HÔN Ý TRIỀN MIÊN: VỢ YÊU CỦA TỔNG TÀI RẤT THÍCH

Trì Ngữ Mặc còn chưa nguôi giận đâu, Tên này, thật sự là rất xấu xa.

Cô quay mặt sang chỗ khác, lách người qua, dựa vào vách tường, để anh ta qua trước.

Không thể đụng tới, còn tránh được.

Anh ta không nhanh không chậm bước xuống, đi tới trước mặt cô, dừng lại, không lạnh không nhạt thấp giọng hỏi: “Cô hôm nay ngủ ở đây?”

Mắt cô không nhìn anh, nhớ tới câu anh nói không ném vào thùng rác là khách sáo lắm rồi, ngọn lửa trong người đột nhiên bùng cháy, rõ ràng là anh ta trêu chọc cô, còn muốn ném cô vào thùng rác! Cả người cô đầy nước và dầu thế này, đều là do anh ta ban tặng.

“Tôi là rác rưởi, anh đừng nói chuyện với rác rưởi.” Trì Ngữ Mặc kì lạ nói.

Lôi Đình Lệ siết chặt cằm cô, bắt cô nhìn anh, âm thanh lạnh lùng nói: “Rác rưởi là không biết nói chuyện, cô muốn làm người câm điếc.”

Trì Ngữ Mặc nghe ra hàm ý trong lời cảnh cáo của anh, ngậm miệng, không nói nữa.

Lôi Đình Lệ nhìn vào đôi mắt dường như biết nói chuyện của cô, sáng long lanh, giống như đang lên án, phàn nàn, không có giấu đi sự tức giận, đặc biệt làm cho người ta... Thương tiếc.

Ngữ khí của anh không tự chủ mà mềm xuống, “không biết cô rốt cuộc muốn cái gì?”

“Cái gì?” Nội tâm Trì Ngữ Mặc run lên.

Giọng điệu này của anh ta quá kiều diễm, khiến người ta ảo tưởng.

Nhưng mà, anh không nói gì thêm, kiêu ngạo buông tay ra, hướng về phía cầu thang đi xuống.

Cô nhìn bóng lưng cương quyết không chịu khuất phục của anh ta, vừa rồi chắc là cô suy nghĩ nhiều rồi.

Cô về phòng mình, khóa cửa lại, tắm rửa, thay bộ sườn xám mà Lão thái thái cho cô.

Bộ sườn xám này rõ ràng là đặt làm, cô mặc vừa, nhưng, cô cao hơn Lão thái thái rất nhiều, đáng ra dài đến đầu gối, nay chỉ tới đùi cô.

Cô nhanh chóng giặt quần áo của mình, treo lên, đợi mai quần áo khô rồi, cô sẽ có thể mặc lại đồ của mình.

Chuông điện thoại di động vang lên.

Cô móc điện thoại từ trong túi xách ra, thấy trên điện thoại hiện thị cuộc gọi đến của nhà mẹ nuôi, bắt máy nghe: “Mẹ, bây giờ con đang có công việc ở bên ngoài, buổi tối hôm nay không về nhà, không cần chờ con, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Tiểu Mặc, chỗ con có bao nhiêu tiền?” Vương Tuệ Phân hỏi.

“Có hơn 70 ngàn, thế nào? Bệnh của chị lại tái phát?” Trì Ngữ Mặc lo lắng nói.

“Không phải chị con, chiều nay lúc mẹ làm việc ở nhà người ta, không cẩn thận làm bể bình hoa cổ nhà họ, bọn họ bắt mẹ bồi thường 160 ngàn, con có thể cho mẹ mượn tiền không?” Vương Tuệ Phân giải thích nói.

“Nói cái gì mượn, lát con chuyển tiền qua cho mẹ, nhưng mà, chắc chắn là là đồ cổ không?” Trì Ngữ Mặc nghi ngờ, sợ mẹ nuôi bị gạt.

Chiều nay mẹ cầm mảnh vỡ đi tìm chuyên gia giám định, chuyên gia nói cái này hiện tại bán với giá 600 mấy, đều tại mẹ không cẩn thận, nếu như ngay cả 160 ngàn mẹ cũng không bỏ ra được, có thể phải đi tù, mẹ hiện tại không thể ngồi tù, chị con, ba con, còn cần mẹ chăm sóc.” Giọng Vương Tuệ Phân nghẹn ngào.

“Cộng thêm 70 ngàn trên tay con, hiện giờ còn thiếu bao nhiêu?”

“Mấy năm gần đây sức khỏe ba con không tốt chị con cũng đi bệnh viện hết mấy lần, chỗ này của mẹ chỉ có 10 ngàn, còn thiếu 80 ngàn, người thân bạn bè đều bị chúng ta mượn sợ bỏ chạy rồi, còn nợ bọn họ mấy trăm ngàn.”

Trì Ngữ Mặc đã hiểu, “để con nghĩ cách vậy.”

Có thể trong hôm nay cho mẹ câu trả lời không, ngày mai mẹ phải đền tiền cho người ta.” Vương Tuệ Phân nói nhỏ.

“Ừm.” Trì Ngữ Mặc cúp máy.

Cô gọi hết mấy cuộc điện thoại, mượn được từ chỗ bạn học tổng cộng 10 ngàn, lại mượn được từ chỗ thầy 8 ngàn, người có thể cho mượn đều là người có quan hệ rất tốt với cô.

Cô cũng không thể nhìn mẹ nuôi ngồi tù, hít sâu một hơi, gọi vào các dãy số đã lâu không liên hệ tới.

“Ai vậy?”

“Dì ơi, ba cháu có đây không ạ?” Trì Ngữ Mặc ôn tồn nói.

“Trì Ngữ.” Giọng nói của bên kia trở nên sắc nhọn, “sao mày còn dám gọi về, hay cảm thấy vẫn chưa đủ làm xấu mặt ba mày? Nếu mày đã đi, thì không nên gọi điện thoại về nữa.”

“Cháu có việc tìm ba.” Trì Ngữ Mặc cố nén sự xúc động muốn cúp máy.

“Có việc? Đừng nói với ta là mày muốn xin tiền ba mày, loại con gái như mày, cũng chỉ có lúc xin tiền mới nhớ đến ông ta, may là ba mày ra nước ngoài rồi, nếu không nghe được giọng nói buồn nôn của mày, cũng sẽ bị mày tức chết, còn nữa, Tiểu Thuần và Nghị Nam tháng sau sẽ đính hôn, mày đừng có mà phá hoại tình cảm giữa em mày với cậu ta.” Đối phương chán ghét nói.

Trì Ngữ Mặc rủ mắt xuống, trong lòng nhói nhói, cuối cùng cái gì cũng không có nói, và cúp máy, khóe miệng giật giật.

Lúc trước đã lựa chọn kiêu ngạo rời đi, chuyện đã qua đã bị cô niêm phong lại trong cát bụi, chân tướng, khuất nhục, nói xấu, bao gồm tình cảm của cô, bây giờ, hà tất phải đau lòng.

Người đàn ông đó, coi như cô đã từng dùng sinh mạng mình đi đổi, cũng đã bước ra khỏi thế giới của cô, cho một người phụ nữ khác tình yêu và hôn nhân.

Cô ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà, hai tay nâng cái ót, ép lại những giọt nước mắt bên trong khóe mắt vào trong lòng.

Không cần phải khóc, nước mắt, đối với cô không có ích gì.

Cô đứng dậy hướng về cửa mà bước tới.

Khi con người gặp phải khó khăn, mặt mũi thứ này, quá xa xỉ.

Cô gõ cửa phòng Lão thái thái.

Lão thái thái mở cửa, trong mắt sáng lên vui mừng, “oa, thật sự rất xinh đẹp, Tiểu Mặc, cháu là một trong số người con gái xinh nhất mà bà từng gặp, giống như người từ trong tranh bước ra vậy, một số người, chính là không có mắt.”

“Bà ơi, cháu có thể hỏi mượn bà 60 ngàn không ạ?” Trì Ngữ Mặc thận trọng hỏi.

Lão thái thái trong mắt xẹt qua một tia sáng, cười hì hì nói, “đương nhiên không thể, bà là con gà trống sắt, vắt chày ra nước, nếu như cháu trả bằng lao động, vậy thì khác nha.”

“Trả bằng lao động?”

“Cháu qua làm bảo mẫu nhà bà, một tháng bà cho cháu năm ngàn nhân dân tệ, cháu muốn mượn 60 ngàn, vừa hay làm cho bà một năm.” Lão thái thái nói thẳng.

“Cháu muốn công việc, thật sự không có nhiều thời gian như vậy để làm bảo mẫu cho bà.” Trì Ngữ Mặc từ chối.

“Cháu không cần hai mươi bốn tiếng, lúc không đi làm tới là được, đặc biệt là hai ngày nghỉ.”

“Hai ngày nghỉ của con có khi cũng phải tăng ca.”

Lão thái thái mặt không vui, chống nạnh, “cháu không muốn mượn tiền sao.”

Trì Ngữ Mặc nhất thời không có sức, hiện tại chịu cho cô mượn tiền, cũng chỉ có Lão thái thái, “vậy cháu có thể trả tiền sớm kết thúc hợp đồng lao động không ạ?”

“Không thể, nhưng cháu quả thực phải tăng ca, có thể không đến, bà là nể tình cháu cứu bà, mới nói tốt thế.”

“Dạ.”

Lão thái thái thấy được như ý nguyện, lại cười đùa ôm cánh tay của cô, “Tiểu Mặc, chúng ta ký hợp đồng trước, bà ít đọc sách, cháu đừng gạt bà nha.”

Ha ha.

Cô cũng chỉ có thể ha ha, ký bản hợp đồng đơn giản, Lão thái thái chuyển 60 ngàn cho cô, cũng không hỏi nguyên nhân gì, dẫn cô vào nhà bếp cắt một mâm dưa hấu, đưa cho cô, đem cái này đưa lên phòng thứ nhất trên lầu hai, cháu nhìn Lôi Lôi ăn hết.”

“Cái gì? Lôi Đình Lệ không có đi à.” Trong đầu Trì Ngữ Mặc lập tức rầm rầm vang lên.

Bà a, thật ra bà đọc sách, cũng không nhiều a...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi