Lôi Đình Lệ thấy mặt cô phóng đại trước mặt anh, tim thắt lại, nhíu chặt mày.
Trì Ngữ Mặc không hề làm ngơ sự chán ghét trong mắt anh, lộ ra nụ cười, tự biết mình là ai thì cô có thể, “moa” 1 tiếng, không đụng đến anh, chỉ là làm bộ.
Lông mi Lôi Đình Lệ thả lỏng ra, mặt mày tối đen như mực nhìn cô.
Trì Ngữ Mặc ngồi về chỗ trên sofa, nhìn thẳng vào ánh mắt máu tanh của Thường Lưu Nguyệt, “Cô hài lòng chưa?”
Mắt Thường Lưu Nguyệt như sắp phun lửa, cuộn chặt nắm đấm, “Quả là mặt dày vô sỉ.”
Cô đứng dậy, hướng về cửa đi ra.
Trì Ngữ Mặc sờ sờ mũi. không phải kêu cô hôn sao?
Trình Phong thấy không khí không đúng lắm, lập tức nói, “Anh hai, đợi anh bắt đầu đó? Lần này em nhất định thắng anh.”
“Thắng nổi không?” Lôi Đình Lệ đứng dậy, đủ ngông cuồng, đi đến bàn mạt chược.
Trì Ngữ Mặc thấy những người phụ nữ khác mang đĩa trái cây qua.
Cơm tối cô vẫn chưa ăn, cũng đói rồi, mang đĩa trái cây qua, học theo họ ngồi kế bên “bạn trai”.
Cô thấy Lôi Đình Lệ đánh không tệ, bài mà nhà trước nhà dưới cần cũng đoán được hết.
Tin nhắn điện thoại vang lên.
Của Lý Hạo.
“Người đẹp, nhất định phải phục vụ Lôi tổng thật tốt, chỉ cần anh ta vui vẻ, ngày mai tôi liền giới thiệu khách hàng cho cô.”
“Giới thiệu 10 người.” Trì Ngữ Mặc nói giỡn.
Lý Hạo ngừng 1 chút, trong lòng có cảm giác dị thường, mười người? Đàn ông 1 năm cô dùng qua, chắc cũng đủ vài ba chiếc ô tô.
“Được, không thành vấn đề.” Lý Hạo đáp.
Trì Ngữ Mặc vui vẻ, cũng có động lực hơn.
Cô thấy cô gái tóc ngắn đối diện đang đút nho cho soái ca kế bên cô, nhìn đĩa trái cây của bản thân... a, đều bị cô ăn sạch.
Cô có chút ngại, liếc nhìn Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ chú ý đến ánh mắt của cô, nhìn về đĩa của cô, khẽ nhíu mày, căn dặn bồi bàn trong phòng bao, “Lấy thêm trái cây đến đây, em muốn ăn gì trực tiếp nói với waiter đi.” Nửa câu sau là nói với cô.
Trì Ngữ Mặc ngoan ngoãn gật đầu.
Lôi Đình Lệ tuy lạnh lùng, nhưng gia giáo rất tốt, nhất cử nhất động đều rất tôn quý và cao nhã, rõ ràng không thích cô, còn kêu bồi bàn chuẩn bị thức ăn cho cô.
Cô thấy anh hút thuốc, nhanh chóng lấy hột quẹt, bấm lửa lên.
Lôi Đình Lệ nhìn qua cô.
Cô cong mắt, cười rạng rỡ.
Anh 1 cái, không cự tuyệt, cúi đầu, đến gần cô.
Đây là lần đầu tiên cô ở khoảng cách gần với môi người đàn ông như vậy.
Anh không son môi, nhưng màu môi đỏ tươi, bộ dạng hút thuốc rất mê người, tràn đầy mê hoặc của người đàn ông, thành thục và gợi cảm.
Lần trước cô xem trên bản tin nóng nhất của Weibo có nói anh là người đàn ông mà phụ nữ muốn gả nhất, nhìn bề ngoài nhã nhặn của anh, quả thực rất xứng với cái danh này.
“Anh hai, bạn gái này của anh kiếm đâu ra thế?” Trình Phong ngạc nhiên hỏi.
“Đình Lệ nhà tôi mà cần tìm sao, là tôi tự chạy đến.” Trì Ngữ Mặc thay Lôi Đình Lệ đáp lời.
Lôi Đình Lệ hơi nhếch môi cười.
“Vậy cô quả là có bản lĩnh, có thể bị anh hai nhìn trúng.”
Trì Ngữ Mặc trong lòng lạnh lẽo, nhìn trúng cái mông, nếu không phải anh ta đang cần người gấp, cô sớm để bị đuổi đi rồi.
“Tôi cũng tốn rất nhiều công sức mới được đó.” Cô sợ Trình Phong lại tiếp tục hỏi, nghiêng đầu nhìn Lôi Đình Lệ, cười nói, “Honey à, anh hút hết thuốc rồi, em ra mua cho anh. Em mua thêm 1 phần sò mà anh thích ăn về nữa nhé. Em biết chỗ nào có bán, sò chỗ đó nhất định rất ngon.”
Cô coi bản tin nghe thấy anh ta thích ăn sò.
Lôi Đình Lệ dừng 1 cái, nhìn cô, con ngươi đen nhánh.
Trì Ngữ Mặc nhẫn nại đợi anh đáp ứng.
Anh lấy 1 xấp tiền đưa cho cô, “Mua cho bọn họ mỗi người 1 phần, kêu Lý Hạo đi cùng xách phụ, tiền dư cô tự giữ.”
Trì Ngữ Mặc, “...”