HÔN ƯỚC LỪA GẠT

Trong nháy mắt, trong đầu thằng nhóc tên Hà Tiểu Vân, hôm nay vừa qua mười sáu tuổi, diễn ra vô số hình ảnh bạo lực R21.

Chẳng hạn như hai người kia đem nho cùng dâu tây từng quả từng quả nhét vào thân thể nó từ phía sau, nước hồng hồng xanh xanh hòa vào nhau... Sau đó lúc nó sắp phát tiết bèn đem hạt thông nhỏ dài cắm vào phía trước, tàn nhẫn không cho phóng ra...

(em xem nhiều cao H quá rồi...)

Nghĩ về điều đó, nó không khỏi rùng mình một cái.

May mắn là hai người ngồi quanh bàn tròn không có sở thích đặc biệt trên giường như vậy, hoa quả cùng các loại hạt chỉ là họ đơn thuần gọi đến ăn mà thôi.

Thấy nó đi ra, một người còn vẫy tay gọi nó đến ăn, còn không cười tà mị với nó.

Anh đẹp trai dương quang mà nó tiếp cận ban đầu dường như đang đói bụng, liên tục crắc crắc bóc vỏ quả hồ đào, ăn rất ngon miệng.

Mà anh lãnh đạm nghiêm túc kia đang chậm rãi dùng dụng cụ bóc vỏ quả macadamia, từng quả từng quả rồi đặt vào một cái đĩa nhỏ.

Lập tức người kia đột nhiên ra tay như điện, một phát đã bắt được cái đĩa đựng đầy nhân macadamia đã bóc vỏ, lấy xong còn nhếch mép cười với anh ta, thật sự là cực kỳ thiếu đánh.

Mặt khác, thật là không may, khi Hà Tiểu Vân tới gần hơn mới nhìn rõ, cái hộp nhỏ đầy màu sắc kia không phải là bao cao su vị trái cây hay là bôi trơn như nó tưởng tượng, mà là một hộp bài tú lơ khơ...

Một! Hộp! Tú! Lơ! Khơ!

Thế mà lại là một hộp bài tú lơ khơ!

Tại sao lại là một hộp bài tú lơ khơ!

Hà Tiểu Vân quấn khăn tắm đi qua, nhịn không được hỏi, "Đây là muốn làm gì?"

Thẩm Phóng nhân cơ hội lại sờ soạng đĩa của Tiết Diễm lấy một quả macadamia đã bóc vỏ cầm lên ăn, "À, đấu địa chủ ấy mà."

"..." Thuê phòng chơi đấu địa chủ, quả thực là có bệnh mà. "Em không muốn chơi đấu địa chủ. Không phải chúng ta đã nói là chơi cái kia sao?"

"Mặc quần áo trước đi." Thẩm Phóng cười nó, "Cái kia là cái gì, cứ nói thẳng ra là được, không phải em muốn tìm người lên giường cùng sao? Chúng ta trước cứ chơi trò bạn bè đã. Em xem, chúng ta ba người chơi đấu địa chủ, em thắng ai thì tùy ý kêu người đó lên giường, nếu thắng hai người thì cả hai đều lên giường với em, thấy thế nào?"

Anh nói ra miệng "lên giường" không có chút e dè nào, Hà Tiểu Vân mặt lại đỏ.

Tiết Diễm quay đầu liếc Thẩm Phóng một cái, biểu tình một lời khó nói hết, rất muốn nhắc nhở anh rằng bản thân là người đã có chồng, không cần tùy tiện cứ nói đến vấn đề lên giường với người khác như vậy được, nhưng nghĩ đến kế hoạch thì lại miễn cưỡng nhịn xuống.

Thấy không ai đưa ra ý kiến phản đối, Thẩm Phóng liền tiếp tục nói, "Vậy thì quy tắc là như này. Không phải em có hai vạn tệ sao, vậy quy định mỗi người chỉ có hai vạn tệ là tối đa, đến khi ba chúng ta có người hết hai vạn tệ trước liền kết thúc." Anh kéo giỏ hạt dẻ cười ra, đếm đếm, chia cho mỗi người một trăm, "Hạt dẻ cười này tính làm xu đi, mỗi hạt đại diện cho hai trăm tệ."

Hà Tiểu Vân vẫn có cảm giác ngoài sức tưởng tượng, ánh mắt không khỏi nhìn sang bên Tiết Diễm, người nhìn đáng tin cạy hơn. Mặc dù anh ta có vẻ không vui nhưng vẫn không đưa ra ý phản đối gì.

Nó nghĩ một lúc, "Các anh có hai người, mà em lại chỉ có một mình, như vậy không phải không công bằng sao?"

Thẩm Phóng cười cười, "Tiểu đệ đệ này, không phải tính như vậy. Bọn này có hai người, nhưng em chỉ cần thắng một người bất kỳ liền đạt được mục đích, như vậy không phải em mới là người được lợi sao?"

Hà Tiểu Vân lại hỏi: "Thế nếu kết thúc em cùng các người ngang nhau thì sao?"

Thẩm Phóng vung tay, "Nếu ngang nhau tính em thắng."

Hà Tiểu Vân hoàn toàn bị thuyết phục.

Nó cảm thấy bản thân mìnhđã tung hoành khắp đấu trường đấu địa chủ nhiều năm, cấp bậc rất cao, khẳng định sẽ không thua liền gật gật đầu, đồng ý rồi ngồi xuống.

Kỹ thuật của nó quả thật không tồi. Nhưng đáng tiếc, đối thủ của nó lại là tiểu vương tử đã chơi là thắng Thẩm Phóng.

Một giờ sau, Hà Tiểu Vân ôm mông trần nằm trên giường khóc nức nở, lần đầu tiên cảm nhận thế nào là thua đến không còn cả quần lót.

Trước đó nó thua vài ván, mắt thấy hạt dẻ cười ngày càng ít, gấp tới độ đôi mắt cũng đỏ. Đáng lẽ khi gần hết hạt dẻ nó cũng nên dừng lại, nhưng đến chính nó cũng chẳng hiểu sao, cho rằng ván tiếp theo mình có thể lật ngược, lấy từ giỏ ra mấy hạt dẻ cười nói coi như mượn, Thẩm Phóng nói rằng phải thế chấp, nó liền cởi quần áo ra nói là đây.

Thẩm Phóng cùng Tiết Diễm liếc nhau, đồng ý.

Ván này bài trên tay Hà Tiểu Vân rất đẹp, đều là những quân to nhất, lại là địa chủ, còn có cả chủ bài trên tay, nếu thắng lập tức xoay chuyển thế cục, có thể cùng lúc ngủ với hai anh đẹp trai, đi lên đỉnh nhân sinh, mới nghĩ thôi đã thấy kích động.

Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, chủ bài còn chưa kịp hạ xuống, Thẩm Phóng giảo hoạt đã buông bài.

Nó lại thua rồi. Lúc này hai người lại không đồng ý cho nó tiếp tục mượn hạt dẻ cười, nói rằng nó không còn gì có thể thế chấp.

Hà Tiểu Vân thua hết một trăm hạt dẻ cười lại còn mắc nợ, Tiết Diễm căn bản không thua không thắng, Thẩm Phóng thắng được nhiều nhất, nhàn nhã lột vỏ hạt mình thắng được ăn.

Nghĩ lại một chút, Hà Tiểu Vân cảm thấy có chỗ nào không đúng, "Không phải, tại sao lúc nào anh cũng thắng vậy? Không biết có giấu bài nào không, hay là anh gian lận?"

"Vì anh giỏi toán." Thẩm Phóng cười mủm mỉm, "Thấy chưa? Không học tập tốt là như thế đấy, đến đánh bài cũng không thắng được."

Hu hu hu, thế giới này thật tàn khốc.

Thẩm Phóng thế mà tiếp tục kích thích nó, "Còn có tiền không, tiếp tục chứ?"

"Không thể, trong Alipay của em không còn tiền, thẻ ngân hàng cũng không có. Toàn thân giờ chỉ còn có hai trăm đồng, còn để đi taxi về nhà." Hà Tiểu Vân thành thật nói.

Vẫn còn tiền bắt xe? Thẩm Phóng lạnh lùng nghĩ, trên mặt vẫn cười rạng rỡ, "Đưa tiền cho anh, quần áo sẽ trả lại cho em."

"Đưa cho anh thì em không còn tiền để về nhà nữa."

"Ôm mông trần đi bắt xe hoặc mặc quần áo trở về nhà, em có thể chọn một cái." Thẩm Phóng ngửa miệng tung một hạt dẻ cười.

Hà Tiểu Vân khóc thút thít lấy ví tiền ra, móc ra hai trăm ba mươi lăm đồng cuối cùng.

"Đến quán bar tìm người, kết quả tiền cũng hết, thân trai tân vẫn còn. Em nhất định sẽ bị tên đó cười nhạo! Hu hu hu!" Hà Tiểu Vân kéo kéo khăn tắm trên người, tích toán lợi dụng thân thể còn trong trắng này để câu dẫn đối phương.

Đáng tiếc, kết quả không chỉ có Tiết Diễm không thèm liếc mắt một cái mà Thẩm Phóng cũng bất vi sở động, còn ân cần khuyên bảo thiếu niên lỡ bước, "Em nói xem mấy thằng nhãi cỡ tuổi em, bình thường đều không phải sẽ đi học, làm bài tập về nhà, chơi thể thao, hoặc cùng lắm là nói chuyện yêu đương là đủ rồi, đi tìm 419 làm gì? Anh cũng chẳng phải loại bảo thủ gì, nếu em có người yêu rồi thì lên giường với người ta cũng là chuyện bình thường. Còn nếu không có, tùy tiện tìm một người xa lạ thì có ý nghĩa gì?"

Thằng nhóc lúc này mới thật sự rơi nước mắt, "Em thích một thẳng nam, cậu ta không thích em, mỗi ngày thay một người bạn gái, lại còn mỗi ngày đều cười nhạo em không tìm được bạn trai sẽ vĩnh viễn là một thằng trai tân, em còn có thể làm gì bây giờ huhuhu."

Thẩm Phóng: "Cậu ta tra như vậy thì sao em còn thích cậu ta vậy?"

"Cậu ấy đối xử với em không tra." Hà Tiểu Vân lau nước mắt, biện bạch, "Cậu ấy đối xử với em tốt lắm, bình thường đều rất chú ý tới em. Cậu ấy chỉ không thích nam mà thôi huhuhu."

Mỗi ngày thay một bạn gái, nếu không phải đào mỏ thì là tra chứ còn gì. Thẩm Phóng nghĩ thầm trong lòng.

Lúc này cánh cửa bất chợt vang lên tiếng gõ, Thẩm Phóng đi ra mở cửa, là một người phục vụ mang bánh ngọt lên: "Ngài Thẩm phải không ạ? Đây là bánh ngọt của ngài. Chúc ngài cùng bạn bè sinh nhật vui vẻ."

Thẩm Phóng nói cảm ơn, cầm bánh ngọt đặt trước mặt thằng nhóc, cười nói, "Sinh nhật vui vẻ."

Hà Tiểu Vân nhìn thấy bánh ngọt lại không nhịn được khóc thút thít, "Anh là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật em hôm nay. Anh thật tốt."

Thẩm Phóng lĩnh thẻ người tốt, hết sức bình tĩnh hỏi han: "Cái cậu bạn tốt lắm kia của em còn chưa nói hả?"

Thằng nhóc còn chưa kịp cảm động xong đã bị chém một dao, "Không có... Huhuhu."

Hà Tiểu Vân xoa mặt, đem khăn tắm trên người mình đổi thành quần áo, bắt đầu cắm nến, ước nguyện, cắt bánh ngọt.

Ngọn nến bị đốt sẽ tự động phát bài hát chúc mừng sinh nhật, thổi tắt cũng chưa hát xong, xây ra bầu không khí vui vẻ.

Chơi cả đêm lại còn khóc nửa ngày, Hà Tiểu Vân cũng đói bụng, ngấu nghiến bánh sinh nhật thơm ngon như hổ đói.

Thẩm Phóng nhìn thấy nó đã khôi phục sinh lực, lên tiếng, "Được rồi, ăn xong thì về nhà ngủ đi, ngày mai còn phải đi học nữa, trở về nhớ học hành chăm chỉ, đừng nghĩ tới mấy cái trò này."

Hà Tiểu Vân lúc này không phản đối nữa, mơ hồ, "Tiền của em anh cũng thu hết rồi, không có tiền về nhà."

"Gọi người nhà tới đón đi. Người giám hộ của em đâu?" Thảm Phóng cảm thấy cần phải gặp cha mẹ đứa trẻ này.

"Cha mẹ em đều không ở nhà, trong nhà không có ai." Thằng nhóc nói xong lại bĩu môi, "Hôm nay sinh nhật mà cũng chẳng ai quan tâm, cũng chẳng ai để ý tới em."

"Gọi người thân hoặc bạn bè đến."

Hả Tiểu Vân không hiểu tại sao người nguyện ý bỏ mấy trăm đồng mua bánh ngọt lại không đồng ý cho nó mười đồng bắt xe, ngay cả mượn cũng không đồng ý.

Nhưng mà nó cũng không có biện pháp gì, người ở quán bar thì nó không quen biết, cái vị bên cạnh vẻ mặt lạnh lẽo kia thì phỏng chừng càng không có khả năng cho nó mượn tiền, suy nghĩ mất nửa ngày, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho cậu trai mình thầm mến.

Cái cậu thẳng nam mỗi ngày thay một cô bạn gái trong truyền thuyết rất nhanh đã chạy tới. Cậu ta so với Hà Tiểu Vân cũng không chênh lệch tuổi tác, nhưng cao lớn cường tráng hơn cậu ta rất nhiều, diện mạo là loại đẹp trai có chí tiến thủ, mày hơi nhăn lại, đem lại cảm giác không dễ chọc.

Biết được Hà Tiểu Vân không ngờ lại đến quán bar tìm 419, cậu bạn kia lập tức xửng cồ: "Cậu bị ngu à Hà Tiểu Vân?! Tớ đây tân tân khổ khổ chuẩn bị cho sinh nhật cậu một tháng, mua cả quà cho cậu, thế mà chỉ vì một lời cậu liền bỏ chạy đi tìm 419? Đàn ông xa lạ tìm bừa cũng có thể khiến cậu thích phải không? Hả? Sao cậu có thể tiện như vậy!..."

Thằng nhóc độc miệng kia mắng cũng thật hung dữ, rõ ràng là quan tâm nhưng lại mắng nó như tát nước. Hà Tiểu Vân một câu cũng không dám nói, cúi đầu nghe mắng, trên mặt vẫn còn nước mắt lại lén lộ ra ý cười.

Thẩm Phóng cũng không biết người Hà Tiểu Vân thích là người như thế nào, nhưng rõ ràng nhìn thấy cậu ta là người có thể quản lý Hà Tiểu Vân trong nháy mắt, vì thế đợi cậu ta mắng mất nửa ngày mới gọi mình cậu ta vào phòng nói chuyện, sau đó mới để hai thằng nhóc rời đi.

Tiết Diễm đi theo bên cạnh nhìn thấy, cảm thấy Thẩm Phóng dù có ý tốt nhưng bắt nạt trẻ con cũng thật nhiệt tình, lúc này mới bất đắc dĩ lên tiếng, "Anh thật là..."

"Lo chuyện bao đồng quá phải không?" Thẩm Phóng cười hì hì, "Cứu vớt một thằng nhóc lầm bước, mọi người đều phải chịu trách nhiệm cưng à ~ hai vạn tệ này dăm ba ngày nữa sẽ chuyển lại cho nó, trước đó cứ để nó chịu khổ vài ngày đã. Tiền mặt cũng chẳng còn, coi như tôi thắng rồi."

Nói xong anh bèn từ ví lấy ra mớ tiền lẻ chuộc quần áo của Hà Tiểu Vân, cao hứng nói, "Tôi kiếm lời hai trăm đồng, cũng nhiều phết, đi ăn thịt nướng không?"

Tiết Diễm buông bỏ đấu tranh, cũng sa đọa theo: "Đi."

Thẩm Phóng: "Thế thì đi thôi... Ế, anh còn có chuyện gì?"

Tiết Diễm đứng tại chỗ xoắn xuýt một lúc, cuối cùng cũng lạnh lẽo lên tiếng: "... Bánh ngọt."

"Hả?" Thẩm Phóng sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, cười nhạo hắn, "Vừa nãy anh còn nói không muốn ăn cơ mà, bây giờ muốn thì cũng đã muộn tám mươi năm rồi, cậu ta đem nó đi rồi..."

Nhìn thấy Tiết Diễm trừng mình, anh nhanh trí sửa lại lời: "... Không thành vấn đề, nếu anh muốn ăn thì đợi đến lúc về nhà... tôi sẽ làm cho anh ăn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi