HÔN Ý TRIỀN MIÊN: VỢ YÊU CỦA TỔNG TÀI RẤT THÍCH

Trì Ngữ Mặc vừa bước ra công viên liền trông thấy xe của Lôi Đình Lệ, đi qua đó, gõ vào cửa kính xe, mỉm cười nói, “Lôi tổng, anh gọi tôi?”

“Lên xe.” Cằm dưới của Lôi Đình Lệ hất sang cửa.

Trì Ngữ Mặc tưởng rằng anh muốn dặn dò gì đó, mở cánh cửa xe ra, ngồi lên vị trí phụ xe.

“Thắt dây an toàn.” Lôi Đình Lệ nhắc nhở.

Trì Ngữ Mặc khó hiểu, nhìn sang anh, “Lôi tổng, chúng ta phải đi đâu thế?”

“Nịnh nọt không phải là sở trường của cô à? Đi làm chuyện mà cô thành thạo nhất.” Lôi Đình Lệ nói, lái xe đi.

“Hả?” Trong lòng cô nổi da gà, nhìn vào phía sau xe, sợ hãi ở một mình với Lôi Đình Lệ.

“Sau khi xong chuyện, cô muốn gì cũng được.” Lôi Đình Lệ bổ sung thêm một câu.

“Muốn gì cũng được sao?” Trì Ngữ Mặc cảm thấy lời hứa này không đáng tin cậy lắm, “Nếu như tôi muốn anh lấy tôi thì sao?”

Lôi Đình Lệ im lặng ba giây, trong mắt thâm sâu như biển, tựa như ánh hào quang ngang qua, đáp lại một câu, “Uhm.”

Trì Ngữ Mặc tưởng rằng bản thân nghe nhầm rồi, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lôi Đình Lệ.

Cô muốn Lôi Đình Lệ lấy cô, anh sẽ lấy cô? Đây có quá dễ dàng quá không!

Lôi Đình Lệ nhìn sang cô, ánh mắt ưu nhiên, trong mắt phản chiếu hai con người nho nhỏ của cô, “Tôi từ đó đến giờ luôn nói được làm được, chuyện đã hứa thì sẽ làm được, cô sẽ yêu cầu tôi lấy cô không?”

“Oh oh oh.” Trì Ngữ Mặc hiểu ra rồi.

Lôi Đình Lệ quả thật là một doanh nhân thành đạt, anh sớm nhìn ra được cô sẽ không đề xuất ra yêu cầu thế này, cho nên mới đồng ý, đúng là biết bày mưu tính kế, mọi thứ đều được kiểm soát trong lòng bàn tay của anh.

“Tôi đương nhiên không dám mơ tưởng đến, sau khi xong chuyện cho tôi một trăm ngàn, một trăm ngàn là được rồi, ha ha ha ha.” Trì Ngữ Mặc cười hi hi nói.

Ánh mắt Lôi Đình Lệ lãnh đạm xuống hẳn, mặt do căng cứng hiển lên kiên quyết mà lập thể, “Thân phận của Lôi thái thái chỉ đáng giá một trăm ngàn?”

“À...vậy một, một...” triệu, chữ triệu, như là đang nghẹt ở cổ họng cô không ra được.

Thân phận của Lôi thái thái cũng không chỉ đáng giá một triệu đâu.

Nhưng muốn lấy mười tỷ, cô lại không có can đảm mở to mồm sư tử như thế, người quá tham lam, thông thường đều chết rất nhanh.

Lôi Đình Lệ đột nhiên thắng gấp.

Trì Ngữ Mặc ngã về trước, ngã vào trên giá đỡ, càng không dám lấy nữa, cẩn thận từng tí nhìn sang anh.

Lôi Đình Lệ cười khinh một tiếng, lạnh băng nhìn chằm chằm cô, “Trì Ngữ Mặc, cô ăn tim gấu và gan báo rồi, phải không?”

“Đâu có, cho tôi năm cân đi.” Trì Ngữ Mặc cười nói.

Cô vốn dĩ suy nghĩ là định dùng phương thức nhẹ nhàng vui tươi để giải tỏa bầu không khí, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Lôi Đình Lệ càng kém hơn, thu lại nụ cười.

Anh lôi ví tiền ra, từ bên trong rút ra một tờ một trăm, đưa đến tay cô, “Cọc trước, cô qua lái xe, đi huyện Thanh Lương.”

Trì Ngữ Mặc, “...”

Cô tại sao cảm thấy, tự bê đá đè vào chân mình, cô muốn lấy một trăm ngàn, một trăm ngàn, không phải một trăm.

Cô thấy Lôi Đình Lệ từ trong xe bước xuống, cô chỉ có thể từ vị trí lái phụ xuống xe, ngồi đến vị trí tay lái chính, nhìn sang Lôi Đình Lệ trên vị trí lái phụ.

Anh dựa vào ghế, nhắm mắt giả ngủ, toàn thân tràn đầy khí trường cách ly cấm người lạ lại gần.

“Lôi tổng, chúng ta đi huyện Thanh Lương làm gì thế?” Cô nhớ là Diêm Ngọc Hàm cũng là huyện Thanh Lương đấy.

Lôi tổng không có trả lời cô.

Cô cũng không muốn hỏi đến ôm rơm nặng bụng nữa, không nói lời nào lái xe đi, lái được gần ba tiếng, nhắc nhở nói, “Lôi tổng, còn năm phút nữa là tới huyện Thanh Lương rồi, tiếp đến nên lái xe đi đâu?”

Lôi Đình Lợi mở to mắt ra, “Đi tiệm cơm Quận Thành ăn cơm trước.”

“Oh.” Trì Ngữ Mặc tấp xe vào lề, GPS đến tiệm cơm Quận Thành, lại lái qua đó, mười phút là đến trước cửa tiệm cơm hòa hoa nhất của huyện Thanh Lương.

Lôi Đình Lợi từ trong xe bước xuống, Trì Ngữ Mặc dừng xe xong cũng đi theo lên, cùng anh đi vào phòng riêng.

Trong phòng tổng cộng chỉ có hai người họ, phục vụ đưa cho cô thực đơn.

Cô lén lút nhìn vào sắc mặt Lôi Đình Lệ.

Anh thanh nhã đấy, cúi đầu xuống lướt tin tức trên di động.

“Lôi tổng, chúng ta tổng cộng có mấy người dùng cơm thế?” Trì Ngữ Mặc rất là nhẹ giọng hỏi.

Lôi Đình Lệ nhìn cô, “Cô tại sao lại một lúc thông minh một lúc ngu ngốc thế? Ở đây tổng cộng bao nhiêu người.”

Trì Ngữ Mặc nghe ra được là anh đang mắng cô, cô tưởng rằng anh còn mời người khác, anh lại không nói, cô làm sao biết được. “Tôi đây chẳng là đang trang trí cho cái IQ hoa lệ của anh sao, mới giả vờ thành không biết gì thôi.”

Lôi Đình Lệ nhìn chằm chằm vào cô, “Cô là đang giận dỗi với tôi hả?”

Cô...không có ăn năm cân gan báo, “Không dám, anh muốn ăn gì?”

“Tự mình gọi.”

“Tôi muốn gọi món tôm hùm và đậu phộng.” Trì Ngữ Mặc cố ý nói như thế, cô biết anh mẫn cảm với tôm hùm và đậu phộng.

Sắc mặt Lôi Đình Lệ xanh đi vài phần, “Tùy cô.”

Cô vẫn là không có kiên nhẫn kiêu ngạo với anh, nói sao thì, ở đợ nhà người ra, cảnh mà Lâm Miêu bị phong tỏa trước đó vẫn còn hiện lên trong đầu.

“Tôi lấy một phần tôm bạc đất, sò xào, cá chua ngọt, sườn non bí đao, trứng chiên cà chua, hai chén cơm.” Trì Ngữ Mặc nói với phục vụ.

Phục vụ thu lại thực đơn, dịu giọng nói, “Xin hãy chờ đợi trong chốc lát.”

“Thích ăn tôm hùm?” Lôi Đình Lệ hỏi.

Trì Ngữ Mặc lắc đầu, có sức không lực nằm lên bàn, cảm thấy bị bóc lột rồi, bị đè bẹp rồi, bị ức hiếp rồi, nhưng, cũng không có cách nào, ai bảo cô là nhân dân lao động ở tầng lớp thấp nhất.

Lôi Đình Lệ nhìn thấy vẻ mặt cúi đầu ủ rũ của cô, đứng dậy, hướng về phía bên ngoài bước ra.

Cô không muốn đi theo nữa, lái xe cả một bữa sáng, rất mệt đấy.

Ngón tay chấm nước, bỏ trống bộ não, ở trên bàn vẽ vòng tròn.

Cửa bị mở ra, mùi hương lan tỏa mà đến.

Cô ngẩng đầu nhìn sang cửa, phục vụ bưng đến một nồi lớn tôm hùm nhỏ đo đỏ qua đến, để lên trên bàn.

Lôi Đình Lệ đưa dĩa đậu phộng đặt trước mặt cô, “Ăn đi.”

Có một khoảnh khắc như thế, Trì Ngữ Mặc cảm thấy khá cảm động, hèn chi tính khí Lôi Đình Lệ không tốt lắm, vẫn còn rất nhiều người muốn đi theo anh, anh đích thực là một ông chủ tốt.

“Cảm ơn Lôi tổng, Lôi tổng, anh là ông chủ tốt nhất tốt nhất mà tôi gặp qua.” Trì Ngữ Mặc giơ ngón tay cái ra.

“Vậy có cần nhảy việc qua theo tôi không?” Lôi Đình Lệ ngồi xuống đối diện cô.

“Công ty Lôi tổng vẫn cần pháp vụ sao?” Trì Ngữ Mặc hỏi, trong đầu lóe lên bản hợp đồng tình nhân kí lần trước, mặt hơi đỏ ửng.

Lôi Đình Lệ thâm ưu nhìn vào cô, trong mắt lóe qua một tia sáng, ung dung uống một ngụm nước, giọng nói hơi khàn khàn chút, “Pháp vụ có người rồi, có công việc khác thiếu người. Muốn làm không?”

Trì Ngữ Mặc tim đập rất nhanh, tâm tư cô không trong sáng, lại một lần nữa nhớ đến bản thỏa thuận đó, cười nói rằng, “Vậy thì không cần, tôi là học pháp luật, ngoài những công việc liên quan đến pháp luật, thứ khác tôi cũng không làm.”

“Nếu như, tôi đích thân dạy cô?” Lôi Đình Lệ hỏi, ánh mắt trầm lặng khóa chặt cô, mép miệng hơi nhếch lên, ma mị vạn phần, tràn đầy sắc màu lạnh lùng.

Người đàn ông này, lúc cười lên so với lúc không cười lại càng khiến người khác cảm thấy nguy hiểm, diễm tuyệt thế nhân, đẹp trai đến nín cả thở.

Rõ ràng là không nên làm dơ bẩn đi, nhưng nhưng, trong đầu cô lóe lên hai chữ dạy...bảo...này...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi