì cửa tự động mở.

Mấy công nhân đẩy ba cái thùng to dọc theo đường nhỏ tới sân vườn phía sau, mãi đến giờ ăn trưa vẫn chưa thấy đi ra.


Không chỉ mấy công nhân đó mà ngay cả Thẩm Thanh Dứu cũng không xuống dùng bữa.

Hứa Gia Ngôn ngồi trước bàn ăn đầy món, ngẩng đầu nhìn về phía tầng ba.

Dì Vương múc canh cho cậu: “Hôm nay ngài Thẩm bận, tôi mang cơm lên cho cậu ấy rồi.”

Hứa Gia Ngôn nhận bát canh dì Vương múc cho, nói cảm ơn rồi hỏi: “Công nhân mang đồ đến chưa về ạ?”

Dì Vương: “Chắc là chưa, nếu về đã tìm tôi mở cửa.”

Hứa Gia Ngôn: “Bọn họ ở lại làm gì vậy nhỉ?”

Dì Vương: “Tôi không biết, ngài Thẩm bảo hôm nay đặt đồ, buổi sáng sẽ có người gọi tới, dặn tôi mở cửa cho bọn họ là được.”

Hứa Gia Ngôn gật đầu, cảm thấy mình ngồi một mình ở đây dùng bữa không thích hợp lắm nên thừa dịp dì Vương vào phòng bếp, cậu cũng bưng bát vào theo.

Ăn xong bữa trưa, Hứa Gia Ngôn và dì Vương cùng nhau dọn dẹp phòng bếp rồi cầm mũ rơm và găng tay ra sân.

Không có Thẩm Thanh Dứu hỗ trợ, tự cậu làm còn nhanh hơn, dựng hàng rào xong thì xới đất, xong hết thì đồng hồ mới chỉ bốn giờ.

Xe vận tải vẫn dừng ở cổng, Hứa Gia Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua rồi cất hết dụng cụ vào phòng chứa đồ, sau đó lên phòng tắm rửa, khôi phục thể lực chuẩn bị ngày mai đi làm.

Cậu chỉ định nằm trên giường một lát, ai ngờ thiếp đi luôn. Đến khi thức dậy thì trời đã tối, Hứa Gia Ngôn mơ màng nhìn đồng hồ, vậy mà đã chín rưỡi.

Có lẽ dì Vương tìm nhưng thấy cậu ngủ nên đặt một cốc nước trên tủ đầu giường.

Hứa Gia Ngôn đang định cầm cốc nước thì thấy bên cạnh có một chiếc chìa khóa thông minh màu đen.

Cậu chớp mắt, uống cạn sạch cốc nước rồi cầm chìa khóa xuống tầng tìm dì Vương: “Dì đưa cho cháu chìa khóa này ạ?”

Dì Vương: “Đúng rồi, ngài Thẩm bảo tôi giao cho cậu.”

“Ngài Thẩm?”


“Ừ, lúc chiều cậu ấy ra khỏi nhà, biết cậu ngủ nên bảo tôi đưa.”

Hứa Gia Ngôn: “Vậy anh ấy có dặn chìa khóa này để làm gì không ạ?”

Dì Vương: “Tôi không rõ lắm, cậu ấy chỉ bảo khi nào cậu dậy thì cầm chìa khóa ra sân vườn phía sau xem.”

Sân vườn phía sau?

Hôm qua cậu quét sân thì cũng ra đó quét một lần, còn hôm nay thì không, cậu định dọn chỗ đó hai ngày một lần.

Chẳng lẽ lại bẩn?

Hứa Gia Ngôn cầm chìa khóa trong tay, nghĩ thầm chắc là thế rồi.

Vì thế cậu mặc tạp dề và cầm chổi, đi qua cánh cửa nhỏ cạnh phòng chứa đồ ra thẳng phía sau.

Sân vườn phía sau nhỏ hơn phía trước, ngoại trừ hai gara liền kề thì không còn kiến trúc nào khác, thiết kế ở đây cũng đơn giản, chỉ có mặt cỏ xanh mướt và một con đường lát đá cuội.

Hai bên đường là đèn đường tinh xảo, Hứa Gia Ngôn đi đến cạnh gara, ngón tay ấn nút trên chìa khóa, cánh cửa một gara bắt đầu chuyển động, từ từ nâng lên cao.

Hứa Gia Ngôn cầm chổi định vào quét thì thấy bên trong sáng đèn.

Ánh đèn chiếu sáng toàn bộ gara, cánh cửa mở ra hết cỡ, cả người Hứa Gia Ngôn cứng đờ tại chỗ.

Cậu mất năm phút lấy lại bình tĩnh mới há hốc mồm cầm chổi bước đến gần cửa gara.

Gara này đã được cải tạo, nó từ một không gian rỗng tuếch biến thành căn phòng làm việc rực rỡ muôn màu với vô số thiết bị điêu khắc.

Hứa Gia Ngôn vô thức nuốt nước miếng, không quan tâm đến gì khác mà nhanh chân bước vào.

Bên trong có một bàn dài rộng, cạnh đó là bức tường với vô số đinh để treo dụng cụ, trên mặt bàn là một hàng dụng cụ chạm khắc mới tinh, riêng dao khắc đã có mười mấy loại!

Trừ đục phẳng và đục tròn cậu thường sử dụng thì còn nhiều dụng cụ đặc biệt khác, cưa tay hay dũa cong, những gì cần có đều có hết.

Một số dụng cụ điện để cắt những miếng gỗ lớn cũng được xếp cạnh bàn dài.

Hứa Gia Ngôn hưng phấn muốn nhảy cẫng lên, hai tay run rẩy, tiếng hét sung sướng có thể bật ra cổ họng bất cứ lúc nào.

“Thế nào?”

Đúng lúc này tiếng Thẩm Thanh Dứu truyền tới từ cửa gara, Hứa Gia Ngôn lập tức quay đầu, thấy anh mặc vest, có lẽ mới về nhà.


“Rất… Rất tuyệt.” Hứa Gia Ngôn cố gắng đè nén để âm thanh không quá run rẩy.

Thẩm Thanh Dứu hơi cong môi, tay làm tư thế “mời”, “Cậu dùng tùy ý.”

“Tôi?”

Lúc Hứa Gia Ngôn cẩn thận hỏi lại, cậu sợ mình đang nằm mơ, chẳng may đánh thức Chu Công, người này đá cậu ra khỏi giấc mộng thì toi.

Cậu véo đùi, cảm nhận được đau đớn, lúc này mới ý thức được buổi sáng công nhân vận chuyển thứ gì tới.

Cậu hỏi Thẩm Thanh Dứu: “Anh chuẩn bị không gian làm việc như thế này để làm gì?”

Thẩm Thanh Dứu trả lời: “Cho cậu dùng.”

“Cho tôi?” Hứa Gia Ngôn ngạc nhiên.

Thẩm Thanh Dứu: “Đương nhiên, tôi có biết điêu khắc đâu.”

Hứa Gia Ngôn: “Vì… Vì sao phải cho tôi dùng?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không phải cậu bảo bao giờ đủ dụng cụ sẽ tặng tôi một món quà điêu khắc à?”

“Đúng là thế…”

“Bây giờ đã đủ chưa?”

“Đủ…”

Đủ đến không thể đủ hơn!

Cuối cùng Hứa Gia Ngôn không kìm nén được tâm trạng nữa, hét lên, ném chổi rồi chạy về phía Thẩm Thanh Dứu.

Thẩm Thanh Dứu không ngờ cậu sẽ như thỏ con nhảy về phía mình, hai tay mở ra đón lấy vòng eo cậu, còn chưa mở miệng đã nghe một tiếng “chụt”. Hứa Gia Ngôn ôm lấy mặt rồi thơm lên trán anh một cái.

Có lẽ tiếng thơm quá rõ nên cả hai đều ngây ngẩn.

Hứa Gia Ngôn nhận ra mình treo trên người Thẩm Thanh Dứu, hận không tìm được lỗ nào để chui vào, cậu vội vàng lùi ra nhưng Thẩm Thanh Dứu chưa có ý định buông tay.

Cậu tạm thời không có chỗ trốn, chỉ đành đỏ mặt ghé vào vai anh sám hối: “Xin lỗi ngài Thẩm, tôi quá hưng phấn.”

~Hết chương 23~


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi