Đầu óc cô quay mòng mòng, không thể suy nghĩ gì thêm, “Có phải chồng cô ấy ở bên ngoài nợ tiền đánh bài rất nhiều hay không.”
“Đó là do Âu Dương Cường tính kế, mục đích là muốn chồng của cô ta mắt nhắm mắt mở đối với việc của hắn với Hồ Đình, Hồ Đình muốn nhận tổ quy tông, 1 là vì gia tài, 2 là vì muốn Hồ gia trở thành bùa hồ mệnh của mình, 3 là, 1 khi có cơ hội sẽ, kế hoạch buôn bán ma túy của cô ra sẽ làm ở trong Hồ gia, cho nên ông ngoại của tôi nhất định không chịu nhận cô ta đâu.”
“Anh đến tìm tôi có mục đích gì?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Hi vọng cô sẽ không nhúng tay vào chuyện này.” Lê Khang ngồi ngay ngắn lại nói.
“Đầu tiên, tôi nhận vụ này vì đây là lệnh của công ty, sau nữa là nếu Hồ Đình không tìm tôi, cô ta cũng đủ tiền đi mướn luật sư khác.”
“Chỉ có mình cô.” Lê Khang khẽ cười, nói một cách thâm sâu: “Cô là người của Đình Lệ, chúng tôi không thể giở thủ đoạn gì với cô, vả lại cô với ông ngoại tôi lại thân thiết như vậy, ý thức ông ấy lúc tỉnh lúc mơ, cô nói chắc chắn ông ấy sẽ nghe theo, cho nên chỉ cần cô không làm luật sư của Hồ Đình là được rồi, cô có điều kiện gì cứ việc nói.”
Trì Ngữ Mặc hiểu ra.
Bởi vì Lôi Đình Lệ nên bọn họ không thể ra tay với cô, vả lại cô với mối tình đầu của Hồ lão gia tử rất giống nhau, hai ngày nay Hồ lão gia tử cứ dính lấy cô, nói không chừng đúng là sẽ nghe lời cô mà cho Hồ Đình nhận tổ quy tông.
“Tôi muốn suy nghĩ thật kỹ.” Trì Ngữ Mặc lầm bầm, đứng lên đi ra cổng.
Nếu như mục đích của Hồ Đình đúng là buôn bán ma túy, thì cô không thể giúp cô ấy làm chuyện sai trái như vậy được, nhưng cô là một luật sư, đúng bổn phận là phải giúp thân chủ tranh chấp, hay nên vì chính nghĩa là thất trách? Cô cần quay về suy nghĩ thật kỹ.
Đang định mở cửa thì cô nhớ ra một chuyện, quay người lại hỏi Lê Khang, “Tôi có thể biết Tần Dương Hải tìm anh vì chuyện gì không?”
“Tần Dương Hải hả? Ông ta có một lô hàng bán vào siêu thị Hằng Viễn, qua kiểm qua phát hiện có chút vấn đề nên đang bị tạm giữ ở đồn cảnh sát, về sau có thể sẽ phải ra tòa, dù sao thì rượu cũng là thứ dùng để uống, chuyện này tạm thời bị phong tỏa, sau này sẽ có bộ tư pháp xử lý.”
“À.” Trì Ngữ Mặc hiểu ra, nếu đống rượu đó thật sự có vấn đề thì Tần thị tổn thất nặng rồi, dù gì ông ta cũng là người giỏi tính toán như vậy, lần này xem như ngựa lạc mất đường
Mở cửa đi ra, Tần Dương Hải đang đứng ở cửa, nhìn cô, khẩu khí ôn hòa đi nhiều, “Mày quen thân với cục trưởng Lê lắm à?”
“Không quen, lần đầu gặp, liên quan tới vụ án.” Trì Ngữ Mặc trả lời qua loa mập mờ.
Tần Dương Hải nhíu mày, “Rốt cuộc mày lại dính vào chuyện gì nữa vậy, có thể để tao yên một chút được không, những người biết về quá khứ của mày đều chỉ trỏ sau lưng, biến tao thành trò cười, còn mẹ mày nữa, đúng là mẹ nào con nấy, mặt mũi của tao bị mày làm nhục hết rồi.”
Căn bản Trì Ngữ Mặc không định đôi co với ông, nhưng ông lại xúc phạm người mà cô tôn kính nhất, chính là mẹ của cô, nhịn không được nữa, “Mẹ tôi làm sao, mẹ tôi không phải chính là người phụ nữ đã phải chết sớm vì ông hay sao? Đừng quên lúc trước mẹ tôi mới là người yêu chính thức của ông, là người đáng thương bị ông phụ bạc, vợ ông bây giờ mới là tiểu tâm đáng bị lăng nhục đó.”
“Chát.” Một tiếng, Tần Dương Hải dùng sức tát cô một cái thật mạnh, giận dữ nói, “Mẹ mày đáng là gì, thân phận gì mà đòi xứng với tao, thân phận gì mà đòi so với bà chủ của Tần thị, nói ra tao sẽ bị người ta cười tới rụng hết răng đó.”
“Sẽ bị cười đến rụng hết răng vậy ông đừng có đi theo mà lấy công thức chế tạo rượu của mẹ tôi.” Trì Ngữ Mặc mắt đỏ hoe, giận dữ hét lớn.
“Cái đó là bà ta tự nguyện cho tao, sớm biết vậy tao đã không chứa chấp mày, y như một con quỷ tới đòi nợ, hại tao, hại em gái mày, hại cả Tần gia, lúc đó tao không nên từ trong tù thả mày ra, để bây giờ mày đứng trước mặt khích tao như vậy.” Tần Dương Hải tức giận chửi.
“Vậy tôi phải cám ơn ông rồi a, chắc ông cũng tận mắt thấy Tần Dĩ Thuần đẩy tôi xuống sông, cám ơn ông đã nói dối thay cho cô ta, còn cùng cô ta hợp lại mà hại tôi, còn phải cám ơn cát tát hôm nay của ông.”. Trì Ngữ Mặc hô hấp khó khăn.
Tần Dương Hải chột dạ, nộ khí đã giảm bớt vài phần, “Vậy mày cũng không nên kéo em mày xuống sông như vậy, nó không biết bơi mà.”
“Không biết bơi?” Trì Ngữ Mặc cười.
Tần Dĩ Thuần không chỉ biết bơi mà còn bơi giỏi hơn cả cô, lúc cả hai rơi xuống sông, Tống Nghị Nam cũng đã nhảy xuống.
Cô trơ mắt nhìn Tống Nghị Nam ở giữa cô với Tần Dĩ Thuần, cuối cùng lựa chọn Tần Dĩ Thuần, kéo tay cô ta cứu lên, còn cô thì bị dòng nước cuốn đi, trôi xa hơn 3 cây số, cuối cùng may mắn không chết, được thuyền đánh cá vớt lên.
Cô không biết nên diễn tả tâm tình lúc đó như thế nào, như tro tàn, vụn vỡ, nát vụn, khóc không ra nước mắt.
Cô vất vả lắm mới về được tới nhà, lại bị cảnh sát tới bắt đi.
Ba cô, em cô, cùng Tống Nghị Nam đều nói cô là người đã đẩy Tần Dĩ Thuần xuống sông.
Cô bị đánh đập, tra tấn ở trong tù nhưng đều không cảm thấy đau, đau nhất là nỗi đau ở trong lòng.
Hơn một tháng trong đó, chỉ có duy nhất một người đến thăm cô, chính là mẹ nuôi của cô, Vương Tuệ Phần.
Sau khi được thả ra, cô đã bỏ đi, triệt để không còn vấn vương gì với Tần gia.
Nhớ lại những chuyện này cảm giác cứ như vết sẹo trong lòng bị xé ra, cảm thấy đau nhức vô cùng.
Đau thì sao, cũng đâu có ai gánh giùm cô.
“Tôi như thế nào cũng không có bất cứ quan hệ gì với ông, tự cầu phúc đi.” Cô xoay người, không muốn dính líu gì tới Tần Dương Hải, rời khỏi đồn cảnh sát, ra tới cổng thì gặp Lôi Đình Lệ.
Anh dựa vào xe, cúi đầu, hai tay để ở trong túi, giống như là đang chờ ai đó.
Ánh nắng xuyên qua khe hở của lá cây ngô đồng chiếu xuống người anh, tuấn tú mà ưu nhã.
Không ngờ tới lúc cô gặp khó khăn, anh lại là người cho cô một tia nắng ấm áp, đã nói là không cần đến đón, cuối cùng anh lại tới.
Con gái đúng là vẫn hay dối lòng, ngoài miệng nói không muốn, trong lòng vẫn là có chút chờ mong, bởi vì hiểu chuyện nên mới không muốn trở thành gánh nặng cho người khác, nhưng có ai mà không mong muốn mình được người khác quan tâm che chở.
Cô đi về phía Lôi Đình Lệ, nở nụ cười tươi tắn nhất, nhưng buồn cười thay, cô cười mà nước mắt lại rơi.
Lôi Đình Lệ nhíu mày, không hiểu tại sao cô lại rơi lệ, “Tại sao em khóc, ai ăn hiếp em?”
Con mắt tinh tường của anh, nhìn thấy dấu tay trên mặt cô liền đằng đằng sát khí, nâng cầm của cô lên, “Ai đánh em.”
“Ai ăn hiếp em thì anh có giúp em xử lý người đó không?” Cô ngây thơ hỏi.
“Cái này còn phải hỏi hả? Nếu không anh hỏi em làm gì.” Lôi Đình Lệ nghiêm túc nói.
Nước mắt cô lại trào ra dữ dội hơn.
Lúc ở cục cảnh sát cô gặp phải cảnh tượng gì cũng không khóc.
Người như cô, chính là không chịu được sự cảm động, thật, chịu không nổi, đặc biệt lúc đang gặp ủy khuất.
Cô tiến tới, ôm lấy Lôi Đình Lệ, nép vào lồng ngực anh, khóc nức nở, nhẹ nhàng tiếp nhận hơi ấm từ anh.