Còn nữa, cô ấy nói muốn đưa một người con trai tới công viên trò chơi, ý muốn nói đứa bé này sao?
Trì Ngữ Mặc xoa đầu Diêm Ngọc Hàn, cười mỉm nói: “Hôm nay qua đây là để gặp ông nội ngài, không biết là ông nội em cũng là người quen của ông chủ chị.”
Diêm Ngọc Hàn kỳ vọng hỏi: “Ngày mai chị có tới nữa không?”
Trì Ngữ Mặc gật đầu, nhìn về phía giáo sư, “Tôi đã hứa ngày mai sẽ đưa cậu bé đi chơi công viên trò chơi, có được không?”
Diêm giáo sư quá đỗi ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn Trì Ngữ Mặc, rồi lại nhìn Diêm Ngọc Hàn, “Hai người sao lại quen nhau vậy?”
“Trước kia tôi có từng tới trường mẫu giáo của Tiểu Hàn, rất có duyên với Tiểu Hàn.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
Diêm giáo sư nhăn mày, giọng điệu sắc nhọn, “Cô cố ý tiếp cận cháu trai tôi phải không?”
Trì Ngữ Mặc liền cười, “Tôi lợi dụng cháu ngài để muốn ngài làm gì cho tôi sao?”
“Vậy tại sao ngày mai cô lại đưa nó đi chơi?” Diêm giáo sư cảnh giác hỏi.
Trì Ngữ Mặc hiểu ra rồi, Diêm Ngọc Hàn rõ ràng là chưa nói cho ông nội cậu ta biết chuyện đi chơi ngày mai, “Chỉ đơn thuần là đáp ứng nguyện vọng của cậu ấy mà thôi.”
“Xin lỗi, cháu nội tôi sẽ không ra ngoài đi chơi cùng với người lạ.”Diêm giáo sư cự tuyệt.
“Cháu muốn đi chơi, chị ấy không phải là người lạ. Ông mới như vậy.”Diêm Ngọc Hàn trốn sau lưng của Trì Ngữ Mặc, ôm chặt chân Trì Ngữ Mặc.
“Cháu nói ai là người lạ đấy!” Diêm giáo sư cao giọng quát lớn.
“Là ông,cháu không muốn theo ông nữa, ông không phải là ông nội cháu.”Diêm Ngọc Hàn mắt đỏ lừ.
Diêm giáo sư tức giận,tiến tới túm lấy Diêm Ngọc Hàn,Diêm Ngọc Hàn ôm Trì Ngữ Mặc càng chặt hơn.
Trì Ngữ Mặc cũng bị cơn giận dữ của Diêm giáo sư dọa rồi, lo lắng Diêm Ngọc Hân sẽ bị đánh đòn, ngăn cản: “Bình tĩnh nói, trẻ con có thể nghe hiểu được mà?”
“Cô đang dạy tôi sao?” Diêm giáo sư trợn mắt.
Trì Ngữ Mặc không cười nữa, nói nghiêm túc: “Tôi chỉ là thấy thương cho đứa trẻ này, tôi biết là ông còn thương nó hơn tôi.Cho nên ông mới gấp vội muốn dạy cho đứa bé hiểu, muốn dùng cách uy hiếp nghiêm khắc này để cho đứa bé biết ông không phải là người lạ.Nhưng, tôi cho rằng đây không phải là cách dạy dỗ có hiệu quả đâu.”
“Tôi không cần cô phải dạy.”Diêm giáo sư tiếp tục túm lấy Diêm Ngọc Hàn.
Trì Ngữ Mặc bị hai ông cháu nhà này lôi kéo suýt chút nữa ngã.
Lôi Đình Lệ nhìn thấy cô ngả đông ngả tây, cau mày quay lại, ôm bổng Diêm Ngọc Hàn lên.
Diêm giáo sư nhìn Lôi Đình Lệ, không dám tiến tới nữa, đứng khựng lại một bên.
“Tôi dùng danh tiếng của mình để đảm bảo, ngày mai Trì Ngữ Mặc sẽ đưa cháu trai của ông bình an trở về nhà.Và cô ấy sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào cả, có được không?” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói. Mặc dù là một câu hỏi, nhưng cảm giác ép buộc rất rõ ràng, còn chất chứa chút gì đó không còn đủ nhẫn nại khó chịu của anh ấy.
Trì Ngữ Mặc không nghĩ được rằng Lôi Đình Lệ lại giúp cô,nhìn về phía anh ấy thầm cảm ơn.
Cái cách mà anh ấy ôm đứa bé cũng tương đối có dáng dấp đó chứ.Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào ôm trẻ con mà lại có thể nhìn đẹp đến vậy.Phảng phất trong cái vẻ bề ngoài lạnh lùng của anh ấy, điểm chút gì đó rất ấm áp. “Cảm ơn nhé.”
Lôi Đình Lệ đặt đứa bé xuống,nhìn về phía cô, “Một phút, xử lý nhanh, tôi đợi cô ngoài xe.”
“Vâng.”
Diêm giáo sư đưa chai rượu vang trên bàn trà, nhanh chóng đưa cho Trì Ngữ Mặc, “Đây là chai rượu vang Chateau Lafite-Rothschild 82 năm, cứ cho như là tiền công.”
Trì Ngữ Mặc cười một tiếng, “Tôi đưa Tiểu Hàn đi chơi, chỉ là vì đơn thuần yêu thích cậu bé, Diêm giáo sư ngài không cần khách khí như vậy, tôi đi trước đây.”
Trước khi Trì Ngữ Mặc rời đi, cô búng nhẹ lên trán của Diêm Ngọc Hàn, “Sáng ngày mai chị sẽ tới đón em đi công viên giải trí, phải ngoan chút, nhanh nhanh chóng lớn, biết chưa?”
Diêm Ngọc Hàn mím chặt môi không nói gì, sau khi nhìn theo Trì Ngữ Mặc rời đi, chạy về phòng của mình.
Trì Ngữ Mặc quay ra xe, thắt chặt dây an toàn.
“Trì Ngữ Mặc.” Lôi Đình Lệ mặt không cảm xúc nhìn cô, “Cô rất thích lo chuyện bao đồng phải không?”
“Ơ...” Cô cảm thấy có chút tội lỗi chỉ biết kéo kéo dây an toàn, trong ánh mắt phảng phất một nỗi buồn vô tận.
Nếu như lúc trước, có người cũng lo chuyện bao đồng giúp cô, cô cũng sẽ không đến nỗi oan ức phải tự rời khỏi nơi vốn là nhà của cô như thế này, ngay cả những đồ vật vốn là của cô cũng không có tư cách được đòi lại.
“Cuộc sống mà, có thứ có thể, có thứ không có thể.Đối với tôi mà nói,tiểu tốn cũng chỉ là thời gian thừa thãi,đối với người khác mà nói, cũng có thể đó là cả một cuộc đời.”
Lôi Đình Lệ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt có chút gì đó rất sâu thẳm.
Con người của anh, hời hợt, tính cách cũng rất lạnh lùng.Đối với việc của bản thân, anh ấy không bao giờ để tâm,còn nói chi tới chuyện của người khác.
“Việc cuộc đời của họ, thì có liên quan gì tới cô chứ.”Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói, bắt đầu lái xe rời đi,cau mày nhưng có một cảm giác gì đó rất kỳ lạ.
Trì Ngữ Mặc rũ mắt xuống nhìn về phía trước.
Cuộc đời của bọn họ, thật sự đối với cô chẳng có bất kỳ mối liên quan nào, cô chỉ là muốn làm để cho tâm thấy yên là được rồi.
Có một chút gì đó muốn nổi loạn từ tận trong xương tủy, cô chính là muốn chống đối lại Lôi Đình Lệ một chút, cười nói: “Nói không chừng,một ngày nào đó họ phát đạt, có khi còn đền đáp cho tôi ấy.Như là tôi cứu được bà nội anh, bà sẽ cho tôi vay tiền, giúp tôi giải quyết được những việc cần, đúng chưa?”
Lôi Đình Lệ cười nhạt một cái,có chút gì đó khinh bỉ, “Cô nói dùng một năm tiền công của cô để đổi lại chuyện này, thế thì giá của cô cũng thấp nhỉ.”
Trì Ngữ Mặc: “...”
Lôi Đình Lệ này,mồm miệng thật sự độc địa, không thể nể mặt cô chút nào sao?
“Thế thì anh không hiểu rõ rồi,biệt thự đó của bà nội anh, ít nhất cũng phải ba ngàn vạn. Nếu đổi thành giá phòng thuê,một đem tôi ở đó, cũng đã kiếm được mấy vạn rồi đúng không?”. Trì Ngữ Mặc dương dương đắc ý.
“Ồ,vậy tôi phải gọi cho cái tên tham tài Từ Kiều, để cô ấy thu tiền phòng của cô vậy.”Lôi Đình Lệ lấy điện thoại ra.
Trì Ngữ Mặc nghĩ là anh ấy nói thật, nhanh chóng túm lấy tay anh ấy, ngăn không để anh ấy gọi điện thoại, “Đừng thế chứ, tôi chỉ đang nói đùa thôi mà, tôi không có tiền.”
Lôi Đình Lệ nhìn gương mặt đáng thương vô tôi của cô ấy, tầm nhìn hướng về phía tay cô.
Tay của cô thật là bé, ngón tay nhỏ xinh.Từng ngón, như ngọc vậy, lòng bàn tay rất mát,bị cô nắm phải, cảm iasc tương đối dễ chịu.
Trì Ngữ Mặc nhận thức được sự đường đột của mình, thả tay ra,thuận tay nắm lấy vạt áo mình, nói: “Tôi thấy,tôi hình như có chút bị thiệt thòi rồi, tôi một tuần có thể kiếm được năm vạn, nhà vàng nhà bạc cũng không thể bằng nhà của mình nhỉ.Ở đâu cũng vậy, ở nhà bà nội anh hơi xa, đúng không?”
Lôi Đình Lệ nhìn cô một cái.
Đây là lần đầu tiên anh gặp người như vậy, phải trái kiểu gì cũng nói được,kiểu gì cũng có thể tiếp chiêu được.Bắt đầu nở nụ cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn đối phương.
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy anh ấy cười, cảm thấy chắc là an toàn rồi, thở phào nhẹ nhõm.
Khi anh ấy trầm mặc, là lúc an toàn nhất.
Lôi Đình Lệ dừng lại trước khách sạn Sheraton, hỏi: “Cô có đem theo chứng minh thư không?”
“Có, có cầm, tôi luôn đem theo bên người.”Trì Ngữ Mặc ngay lập tức trả lời, từ trong túi xách lấy chứng minh thư ra.
“Vừa may, tôi không đem theo, cô vào lấy một phòng vip đi.”
Trì Ngữ Mặc: “...”
Lẽ nào, đêm nay cô phải ngủ cùng một phòng với anh ấy sao?