HÔN ƯỚC KẸO NGỌT

Hứa Gia Ngôn cúp máy, lo âu đi tới đi lui trong phòng, cân nhắc xem ngày mai Thẩm Thanh Dứu hỏi lại phải giải thích thế nào.

Với trình độ nhạy bén của anh, nếu đã nghi ngờ thì sẽ không tin bất cứ lời nói dối nào cậu bịa đặt nữa.

Chẳng lẽ phải khai thật?

Nhưng nếu nói thật thì chỉ thêm một người lo lắng, chẳng có ý nghĩa gì.

Hứa Gia Ngôn nằm trên giường nghĩ nháp lời ngày mai nên nói, nghĩ rồi nghĩ, mệt đến thiếp đi lúc nào không hay.

Không biết ngủ được bao lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Hứa Gia Ngôn mới mơ màng mở mắt.

Rạng sáng năm giờ, không biết ai đến tìm.

Hứa Gia Ngôn lơ mơ ngồi dậy, đi ra đứng ở phòng khách cất tiếng: “Ai đấy?”

Người bên ngoài không trả lời ngay mà tạm dừng vài giây rồi ra lệnh: “Mở cửa.”

Hứa Gia Ngôn nghe thế thì giật mình, đầu óc vốn mơ màng chợt tỉnh táo hẳn lên. Cậu vội vàng mở cửa, đầu tiên bị sương gió ập vào mặt rồi mới thấy Thẩm Thanh Dứu xách túi laptop vượt qua màn tuyết đứng trước mặt mình.

Mùa đông ở thành phố S kéo dài, dù hiện tại đã là tháng ba nhưng vẫn lạnh vô cùng.

Hứa Gia Ngôn nhìn Thẩm Thanh Dứu mặc áo khoác mỏng, nhanh tay kéo anh vào phòng rồi đóng cửa.


Tay anh đông lạnh đến đỏ bừng, mặt cũng cứng ngắc, mái tóc phủ một lớp tuyết mỏng, vào phòng mới chậm rãi tan ra, chảy dọc theo gương mặt xuống quần áo.

Hứa Gia Ngôn không nói gì, chỉ nắm tay anh, muốn lấy khăn lông thì bị anh kéo lại.

“Rốt cuộc tay em làm sao thế?” Thẩm Thanh Dứu nói nhỏ, hàng lông mày không giấu được nỗi lo lắng.

Lúc này Hứa Gia Ngôn mới nhận ra hành động cúp máy của mình quá đáng đến nhường nào, cậu nắm tay ánh sưởi ấm, cụp mắt trả lời: “Đứt tay.”

Thẩm Thanh Dứu nhìn băng gạc màu trắng lộ ra dưới ống tay áo: “Sao lại đứt tay?”

Hứa Gia Ngôn thành thật đáp: “Phòng làm việc cháy, em vào dọn đồ bất cẩn…”

“Cháy? Cháy em còn vào dọn đồ?!”

Hứa Gia Ngôn còn chưa nói xong đã bị Thẩm Thanh Dứu ngắt lời.

Cậu lập tức ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt với cảm xúc phức tạp của Thẩm Thanh Dứu, dường như trong đó có tức giận, hoảng hốt, lo lắng, khó tin và một ít sợ hãi. Lúc đầu anh chỉ cho rằng Hứa Gia Ngôn bất cẩn bị thương mà không nghĩ tới phòng làm việc cháy.

Hỏa hoạn vô tình, đối với người trải qua hay không trải qua đều là chuyện rất đáng sợ.

Hứa Gia Ngôn chưa từng gặp anh trong dáng vẻ thế này, nhất thời luống cuống, nắm chặt lấy tay anh: “Em không sao mà, thật sự không sao hết, không phải đám cháy lớn, chỉ thiêu rụi tầng hai, lúc em vào dọn đồ, ngọn lửa còn chưa lan xuống tầng một, hơn nữa xe cứu hỏa sắp đến rồi, em quan sát tình hình rồi mới xông vào…”


“Em quan sát thế nào?” Thẩm Thanh Dứu hỏi, “Em có biết kiến trúc phòng làm việc có đồ dễ cháy không? Em có biết bên trong có đồ vật nguy hiểm dễ phát nổ không? Các em làm điêu khắc, trong phòng nhiều gỗ và vụn gỗ như thế, có thứ nào không phải vừa châm đã cháy, trong trường hợp như thế, em quan sát tình hình thế nào? Rốt cuộc em quan sát tình hình hỏa hoạn thế nào!”

Giọng anh ngày càng cất cao hơn, đến câu cuối cùng gần như là quát nhẹ. Hứa Gia Ngôn nhìn anh, nhìn mắt anh dần ửng hồng và lấp lánh ánh nước, càng hoảng loạn không biết làm sao, bản thân cũng đỏ mắt, không dám giải thích hay che giấu gì, chỉ nâng cánh tay bị thương ôm chặt lấy anh: “Em không sao, em không sao thật mà, anh đừng lo lắng.”

Thẩm Thanh Dứu thở dài, cậu vẫn đứng đây, trái tim bị treo lên lúc này mới quay về chỗ cũ.

Anh đặt túi laptop xuống, kéo tay bị thương của cậu ra, vén cổ tay áo, nhìn vị trí quấn băng.

“Bác sĩ bảo sao?” Thẩm Thanh Dứu bình tĩnh lại, thương tiếc nhìn cánh tay bị quấn kín băng gạc của cậu.

Hứa Gia Ngôn: “Không có việc gì thật mà, anh nhìn em còn tung tăng nhảy nhót này, điều này chứng minh em không nói dối. Chỉ là vết thương hơi dài, nhưng không sâu, bác sĩ kê thuốc, một tuần thay băng hai lần, nếu không có vấn đề gì thì nửa tháng là vết thương khép miệng.”

Thẩm Thanh Dứu thấy sắc mặt cậu vẫn ổn, xúc giác ở cánh tay không có vấn đề, sau khi xác nhận vết thương không nghiêm trọng mới giơ tay nhìn đồng hồ rồi quay sang đôi mắt ửng đỏ kèm quầng thâm của Hứa Gia Ngôn, biết đêm nay cậu đã trải qua nhiều chuyện nên không nói thêm mà chỉ bảo: “Em ngủ đi, có chuyện gì thì thức dậy bàn tiếp.”

Hứa Gia Ngôn không đi, cẩn thận hỏi lại: “Thế anh cò tức giận không?”

Thẩm Thanh Dứu: “Tức giận, nhiều hơn tức giận còn có lo lắng.”

Anh im lặng vài giây, cuối cùng vẫn nói: “Em không biết sau khi mình cúp máy, anh đã trải qua những gì, anh chưa từng suy nghĩ miên man như hôm nay. Anh không biết em bị làm sao, không biết tại sao em bị thương, em cách xa anh như thế, anh không thể xác định tình trạng hiện tại của em. Anh biết em không muốn nói có thể là bởi không muốn anh lo lắng, nhưng em làm như vậy càng khiến anh sốt ruột.”

Hứa Gia Ngôn nhất lời không còn lời nào để nói, từ nhỏ đến lớn, dù là bất cứ chuyện gì, cậu chỉ chia sẻ chuyện tốt, còn chuyện xấu giữ cho riêng mình. Cậu cảm thấy ông bà nuôi mình đã đủ vất vả nên không muốn vì chút tác động bên ngoài lại khiến ông bà phiền lòng. Bởi vì trưởng thành trong hoàn cảnh ấy nên khi đối mặt với chuyện này, cậu lựa chọn giấu giếm Thẩm Thanh Dứu. Cậu nhận ra vấn đề của mình, muốn xin lỗi thì đã được anh ôm về phòng ngủ, đặt lên giường.


Hứa Gia Ngôn cho rằng Thẩm Thanh Dứu sẽ nằm xuống nghỉ ngơi với mình nhưng không ngờ anh lấy tấm chăn ngày thường ít dùng trải xuống đất – sắp xếp chỗ ngủ cho bản thân?

Hứa Gia Ngôn ngẩn ngơ: “Anh… Anh có ý gì?”

Thẩm Thanh Dứu nằm xuống, vẫn mặc nguyên bộ đồ đó, nhắm mắt lại: “Bây giờ anh vẫn tức giận, không muốn chung chăn chung gối với em.”

Hứa Gia Ngôn chưa từng gặp chuyện hai người cãi nhau, người tức giận lại trải chăn nằm dưới đất, cậu không biết làm sao, do dự một lúc lâu rồi ôm gối nằm xuống cạnh Thẩm Thanh Dứu.

Thẩm Thanh Dứu nhận ra Hứa Gia Ngôn lại gần thì quay lưng về phía cậu.

“Em xin lỗi.”

Hứa Gia Ngôn nhìn trần nhà: “Chuyện hôm nay là em sai, em xin lỗi.”

Cậu không biện hộ cho mình, bởi chuyện này đúng là do cậu suy xét không chu toàn, cậu không ngờ Thẩm Thanh Dứu sẽ ngồi máy bay ngay trong đêm tới thành phố S, càng không nghĩ tới hiện tại giao thông phát triển như thế, bọn họ cách xa nhau như vậy, Thẩm Thanh Dứu biết cậu bị thương nhưng không rõ tình hình cụ thể sẽ nôn nóng đến mức nào.

Tự hỏi nếu đổi vị trí, trái tim Hứa Gia Ngôn bỗng thắt lại.

Cậu nghiêng người dựa vào lưng anh, im lặng mở miệng “Xin lỗi”, Thẩm Thanh Dứu lại xụ mặt ngồi dậy, ôm cậu về giường.

Tuy trong phòng ấm áp nhưng nằm trên sàn nhà vẫn lạnh, có lẽ anh sợ cậu bị cảm nên nhét cậu vào chăn rồi dém kín mít.

Hứa Gia Ngôn sợ anh lại xuống giường bèn giữ chặt tay anh.

Thẩm Thanh Dứu nhìn biểu cảm đau lòng và tủi thân của cậu, im lặng một lúc lâu mới nắm ngược lại, ngồi ở mép giường, “Anh xin lỗi vì thái độ lúc nãy, anh không nên lớn tiếng với em như thế.”

Hứa Gia Ngôn đáp ngay: “Anh không lớn tiếng, là em không đúng.”


Thẩm Thanh Dứu thở dài, vuốt ve đôi mắt đỏ bừng của cậu: “Nhưng anh thật sự lo lắng.”

Hứa Gia Ngôn: “Em biết.”

Thẩm Thanh Dứu thương lượng: “Hứa Gia Ngôn, từ trước tới giờ anh chưa từng yêu cầu em điều gì, chỉ có lúc này, em đồng ý với anh một chuyện được không?”

Hứa Gia Ngôn ngồi dậy, gật đầu.

Thẩm Thanh Dứu: “Em không hỏi chuyện gì trước à?”

Hứa Gia Ngôn: “Dù là chuyện gì, em đều đồng ý.”

Thẩm Thanh Dứu mỉm cười, xoa đầu cậu: “Anh hy vọng dù tương lai xảy ra bất cứ chuyện gì thì em đừng giấu giếm anh, dù là tốt hay xấu, anh đều muốn đối mặt cùng em.”

Hứa Gia Ngôn nghe anh nói xong thì trịnh trọng đáp “Ừm” rồi nhìn thẳng, tủi thân hỏi một câu: “Vậy anh lên giường ngủ được không?”

Thẩm Thanh Dứu nhìn thoáng qua cánh tay cậu: “Anh vẫn nên ngủ dưới đất, tránh đụng phải vết thương của em.”

Hứa Gia Ngôn lập tức giơ tay bị thương lên, chân thành đảm bảo: “Không đụng đâu, em giơ tay ngủ.”

Thẩm Thanh Dứu thấy cậu giơ mạnh như thế thì vội vàng đỡ tay xuống: “Đừng làm vết thương toác ra.”

Hứa Gia Ngôn thấy nói thôi không đủ, đành dúi đầu vào lòng anh, túm áo anh và nói với giọng ngang ngược: “Dù sao anh đừng ngủ dưới đất, nếu anh làm thế thì em ngủ với anh.”

~Hết chương 57~


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi