“Tôi không phải có ý này.” Trì Ngữ Mặc biết chắc Lôi Đình Lệ biết vuốt mông ngựa là gì, chỉ là, anh ta đang nhắm vào cô mà thôi.
Thang máy đến, cũng may anh không tiếp tục để ý đến cô, đi vào.
Cô theo bản năng nhấn lầu một, không ngờ đến Lôi Đình Lệ lại nhanh hơn cô, ngón trỏ của cô đụng vào ngón trỏ của Lôi Đình Lệ, giống như có dòng điện xẹt qua, hơi tê tê.
Cô xấu hổ thu tay về, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
Lôi Đình Lệ vẫn không có để ý đến cô, thế đứng thẳng tắp, đứng ở trong thang máy, bá khí oai hùng.
Bên trong thang máy đều là khí chất hùng bá của anh.
Cô lùi về sau, cúi đầu.
Chỉ chốc lát, thang máy mở
Lôi Đình Lệ đi ra ngoài trước.
“Lôi tổng, bên phải chính là sảnh tiệc đứng.” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở.
Lôi Đình Lệ đi về hướng bên phải.
Trì Ngữ Mặc đi vào, nhìn lướt qua, đồ ăn bên trong sảnh Hỷ Lai Đăng rất phong phú, món Trung món Tây đều có đủ, hải sản, bò bít tết, thịt dê, lẩu, đồ nướng, còn có thịt sườn Brazil.
Buổi trưa Lôi Đình Lệ có kêu rất nhiều món nhưng cô có tâm sự, tâm trạng nặng nề nên không có ăn gì, bây giờ thấy nhiều đồ ăn như vậy liền cảm thấy đói bụng.
“Tiên sinh, xin hỏi đi mất người?” Nhân viên phục vụ nhiệt tình đi tới hỏi.
Lôi Đình Lệ không nói gì, Trì Ngữ Mặc cười hì hì đưa ngón tay lên thành chữ V.
“Có đặt trước không?” Nhân viên phục vụ hỏi.
Trì Ngữ Mặc lắc đầu.
“Mời đi theo tôi.” Nhân viên phục vụ đi phía trước, một mạch dẫn hai người đến gần khu vực đồ ăn.
“Lôi tổng, anh ngồi một chút, tôi sẽ đi lấy đồ ăn cho anh.” Còn chưa kịp chờ Lôi Đình Lệ nói gì, cô đã nhanh chóng đi đến khu vực đồ ăn đảo 1 vòng.
Cô nhớ ký Lôi Đình Lệ thích ăn sò, liền cầm một đĩa sò chuẩn bị nướng.
Đi 5 6 lượt, trên bàn đã nhanh chóng không còn chỗ để.
“Nhiều như vậy, cô ăn hết sao?” Lôi Đình Lệ hoài nghi hỏi.
"Yên tâm, tôi có thể ăn gấp đôi chỗ này.” Vùa nói cô vừa bỏ mấy con sò tươi ngon lên nướng.
Lôi Đình Lệ hơi nhíu mày, “Buổi trưa ăn không đủ no?”
Trì Ngữ Mặc cắt một cục thịt dê bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói, “Đi theo Lôi tổng sao có chuyện ăn không no, chỉ là tôi ăn nhiều thôi.”
“Nhiều cỡ nào?” Lôi Đình Lệ hỏi sâu xa.
Trì Ngữ Mặc đưa tay về đống đồ ăn trên bàn, “Gấp đôi chỗ này.”
Lôi Đình Lệ nhìn cô chằm chằm, khóe miệng hơi cong lên, nhìn như cười mà không phải cười, cũng cắt một miếng thịt dê đưa vào miệng.
Rõ ràng là ăn buffet bình thường, nhưng có anh ở đây, nhìn cứ như nhà hàng món Tây cao cấp, lập tức sang chảnh hẳn lên.
Cô nhấp một miếng cocktail, giơ ly rượu lên, giới thiệu nói: “Cái này dễ uống, mặc dù chỉ là Rum bình thường, nhưng có thêm tuyết bích, bạc hà cùng nước anh đào, vừa ngọt vừa thơm, Lôi tổng muốn không a, tôi lấy cho anh một ly.”
Lôi Đình Lệ chậm rãi cắt thịt dê, lên tiếng, “Ừm.”
Trì Ngữ Mặc chạy đi lấy hai ly cocktail mang tới, đưa cho Lôi Đình Lệ, nhìn vào vỉ nướng, vui vẻ nói, “Oa, mấy con sò đều há miệng hết rồi, thật kỳ diệu, để tôi nêm nếm một chút, nướng thêm chút là ăn được rồi.”
Lôi Đình Lệ cầm ly cocktail nhấp một ngụm, nhìn cô bỏ thêm tỏi, hương liệu cho mấy con sò.
“Muốn dùng bồ câu sữa nướng không?” Nhân viên phục vụ đẩy xe tới hỏi.
Lôi Đình Lệ không có phản ứng.
Trì Ngữ Mặc nhìn nhân viên phục vụ vừa đi qua, lập tức nói: “Muốn.”
Nhân viên phục vụ cho Trì Ngữ Mực một con bồ câu sữa nướng.
Trì Ngữ Mặc dùng tay bóc lên ăn, “Ăn rất ngon, thịt giòn giòn, rất thơm.”
Lôi Đình Lệ vẫn ăn thịt dê như cũ.
Bởi vì không có ai nói chuyện, cảm giác bầu không khí hơi bức bối.
Trì Ngữ Mặc lên tiếng, “Lôi tổng, sao anh lại thích ăn sò vậy?”
Cô bóc sò ra khỏi vỏ, đặt lên đĩa của anh.
“Vì sò có nhiều nguyên tố vi lượng, nhiều chất sắt, nhiều canxi, ít mỡ, tốt cho gan, kháng oxi hoá, tăng cường sức miễn dịch, nhưng ăn nhiều, cũng sẽ không béo.” Lôi Đình Lệ chững chạc đàng hoàng giải thích nói.
Nói tới cô cũng muốn ăn sò, làm vài con cho mình ăn, thỏa mãn phát ra giọng nói, “Mùi vị không tệ, ta cảm thấy có thể so với tiệm “Bách niên lão” đó.”
“Họ là nướng 1 lần nhiều con, còn cô là nướng từng con một, đương nhiên mùi vị sẽ ngon hơn.” Một trong những lần tán dương hiếm có của Lôi Đình Lệ.
Tâm tình cô tốt lên, “Vậy để tôi nướng thêm vài con cho anh.”
“Trì Ngữ Mặc.” Lôi Đình Lệ hô: “Tôi chỉ lớn hơn cô 4 tuổi, về sau không cần dùng kính ngữ với tôi.”
“Cái này biểu hiện tôi tôn kính anh mà.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“Tôi không thích.” Lôi Đình Lệ trực tiếp biểu đạt.
“Tôi biết rồi, về sau không dùng nữa, anh ăn nhiều một chút.” Trì Ngữ Mặc gấp thêm vài con sò cho anh.
Lôi Đình Lệ: “...”
Cô nhìn sắc mặt của anh biết không ổn, “Biết thật mà, đùa tí thôi, lát nữa tôi đi nướng con tôm lớn, anh có muốn không?”
“Ừm.”
Trì Ngữ Mặc đi ra, cầm hai con tôm lớn thả lên lò nướng, còn để lên thêm 2 miếng thịt bò.
Thịt heo vừa bỏ lên liền chín, phát ra tiếng xèo xèo, cô thổi thổi khói bên trên, gói vào trong rau xà lách để vào trong miệng.
“Ăn ngon không?” Lôi Đình Lệ hỏi.
Trì Ngữ Mặc gật đầu.
“Gói cho tôi một cái.” Lôi Đình Lệ nói.
“Ò.” Trì Ngữ Mặc sảng khoái đáp lại, một lần nữa thả hai miếng thịt bò lên trên lò nướng, bỏ lên một chút xíu muối, chờ thịt bò vừa chín tới liền gấp lên, gói vào trong rau xà lách.
Phát hiện vấn đề.
Rau xà lách sau khi gói đồ ăn nếu đặt trên đĩa sẽ bung ra, cũng không có gì để buộc lại được, chỉ có thể đút cho anh ta ăn.
Lôi Đình Lệ cúi đầu, cắn miếng xà lách gói thịt bò trên tay cô.
Trì Ngữ Mặc có một cảm giác kỳ lạ, kiểu đút ăn này cứ như người yêu...Bọn họ không thích hợp lắm.
“Cũng không tệ, gói thêm 1 cái.” Lôi Đình Lệ trầm giọng phân phó nói.
Cô không muốn lại gói cho anh ăn, nhanh chóng chuyển chủ đề, “Lôi tổng, tôm sắp chín rồi, anh có muốn ăn tôm trước không?”
Lôi Đình Lệ nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu.
Cô sợ bị anh nhìn ra là cô đang chột dạ, nhanh chóng bỏ chút muối với rau thì là lên trên con tôm, một xiên đưa cho anh, một xiên giữ lại cho mình.
Lôi Đình Lệ nhận lấy con tôm.
Cô dùng răng cắn vỏ tôm răng rắc, nhìn Lôi Đình Lệ dùng dao nĩa lột vỏ tôm, để lộ thịt tôm trắng trắng.
Anh bỏ lên thêm một chút sốt nấm.
Cô lần đầu tiên thấy có người ăn tôm mà tao nhã như vậy, đúng là ngâm chìa khóa vàng ra đời có khác, khí chất này không phải ai muốn bắt chước cũng được.
So sánh với anh, cô liền...cảm thấy tự ti, lấy khăn tay lau dầu trên miệng, nịnh nọt nói: “Tôm có thể ăn như vậy hả, chắc là ăn ngon lắm, tôi thường hay rắc muối lên trên vỏ tôm, sau khi lột vỏ đều không còn mùi vị gì.”
Lôi Đình Lệ nhìn cô một cái, đẩy đĩa của mình qua cho cô, “Cho cô.”
... “Ơ.” Trì Ngữ Mặc hơi khựng lại, “Cám ơn a.”
“Gói cho tôi một miếng rau xà lách.” Lôi Đình Lệ lần nữa phân phó.
Trì Ngữ Mặc: “...”