HÔN ƯỚC LỪA GẠT

Để các chế phải thất vọng rồi, bộ này đầu voi đuôi chuột nhé =)))))

- ---------

Tiết Diễm không nóng không lạnh đáp lời: "Không dám."

Trong miệng nói là "Không dám", biểu tình trên mặt lại mang vẻ khiêu khích hoàn toàn bất đồng, rõ ràng như muốn nói: "Đúng vậy, tôi đây chính là uy hiếp anh!"

"Tôi cũng không dám khẳng định khi nó biết sẽ cảm thấy thế nào." Thẩm Tiềm cũng không giận, chậm rãi nói, "Tôi chỉ biết, từ nhỏ tới lớn, nó đều thích bắt chước hành động của tôi."

Tiết Diễm: "..." Thế mà lại quên mất việc này!

Thẩm Tiềm nhìn hắn một cái, tiếp tục bình thản: "Nếu cậu không ngại thì có thể nói với thằng nhóc thử xem, xem nó tính xử lý như thế nào."

Tiết Diễm trên mặt không có chút ý cười, đông cứng sửa miệng: "Em nói đùa thôi."

Thẩm Tiềm thế mà còn "Ừm" một tiếng: "Tôi biết."

Vốn định phản kháng ông anh vợ, mở ra gió lớn, kết quả lại bị đối phương uy hiếp ngược lại, quả thật là điển tích giết địch tám trăm tự tổn một ngàn.

Thẩm Tiềm đã nói như vậy, hiển nhiên Tiết Diễm không dám vạch trần bộ mặt thật của y với Thẩm Phóng nữa.

Tuy rằng lúc này Thẩm Phóng đã vô cùng tha thiết theo đuổi hắn, thổ lộ với hắn, ngoan ngoãn chiều chuộng hắn, nhưng Tiết Diễm cũng không dám bỏ qua lực ảnh hưởng của ông anh trai mô phạm Thẩm Tiềm này.

Ngộ nhỡ Thẩm Phóng Phóng nghe nói xong liền tò mò, muốn bắt chước anh trai mình lại tùy tiện tìm người lên giường thì sao.(*)

(*) Cái này là truyện riêng của Thẩm Tiềm, đại khái là chuyện ổng dây dưa trên giường với tình địch xong thành tình nhân ấy mà =)))) nhưng tôi coi review thì thấy coi bộ máu chó nên thôi không đọc =)))) nhưng tiếc vì đằng nào cũng là niên hạ, làm một em niên hạ công xinh tươi như hoa hướng dương chân chó ngu ngok có phải hợp với tính anh Tiềm không =)))))

Hơn nữa, nếu Thẩm Tiềm cố ý dẫn đường thì sẽ càng nguy hiểm hơn nữa. Hắn tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy.

Thẩm Tiềm hiển nhiên cũng không trông cậy vào một cuộc trò chuyện chẳng có chút dễ chịu này có thể thuyết phục Tiết Diễm buông tay, dù sao đó cũng là người đã mơ ước em trai mình hơn mười năm.

Y gọi Tiết Diễm đến chính là để tỏ thái độ. Hiện giờ thái độ cũng tỏ xong rồi, đối phương cũng bị mình chặn miệng, hai người lại ghét bỏ nhìn nhau, thật sự không có khả năng ở chung nữa.

Nghĩ vậy y lại hơi dựa lưng vào đầu giường, dùng ngôn ngữ cơ thể tỏ ý tiễn khách, đồng thời mở miệng: "Cậu có thể đi rồi. Tiện đường thì kêu giúp tôi cậu hộ lý, cảm ơn. Cậu ta ở ngay dưới lầu."

Thẩm Tiềm sau khi tỉnh dậy, vì tránh xấu hổ nên Thẩm Phóng đổi sang nhờ một cậu hộ lý trẻ tuổi tới giúp anh.

Tiết Diễm lúc này phản ứng không chậm, nhớ lại lời dặn của Thẩm Phóng lúc ra cửa, kiên trì lên tiếng lấy lòng, có ý cứu lại một chút hảo cảm: "Tiềm ca muốn làm cái gì, em có thể giúp anh."

Thẩm Tiềm mỉm cười, không có ác ý nhìn hắn một cái từ trên xuống dưới: "Cậu? Quên đi, đại thiếu gia mười ngón không dính nước."

Tiết Diễm không phục: "Em không phải loại được nuông chiều từ bé như vậy. Chuyện gì hộ lý có thể làm được thì em cũng làm được."

"Chuyện hộ lý phải làm à, để xem nào. Cắt hoa quả thành miếng nhỏ đút cho tôi, thay tôi massage toàn thân," Thẩm Tiềm đặt một ngón tay lên môi nhìn hắn, lộ ra biểu tình ý vị thâm trường, "Còn giúp tôi đi toilet nữa... Cậu đều có thể làm được?"

Vế trước Tiết Diễm dễ dàng nghe hiểu, nhưng đến vế cuối cùng "Giúp tôi đi toilet" mới ngẩn người lĩnh ngộ thâm ý, nhất thời rùng mình một cái, tóc gáy dựng thẳng.

Không bao giờ! Tôi còn chưa từng giúp đỡ Phóng Phóng nhà tôi đến thế này dâu!

Í, tự dưng lại nghĩ muốn thử với Phóng Phóng một lần xem... Từ từ, mau dừng lại, quay về chính sự!

Hơn nữa anh chỉ là thân thể còn yếu chứ không phải tàn phế, làm gì tới mức đi WC cũng cần người giúp đỡ, rõ ràng chính là cố ý!

Bị kích thích như vậy, Tiết Diễm không miễn cưỡng tăng hảo cảm nữa, làm theo yêu cầu của Thẩm Tiềm, đi xuống gọi hộ lý kia lên.

Thằng nhóc mới tới vài ngày kia vừa thấy Thẩm Tiềm, trên mặt liền lộ ra nụ cười ngượng ngùng, trong mắt còn lóe lên ánh sáng. Tiết Diễm nhìn thấy, không khỏi nghi ngờ rằng lại thêm một nạn nhân bị hình tượng giả dối bên ngoài cao lãnh cấm dục trưởng thành trầm tĩnh của Thẩm Tiềm lừa gạt. Phỏng chừng chưa được vài ngày, cái cậu hộ lý chưa rành đời này sẽ bị cái ông anh vợ ngựa đực kia kéo lên giường bệnh.

- Không thể không nói, trong rất nhiều thời điểm, người với người cũng tương tác tương hỗ với nhau.

Cũng giống như Thẩm Tiềm từ trước tới nay không ngại dùng ác ý đánh giá Tiết Diễm, Tiết Diễm đối với ông anh vợ này cũng chẳng chút do dự đem đủ mọi loại không thể tưởng tượng nổi cùng hoài nghi trả lại cho y.

Mắt thấy Thẩm Tiềm bị chọc thủng bộ mặt thật dường như càng ngày càng quá quắt, an vị chờ tới khi cậu hộ lý kia cần thận cắt hoa quả đút cho y, Tiết Diễm mới nhìn thoáng qua, quay đầu rời đi không buồn quan tâm.

Hắn không trực tiếp quay về căn nhà của mình cùng Thẩm Phóng mà tới biệt thự Tiết gia một chuyến. Vẫn còn vài chuyện hắn không xác định, cần người nhà chứng thực rõ ràng.

Khi Tiết Diễm về tới biệt thự Tiết gia thì vừa vặn là giờ cơm trưa, khó khăn lắm mới đầy đủ người trong nhà, cha mẹ cùng em gái ngồi trong phòng ăn, thoải mái nói chuyện với nhau vài câu, đầu bếp trong nhà đem đồ ăn cẩn thận bày ra từng đĩa bưng lên bàn cơm.

Nhìn thấy Tiết Diễm trở về, mẹ hắn vô cùng ngạc nhiên, nói lớn với nhà bếp: "Làm thêm vài món đi." Sau đó ánh mắt thẳng tắp tìm kiếm đằng sau hắn, "Phóng Phóng đâu?"

Em gái cũng nhảy nhót giục giã: "Tại sao Phóng Phóng ca vẫn chưa đi vào?"

Chỉ có cha hắn bất động thanh sắc, bày ra tư thái của người đứng đầu gia đình, ngẩng đầu nhìn Tiết Diễm.

Tiết Diễm khụ một tiếng: "Đừng nhìn, hôm nay chỉ có một mình con thôi, Thẩm Phóng Phóng không về."

"Chỉ mình con à." Mẹ rõ ràng có chút thất vọng, quay đầu nói, "Vậy không cần làm thêm đồ ăn đâu."

Tiết Diễm: "..." Mẹ có phải mẹ ruột của con không đấy?

Lại nhìn qua, ngay cả cha hắn cùng em gái cũng lộ ra ý tiếc nuối, coi bộ đúng không phải ruột thịt thật rồi.

Tiết Diễm giải thích: "Em ấy đang vội công tác, hai ngày nữa con sẽ gọi trở về."

Này cũng không xem như nói dối. Thẩm Phóng bị Nghiêm Cẩm gọi ra ngoài bàn luận hạng mục lần trước, cũng có thể tính là phạm trù công tác đi...

Mẹ đại khái cũng ý thức được thái độ tương phản của mình có thể khiến cậu con ruột tổn thương, liền vừa cười vừa đứng lên: "Ừ, con nhanh đi rửa tay rồi lại đây ăn cơm đi."

Đồ ăn rất nhanh đã được mang lên, không cần thêm món cũng đã đủ phong phú, cũng vừa đủ phần của Tiết Diễm.

Tiết gia không có quy định khi ăn không nói chuyện, căn bản do bình thường họ đều bề bộn công việc, chỉ có thời gian đoàn tụ ngắn ngủi bên bàn cơm là có thể trao đổi một vài chuyện quan trọng. Một nhà bốn người ngồi quanh bàn cơm, một bên tán gẫu một bên ăn cơm.

Chủ đề nói chuyện không biết tại sao lại vô thức chuyển tới người Thẩm Phóng đang vắng mặt.

Kỳ thực cũng là từ mẹ hắn. Chủ nhà Tiết gia cùng hai đứa con đều không thích nói chuyện, tính cách có chút trầm tĩnh hướng nội. Nhưng mẹ Tiết lại hoàn toàn tương phải, lại gặp phải cả nhà đều không thích nói chuyện, bình thường rất khó phát huy được thực lực chân chính.

Vài lần gặp Thẩm Phóng đều nói rất nhiều, mẹ liền giống như tìm thấy kỳ phùng địch thủ, quả thực như cá gặp nước, nhớ mãi không quên.

Nói chuyện một chốc, Tiết Diễm liền nhân cơ hội mở miệng: "Mẹ."

Mẹ hắn: "Hửm? Sao vậy?"

Tiết Diễm trực tiếp hỏi: "Có phải thời trung học của con có người trong nhà lén tới trường tìm Thẩm Phóng Phóng?"

Đó đã là chuyện của mười năm trước.

Đũa trong tay mẹ ngừng lại, ngẫm lại một lúc, "Đúng vậy. Mẹ cùng với cha con có tới một lần."

Tiết Diễm lại hỏi: "Tới làm gì vậy?"

Tiết tiểu muội đến cơm cũng không ăn, hết nhìn mẹ cùng anh trai, đảo mắt, nâng cằm nghe chuyện bát quái.

"Bởi vì tò mò." Mẹ cũng theo thói quen nói trắng ra với con mình, nở nụ cười, "Muốn nhìn xem là đứa nhỏ nào khiến con trai mẹ vừa gặp một lần đã nhớ mãi không quên nhiều năm, còn một hai đòi đi tìm nó."

Lỗ tai Tiết Diễm đỏ một chút: "Vậy hai người có gặp được không?"

"Thấy, nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái." Mẹ ngẫm lại, lại nhịn không được nở nụ cười: "Chúng ta còn gặp sai người kia. Chẳng phải trên ảnh chụp của con viết là Thẩm Tiềm sao, khi đó con cũng không chịu nhiều lời, chúng ta còn nghĩ người con thích là Tiểu Tiềm. Tiểu Tiềm trong trường học vô cùng nổi danh, rất dễ tìm, chúng ta tìm vài cậu bạn học nghe ngóng, chỉ vài phút sau nó đã tự mình tới gặp chúng ta, bộ dạng giống hệt ảnh chụp, cha mẹ ngay từ đầu còn không biết là tìm nhầm người. Sau đó Tiểu Phóng tới tìm anh trai thì chúng ta mới phát hiện ra đây mới là người trong ảnh chụp, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Tiềm đã dẫn thằng nhỏ đi rồi."

Tiết Diễm nhớ tới lời nói của Thẩm Tiềm, tiếp tục hỏi: "Mẹ cùng cha đã nói gì với bọn họ vậy?"

"Nói gì à... Hình như chưa nói gì, chắc không đánh rắn động cỏ đâu." Mẹ nói xong, dùng ánh mắt thắc mắc nhìn thoáng qua cha, thấy cha nhìn lại khẳng định mới tiếp tục nói: "Chỉ là tới nhìn người, hỏi thăm thành tích qua bạn bè cùng giáo viên mà thôi. Con còn chưa dẫn người về nhà, làm sao chúng ta có thể nói cái gì quá phận dọa người ta của con trai mình chứ."

Tiết Diễm gật đầu: "Vâng."

Cha mẹ hiển nhiên sẽ không nói dối. Hơn nữa dựa theo biểu hiện của họ hiện nay, hai người đối với Thẩm Phóng cũng là hết sức vừa lòng.

Tiết Diễm không khỏi bắt đầu hoài nghi tính xác thực của mấy lời Thẩm Tiềm nói.

Nhưng mà dựa theo hành động của Lục Dục Thành đối với Thẩm Phóng sau kết hôn thì cũng có thể xác nhận được việc bạn bè có ác ý với Thẩm Phóng. Như vậy còn cần xác nhận một bước nữa.

Tiết Diễm nghĩ tới việc Thẩm Tiềm đe dọa mình trong bệnh viện đã là quá khứ, nhưng không nghĩ rằng di chứng do chọc tới ông anh vợ ba ngày sau mới xuất hiện.

Hôm nay Tiết Diễm còn đang ở văn phòng đọc tài liệu thì đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Phóng, giọng điệu vô cùng hạnh phúc: "Bác sĩ nói nói anh trai tôi cuối cùng cũng có thể xuất viện được rồi!"

Tiết Diễm nhàn nhạt: "Ừ."

Thẩm Phóng dừng một chút mới nói tiếp: "Bé cưng à, tôi nghĩ cần thương lượng với anh một chuyện."

Tiết Diễm vừa nghe thấy xưng hô chân chó này liền biết không phải chuyện gì tốt, nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng: "Nói đi."

Thẩm Phóng: "Anh trai vừa xuất viện cũng không có ai chăm sóc, một người như vậy vô cùng quạnh quẽ. Tôi nghĩ nên đưa anh ấy tới nhà chúng ta ở hai ngày, anh cảm thấy thế nào?"

Tiết Diễm: "..."

Tôi đây cảm thấy một chút cũng không thể được! Nhưng lời này có thể nói thẳng sao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi