HÔN Ý TRIỀN MIÊN: VỢ YÊU CỦA TỔNG TÀI RẤT THÍCH

Lôi Đình Lệ nhìn cô qua kính chiếu hậu, cau chặt mày, càng nghĩ càng giận.

Bao nhiêu thiếu nữ hy vọng được anh thích, hay cho cô ta, từ chối thẳng thừng, thả dây dài câu cá lớn? đến dây cô ta còn chẳng thả, sao mà cá cắn được câu!

Anh bấm điện cho Trình Phong, hết sức tiết chế, nói, “Anh có chuyện khác, hủy buổi tiệc.”

“Hả, chuyện gì thế nhị ca...”

Lôi Đình Lệ không trả lời, thẳng thừng cúp máy. Anh nhấn chân ga tăng tốc, chẳng bao lâu sau mất hút trên đường lớn.

Nơi Trì Ngữ Mặc bị Lôi Đình Lệ bỏ lại là khu vực trung tâm phồn thịnh, rất nhanh thôi cô cũng đã lên xe bus.

Cuộc sống vẫn cần phải tiếp tục.

Cô bấm điện cho Trương Ngọc Hy, “Chào cô, tôi là Trì Ngữ Mặc, là thế này, Trình tiên sinh nói đồng ý giải quyết riêng với cô, ông ấy gửi cô một nghìn vạn và thời gian sẽ vào trước khi mở tòa, ý cô sao ạ?”

“Cái gì, Trình Hán Nam đồng ý rồi?” Trương Ngọc Hy kinh ngạc.

“Vâng, tôi đã xác nhận với ông ấy rồi.’’

“Được thôi, vậy ngày mai 9 giờ gặp ở phòng luật sư của cô.” Trương Ngọc Hy nhanh chóng nhận lời.

Trì Ngữ Mặc trả lời lại cho Trình Hán Nam, Trình Hán Nam cũng đồng ý.

Vụ ly hôn này, nếu như có kết thúc như vậy, cô có thể kiếm cho công ty 2 vạn rưỡi, bản thân cô cũng lấy được 2 vạn 8, vượt mặt Lý Mỹ, nhẹ nhõm cả người.

Trở về đến nhà.

Những người khác ngủ sớm, chỉ còn Vương Tuệ Phần vẫn đang dọn dẹp nhà cửa, vừa nhìn thấy Trì Ngữ Mặc về, bà cười nói, “Về rồi đấy à, đã ăn cơm chưa, để mẹ hâm nóng đồ ăn cho nhé.”

“Con ăn rồi, cảm ơn mẹ.” Trì Ngữ Mặc đi về phòng.

“Tiểu Mặc.” Vương Tuệ Phần gọi Trì Ngữ Mặc lại, “Mẹ muốn tìm con nói chuyện riêng, có được không?”

Trì Ngữ Mặc làm như đang cười, “Đương nhiên rồi, con tắm cái đã, lát nữa tới phòng con nhé.”

Trì Ngữ Mặc bước vào căn phòng chưa đến 10 mét vuông của mình, cô lấy đôi khuyên tai xuống, bỏ trở lại vào trong hộp rồi khóa lại trong ngăn kéo, đi tắm, mặc đồ ngủ, vừa quay trở ra, Vương Tuệ Phần đã ở đó rồi.

Ánh mắt bà cụp xuống như có chuyện buồn gì đó.

“Sao vậy? Mẹ.” Trì Ngữ Mặc lo lắng hỏi.

“Chuyện đồ cổ lần này, may là có con, nếu không thì, chỉ sợ giờ này mẹ đang ngồi tù rồi.” Vương Tuệ Phần khẽ nói.

Trì Ngữ Mặc ôm lấy Vương Tuệ Phần, lắc lư bà, cười nói, “Đều là người chung một nhà, lẽ thường phải yêu thương lẫn nhau thôi.”

“Vậy tiền, con hỏi mượn của bố con sao?” Vương Tuệ Phần gặng hỏi.

Trì Ngữ Mặc cố không để lộ, cười mỉm nói, “Không phải đâu, con làm thêm một công việc phụ, người bên đó rất tốt, họ trả trước cho con tiền lương 1 năm.”

Vương Tuệ Phần ánh mắt hồ nghi nhìn cô, hàm ý nói, “Tiểu Mặc, con xinh xắn như vậy, sẽ có rất nhiều cám dỗ, con đừng quên mẹ đẻ của con, bà ấy cũng chính vì như thiêu thân lao mình vào lửa mới thành ra trầm cảm mà mất đấy, nếu như con mà học thói hư, mẹ thà để cho con về bên cạnh bố con.”

“Sao con có thể học hư được, con hiểu cả, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên, người có vợ con, con tuyệt đối sẽ không dính dáng đâu, mẹ cứ yên tâm đi.” Trì Ngữ Mặc nói chắc như đinh đóng cột.

“Có con trai của mấy người giàu có thực sự rất đẹp, họ ăn mặc cũng đẹp, ăn nói cũng hơn người, giống như con trai của nhà mà mẹ làm vỡ đồ cổ ấy, vừa từ nước ngoài về đã tự thành lập công ty, rất biết kiếm tiền nhé, lại giỏi giao tiếp, năng lực cũng rất khá, khiêm tốn, hơn nữa lại cực kỳ có giáo dục. Món đồ cổ mẹ làm vỡ lần này có khi giá phải 80 vạn. Cậu ấy chỉ yêu cầu mẹ đền mười mấy vạn, nhưng, cậu ấy mới về nước nửa năm mà mẹ thấy bạn gái phải thay 3,4 cô rồi.”

“Lăng nhăng quá.” Trì Ngữ Mặc gật đầu nói.

“Điều trọng yếu mẹ muốn nói ở đây là, mấy người giàu như họ có điều kiện và ngoại hình để chơi đùa với phụ nữ, như con dễ trở thành mục tiêu của họ.” Vương Tuệ Phần lo lắng nói.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, coi như con có thành mục tiêu đi nữa thì con của mẹ cũng không ăn chay đâu, có người thợ săn nào mà muốn nổ súng với con cũng phải tính toán trước xem móng vuốt của con sắc đến đâu, con gái mẹ không dễ bị tóm dễ dàng vậy đâu.” Trì Ngữ Mặc khẳng định.

Vương Tuệ Phần vẫn chưa hết cau mày, “Chiếc váy trên người con đáng giá trên cả vạn phải không?”

Trì Ngữ Mặc khựng người lại chốc lát, rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, có những lời nói dối bắt buộc nhưng cũng chỉ vì không muốn làm cho người nhà và những người thương cô phải phiền lòng thêm thôi, cô khẽ cười nói, “Cái này là do hôm qua con cứu một lão thái thái, lão thái thái ấy bắt con phải nhận đấy chứ, người nhận con vào làm cũng là bà ấy, bây giờ con là bảo mẫu cho nhà họ, ngày mai là con chuyển qua ở bên đó rồi, nếu như mẹ vẫn chưa yên tâm, mai mẹ cùng con sang đó gặp bà ấy nhé.”

Vương Tuệ Phần vỗ vỗ lấy bàn tay Trì Ngữ Mặc, “Mẹ vẫn tin vào phẩm hạnh của con, là do mẹ nghĩ nhiều quá rồi, cho mẹ xin lỗi, mẹ chẳng cho con được gì lại còn làm khổ con.”

“Mẹ cho con một mái nhà rồi mà, vì được mẹ thu dưỡng, con có bố, mẹ, còn có chị gái. Những điều này không phải tiền bạc có thể mua được, có cho con 1 tỷ con cũng không đổi.” Trì Ngữ Mặc tươi cười, nói.

Vương Tuệ Phần mỉm cười, mắt bà hơi ướt,” Được rồi, con nghỉ ngơi đi, mẹ còn ít việc nhà chưa làm xong.”

“Mẹ cũng đi nghỉ sớm đi ạ.” Trì Ngữ Mặc nghiêng nghiêng đầu tiễn mẹ ra khỏi.

Vương Tuệ Phần ra khỏi, đóng cửa phòng lại.

Trì Ngữ Mặc thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngả mình xuống giường, hai tay đan chéo gối dưới đầu, cô nhìn mông lung vào lớp vôi trắng toát trên trần nhà.

Nếu như, ban đầu cô không rời khỏi căn nhà kia, mặc dù cuộc sống có êm ấm đủ đầy, chỉ sợ, cũng chẳng có được cuộc sống tự tại, nhẹ nhàng và khoan khoái như bây giờ.

Tiền bạc, không mua được niềm tin, không mua được tình cảm, cũng chẳng mua được mạng sống.

Điện thoại bỗng rung lên, cô liếc màn hình thấy là Từ Ích Nguyên gọi đến, cô ngồi dậy bắt máy, “Anh ạ.”

“Ngủ chưa?”

“Vẫn chưa, kết quả đã có chưa ạ?” Trì Ngữ Mặc hỏi

“Hai mẫu tóc em gửi đến, qua xét nghiệm, so sánh, hiển thị quan hệ huyết thống, là trực hệ.” Từ Ích Nguyên nhìn kết quả kiểm nghiệm nói, trên người anh khoác một chiếc áo blue trắng, đeo một cặp kính gọng đen, dáng điệu nhẹ nhàng, rất giống với phong thái của người anh dịu dàng nhà bên.

Cô đã hiểu, “Cảm ơn anh.”

“Ăn xong em vội vã rời đi là có chuyện gì phải không?” Từ Ích Nguyên gấp tờ kết quả xét nghiệm lại, lo lắng hỏi.

“Có một chuyện, em muốn cố gắng một lần, nhưng cuối cùng hình như cũng chẳng đi đến đâu, cũng đành phải chuyện gì đến sẽ đến thôi.” Trì Ngữ Mặc nói

“Có chuyện gì cần anh giúp cứ nói.” Từ Ích Nguyên nhiệt tình nói.

Trì Ngữ Mặc cười nói, “Vậy thì em cứ cảm ơn đàn anh trước, cũng muộn rồi, anh cũng cần phải về nhà, em không làm mất thì giờ của anh nữa, hẹn gặp lại tuần sau.”

“Ừm, tuần sau gặp.” Từ Ích Nguyên cũng nở nụ cười.

Trì Ngữ Mặc cúp máy, nhớ lại cái mail khi trước.

Xem ra, người đã gửi mail cho cô, không phải vì muốn đem trò hề của cô mà là thật sự có thành ý muốn giúp.

Cô mở máy tính, trả lời mail: Cảm ơn đã giúp tôi, tôi có thể mời anh dùng bữa không?

Lôi Đình Lệ đang ngồi làm việc trước máy tính, nhìn thấy mail của cô gửi đến, vừa mở ra, anh cau mày, cáu kỉnh, thẳng thừng đóng mail lại, tiếp tục làm việc.

Nhưng...tâm tính rối bời, anh lại mở bức mail của Trì Ngữ Mặc ra, nhìn chằm chằm vào nội dung trong đó, ánh nhìn càng lúc càng trầm xuống, sự khó hiểu cũng càng lúc càng nhiều...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi