HÔN Ý TRIỀN MIÊN: VỢ YÊU CỦA TỔNG TÀI RẤT THÍCH

Cô thấy Lôi Đình Lệ ra khỏi cửa, lập tức theo sau.

Anh sống trong tòa nhà thương nghiệp ở trung tâm thành phố, tầng thứ 19.

Vào cửa.

Nội thất ở đây rất đơn giản, dưới đất sạch sẽ không có 1 hạt bụi, có lẽ là do ít đồ gia dụng, nên nhìn nhà cực kỳ to.

Đi đến ban công, có thể nhìn thấy mặt hồ của công viên đối diện, xung quanh là cây cỏ xanh tươi, vì ở tầng cao, với lại được xử lý cách âm, nên dù ở trung tâm thành phố, vẫn cảm thấy yên tĩnh.

Cô có thẻ nói, so với khách sạn cô đang ở tốt hơn nhiều?

“Lúc nãy có đi qua siêu thị thấy không?” Lôi Đình Lệ đứng sau lưng cô hỏi.

Trì Ngữ Mặc gật đầu, “Thấy rồi, là ở kế bên, Lôi tổng, địa lý của căn phòng này của anh quả là tuyệt, đời này tôi ước có một căn phòng như thế này, ở đây bao nhiêu tiền 1 mét vuông.”

“Không biết, lúc nó đang xây mua, cô mua, cho cô.” Lôi Đình Lệ thản nhiên nói.

Nhìn mặt rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.

Trong lòng cô run rẩy, không làm việc thì không nhận tiền, cô nhận căn phòng của anh, giá cô trả không nổi.

“Không làm mà nhận thì quá không có ý nghĩa rồi, nhìn bản thân mỗi ngày tích lũy 1 miếng gạch, 1 miếng ngói, 1 cái nhà vệ sinh, vậy mới có ý nghĩa, hưởng thụ là phải ở quá trình, đúng không?” Trì Ngữ Mặc uyển chuyển cự tuyệt.

“Ngoại đạocủa cô đúng là nhiều.” Lôi Đình Lệ ngồi trên sofa, tùy ý dựa vào sofa, mắt khẽ nhắm, có vài phần mệt mỏi.

“Lôi tổng, tôi nghe anh nói trong điện thoại, hôm qua anh không nghỉ ngơi tốt, anh đi nghỉ trước đi, muốn ăn, muốn mua gì nói với tôi, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” So với việc đi mua chung với Lôi Đình Lệ, không bằng tự đi 1 mình, tự do tự tại.

“Cơm trưa cô cứ làm đại là được, hành lý của cô chừng nào chuyển qua?” Vế sau là điều mà anh quan tâm.

“Chút nữa tôi trả phòng, qua 2h trưa, sẽ bắt đầu thu tiền phòng rồi.” Trì Ngữ Mặc giải thích.

“Ở đây đều là vật dụng sinh hoạt của tôi, cô muốn ở đây, tự mua đồ của mình, ngoài ra, mua thêm vài bộ đồ cho tôi, đồ lần trước, cũng không tệ.” Lôi Đình Lệ nói, quả thật anh mệt rồi, giọng nói cực kỳ trầm thấp.

“Ừ, vậy tôi đi mua trước.”

“Chìa khóa.” Lôi Đình Lệ quăng chìa khóa cửa lớn cho cô.

Trì Ngữ Mặc tiếp lấy, nắm trong lòng bàn tay.

Chìa khóa vừa trong túi anh lấy ra, vẫn còn hơi ấm của anh, cô lập tức bỏ chìa khóa vào túi xách.

“Trưa nếu tôi chưa thức, thì không cần gọi tôi ăn cơm.” Lôi Đình Lệ dặn dò

Trì Ngữ Mặc gật đầu, “Biết rồi.”

Cô hướng về cửa lớn đi ra, thuận tay giúp anh khóa cửa lại, đi vào thang máy, hít sâu 1 hơi.

Cô và Lôi Đình Lệ lại liên quan đến nhau rồi, như là được định sẵn.

Nhưng mà, anh cũng không làm gì cô, lần trước cô nói rất rõ ràng, Lôi Đình Lệ chắc đã hiểu rồi.

Chỉ làm bạn với Lôi Đình Lệ, cũng tốt đó chứ.

Được rồi, chỉ làm nhân viên của Lôi Đình Lệ, cũng khá tốt đó chứ, bảo mẫu cũng là nhân viên.

Nghĩ như vậy, cô liền thả lỏng, đầu tiên đi siêu thị mua rau, đồ dùng sinh hoạt và quần áo của anh về.

Phòng khách không có ai, cô đoán là Lôi Đình Lệ ngủ trong phòng.

Cô chặt gà ra, cần cho việc nấu canh.

Đem cà chua, nấm, đậu que ra rửa trước, rồi bỏ tỏi vào máy xay để giã nhỏ tỏi ra.

Cô chuẩn bị để nấu sau khi Lôi Đình Lệ thức dậy, nếu không thức ăn lạnh rồi sẽ không ngon, với lại, nếu xào rau quá ồn, sẽ ảnh hưởng không tốt đến giấc ngủ của anh.

Cô tắt lửa nồi đun đi, đi đến khách sạn trả phòng, xách hành lý về, Lôi Đình Lệ vẫn chưa dậy.

Cô lấy nồi cơm điện nấu cơm, mở lửa nồi đun lần nữa, đóng cửa lại, đổ dầu lên chảo, để từng con sò vào, đợi đến sò mở miệng ra, rồi thêm tỏi và tương mua ở siêu thị vào từng con sò, đợi 1 phút sau, đem từng con sò để ở chính giữa khay, rồi tiếp tục chiên nướng.

Lần sau cô có thể mua thêm tí tôm sống, nướng theo cách này, chắc là sẽ ngon.

Lôi Đình Lệ tỉnh dậy, nghĩ đến Trì Ngữ Mặc ở nhà anh, lập tức từ trên giường đứng dậy, mở cửa ra, nhìn thấy trong phòng khách có vali của cô, mắt dịu dàng xuống mấy phần, đẩy cửa phòng bếp ra, mùi thơm xông lên mũi.

Anh ngửi ngửi, lần đầu tiên bị mùi thơm làm cho thèm ăn, “Có thể ăn cơm chưa?”

“Còn phải đợi thêm nửa tiếng, anh có thể ăn sò trước, sò đã làm xong rồi.” Trì Ngữ Mặc bưng sò qua, tự nhìn tự cảm thấy khá hài lòng.

Lôi Đình Lệ nhìn cái chảo 1 cái, “Cô thấy sự nướng từng cái sao?”

“Đương nhiên không phải, tôi có thể nướng 20 cái 1 lúc, anh thử xem có ngon không? Lần sau tôi sự cải thiện hơn.” Trì Ngữ Mặc đem khay để trên bàn ăn, đưa đũa cho anh.

Lôi Đình Lệ nhận đũa, gắp 1 miếng, để vào miệng.

Trì Ngữ Mặc kì vọng nhìn anh, đợi anh bình luận.

“Cũng được.” Lôi Đình Lệ nói.

Trì Ngữ Mặc nhảy cẫng lên cười, tay cuộn thành quyền, “yes.”

Lôi Đình Lệ thấy cô vui vẻ khi được anh khen, khẽ nhướng miệng cười, kéo ghế ra ngồi xuống.

“Lôi tổng anh ăn trước, tôi nấu cơm, lần sau tôi sẽ cải thiện hơn, sẽ có thể làm món sò ngon hơn.” Trì Ngữ Mặc vui vẻ nói, đứng đến vừa lòng rồi, bước chân sáo về lại phòng bếp, còn ngân nga bài hát nhẹ nhàng.

Anh nở nụ cười lần nữa, gắp 1 miếng sò bỏ vào miệng.

Đây có là lẽ món sò ngon nhất từ trước đến giờ anh từng anh, không nỡ ăn hết nhanh như vậy, từ từ thưởng thức, nếu dùng chung với rượu Brandy thì sao nhỉ?

Anh đi đến trước tủ rượu, mở 1 chai rượu Brandy mua từ Pháp về, rót ra 1 ly nhỏ, rồi bỏ viên đá vào trong ly, cộng thêm lá bạc hà và nước ép nhỏ.

Lúc Trì Ngữ Mặc ra đưa sò, vô thức lấy chai rượu lên, “Martell 1815, bán lúc kỉ niệm 100 năm của vài năm trước, thời đó công nghệ là đỉnh cao, bây giờ mà có bán, thì chắc sẽ 300 mấy vạn 1 chai.”

“Chỗ tôi có vài ba chai, 1 người bạn tặng tôi, muốn uống không?” Lôi Đình Lệ hỏi.

Trì Ngữ Mặc gật đầu, 1 hơi uống cạn, cô cảm thấy lời chết rồi. “Đợi tôi 1 chút, cơm sắp xong rồi.”

Cô quay người đi vào nhà bếp.

Lôi Đình Lệ lấy 1 ly rượu mới ra, dùng rượu Brandy làm rượu nền, đích thân pha cho cô 1 ly cocktail, để ở trên bàn.

Trì Ngữ Mặc bưng nồi hầm ra, bên trong là nấm hầm canh gà.

Cô để lại 1 tô canh gà bự, cộng thêm ¼ số thịt gà, chuẩn bị cho bữa sáng ngày mai, đợi nguội rồi để vào tủ lạnh.

Lôi Đình Lệ thấy bộ dạng này của cô, cũng khá là con hiền dâu thảo, kết hôn rồi, để ở nhà cũng khá tốt.

Cô lại bưng thêm cà chua xào trứng gà và thịt xông khói cuộn đậu que ra.

“Có vẻ khá phong phú.” Lôi Đình Lệ khen ngợi nói.

“Tối nay tôi chuẩn bị nướng cánh gà và tôm bể, anh thử xem, tôi cảm thấy tốt hơn lần đầu nấu ăn rất nhiều.”

Lôi Đình Lệ nhớ lại lần đầu cô nấu cơm, không biết tại sao có thể ăn được, chỉ nhớ là rất khó ăn.

Anh gắp 1 cuộn thịt xông khói cuộn đậu que lên, cắn 1 miếng, “Hơi lạt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi