Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
Hồng Đậu đã sớm đoán được sẽ không thoát khỏi đôi mắt của mẹ, cô bị mẹ bắt tại trận, ngược lại khá thẳng thắn vô tư.
"Trên tàu điện không cẩn thận bị rách quần rồi ạ."
"Bị rách quần?" Ngu thái thái và Ngu Sùng Nghị đều sợ hết hồn.
Hồng Đậu tự mình đẩy cửa vào phòng ngủ, chuyện hôm nay quá phức tạp, nhất thời không nói rõ được, cô sợ mẹ quấn lấy không rời nên dứt khoát không đề cập tới Hạ Vân Khâm, chỉ dùng lời giải thích đã sớm chuẩn bị xong kia mang ra nói với mẹ: "Không biết con cái nhà ai thả dây thép lên trên ghế, lúc con đứng dậy mới phát hiện ra bị rách."
"Vậy cái áo này là sao? Tại sao chân con lại bị thương?" Ngu thái thái cầm chiếc áo bành tô lên đánh giá, ôi, đây là âu phục được đặt may riêng, "Chiếc áo đắt như vậy ở đâu ra thế?"
Hồng Đậu ngồi xuống mép giường đá giày ra, cúi đầu nhìn chỗ mắt cá chân bị trẹo: "Lúc xuống xe con chỉ lo nhìn chằm chằm vào quần, không cẩn thận nên bị trẹo chân, trong chốc lát không thể về nhà đổi quần được, đúng lúc nhà Cố Quân ở gần đó nên con qua nhà bạn ấy, chiếc áo này là bạn ấy đưa cho con."
Ánh mắt Ngu thái thái sáng như đuốc, quay lại so sánh chiếc áo một lần nữa, bà càng thêm băn khoăn. Bà đã gặp Cố Quân rồi, dáng người nhỏ nhắn dễ thương, thấp hơn con gái mình nửa cái đầu, chiếc áo này dài như thế, phải là một người phụ nữ thanh tú cao ráo mới mặc vừa được.
Hồng Đậu nhìn thấy vẻ mặt của mẹ thì vội nói: "Quần áo của Cố Quân con
không mặc vừa, cái này do chị hai của bạn ấy mới may đấy, bởi vì vừa mới cưới nên chị ấy không thích màu sắc mộc mạc như thế, cũng chưa từng mặc qua lần nào, tạm thời đưa cho con ứng phó khẩn cấp, lát nữa con còn phải trả lại cho người ta nữa."
Ngu thái thái vẫn khá nghi ngờ nhưng lại nghĩ, mặc dù Cố gia không được xem là đại phú đại quý nhưng cũng đặt mua được loại âu phục này, huống chi con gái ra ngoài rất lâu, có thể gặp khá nhiều chuyện bất ngờ, lại thấy vẻ mặt tự nhiên của con gái nên tạm thời chấp nhận lời giải thích này: "Từ lâu mẹ đã nói không cho con ra ngoài một mình rồi, cứ nhất định đòi đi, lần này thì hay rồi, lại còn bị trẹo chân nữa, lại đây nào, để mẹ xem xem có bị nặng không, Sùng Nghị, lấy dầu cho mẹ."
Hồng Đậu tránh không cho mẹ xoa chân cho cô: "Ôi, mẹ nghỉ ngơi đi, tự con làm được mà."
Ngu thái thái ngồi xổm xuống tỉ mỉ xem xét một chút, thấy mắt cá chân của con gái đúng là không sưng đỏ quá, hơi yên lòng, bà đi tới trước tủ quần áo lấy một chiếc quần ra, đóng cửa phòng lại, muốn Hồng Đậu thay quần: "Để mẹ xem xem quần con rách chỗ nào."
"Một lỗ khá dài, sợ là không sửa được, dù sao con mặc cái quần này cũng lâu lắm rồi, còn sửa làm gì nữa mẹ?"
Ngu thái thái đợi con gái thay quần xong mới dựa vào ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn kỹ, thấy chỗ rách đúng là quá dài, coi như có sửa lại thì cũng chưa chắc đã đẹp, bà không kiên trì nữa, đặt chiếc quần xuống than thở: "Vừa nãy anh trai con đến tô giới Pháp hỏi thăm, vẫn chưa có tin tức gì, còn tiếp tục như vậy thì cậu mợ con sẽ điên mất thôi."
Lúc này Ngu Sùng Nghị ở bên ngoài gõ cửa, sau khi đi vào đưa dầu cho Hồng Đậu mới nói: "Hôm đó ở trong quán trà, người nói chuyện với Ngọc Kỳ là giám đốc của ngân hàng Cố Kim - Viên Nhược Lạp, vừa nãy anh có nói chuyện này với đồng nghiệp ở tô giới Pháp, bọn họ đã tới Viên gia để điều tra rồi."
"Ngân hàng Cố Kim?" Hồng Đậu nhớ lại người đàn ông hôm đó, ấn tượng
vô cùng mong manh, chắc cô chưa từng thấy trên báo bao giờ, "Anh ơi, ngân hàng này có nguồn gốc thế nào vậy?"
Ngu Sùng Nghị nói: "Ở ngay tô giới Pháp, ông chủ chính là người nói chuyện với Ngọc Kỳ hôm đó - Viên Nhược Lạp, ngân hàng này vốn là ngân hàng tư nhân Đắc Vinh, hồi đầu năm, sau khi Viên Nhược Lạp và vợ ly hôn thì ông ta lôi kéo mấy người bạn Pháp góp tiền, thay đổi ngân hàng tư nhân rồi lập một ngân hàng khác, bởi vì vừa mới khai trương không lâu nên còn chưa có danh tiếng."
"Bảo sao em chưa từng nghe đến ngân hàng này." Hồng Đậu chậm rãi xoa dầu, cẩn thận nhớ lại biểu hiện của chị họ ngày hôm ấy, "Hình như chị họ có cảm tình với Viên Nhược Lạp, cậu mợ biết người này không anh?"
"Vừa nãy anh đi tới nhà cậu mợ rồi, mợ nói mình và một người họ hàng của Viên Nhược Lạp chơi mạt chược với nhau, bản thân mợ không hiểu rõ con người Viên Nhược Lạp lắm, cũng không biết tại sao chị họ lại quen Viên Nhược Lạp, chưa từng nghe Ngọc Kỳ nói đến chuyện này."
Hồng Đậu khó hiểu: "Tại sao chị họ Ngọc Kỳ phải giấu giếm gia đình nhỉ?"
Ngu thái thái chọc chọc trán của con gái: "Vậy mới nói, con ấy mà, nhìn bề ngoài thì thông minh nhưng trong lòng lại vô cùng hồ đồ, chị họ Ngọc Kỳ của con bây giờ đang đi đi lại lại bên ngoài, người theo đuổi đếm không hết, Viên Nhược Lạp này vừa mới ly dị, tuổi cũng không nhỏ, vợ trước vẫn còn, nếu Ngọc Kỳ cưới ông ấy, nói trắng ra là tái giá thì cậu mợ của con tuy bợ đỡ nịnh bợ nhưng cũng vẫn hy vọng tìm cho Ngọc Kỳ một mối khác tốt hơn, làm sao có thể đồng ý cho Ngọc Kỳ và Viên Nhược Lạp yêu nhau chứ? Chị họ Ngọc Kỳ của con sợ cậu mợ không vui cho nên giấu giếm cũng không kỳ lạ cho lắm."
Hồng Đậu nghiêng đầu suy nghĩ về ngoại hình của Viên Nhược Lạp một chút, tuy không thấy mặt nhưng từ phong thái và hình dáng thì đúng là rất có phong độ, có thể làm cho chị họ động lòng với ông ta thì cũng không có gì là lạ: "Anh ơi, trong bữa tiệc trà ngày hôm đó, Viên Nhược Lạp và chị họ cùng nhau rời đi à?"
Ngu Sùng Nghị đáp: "Nhân viên phục vụ ở ngoài cửa nói Ngọc Kỳ và Viên Nhược Lạp cùng nhau đi ra, sau khi Ngọc Kỳ tự mình gọi xe ô tô đi thì Viên Nhược Lạp quay trở lại tiệc trà tiếp tục nghe giảng, đại khái là nghe được tầm một phút mới rời đi, sau đó Viên Nhược Lạp đi đâu thì tối nay đồng nghiệp ở tô giới Pháp mới đi hỏi, đúng rồi, lúc nãy em gặp Peter Vương à, ông ấy nói sao?"
Hồng Đậu vừa nghe đến việc này liền buồn bực, cô lập tức khó chịu nói: "Peter Vương không chịu giúp đỡ đâu, chuyện này cũng đừng hy vọng gì vào ông ấy."
Ngu thái thái rất lo lắng: "Không phải người này liên tiếp phá được mấy vụ án sao, có ông ấy nhúng tay vào thì chắc sẽ tốt một chút, nếu là vì tiền mà không đồng ý thì có thể thương lượng mà."
"Không phải vì tiền đâu ạ." Hồng Đậu lắc đầu, nhớ lại lát nữa Hạ Vân Khâm sẽ tới, cô nhân tiện nói: "Tuy Peter Vương không chịu giúp nhưng có đề cử một người bạn, người này đã đồng ý giúp đỡ rồi, lát nữa người này sẽ đến nhà tìm anh trai."
Vì mẹ đang có mặt ở đây nên Hồng Đậu chỉ có thể nói nửa thật nửa giả, sự thật thì chỉ có thể chờ đến khi nào chỉ có hai anh em mới nói lại cho anh trai được thôi.
Ngu Sùng Nghị kinh ngạc nói: "Từ xưa đến nay Peter Vương đều một mình phá án, chưa từng nghe là ông ấy có hợp tác với ai cả."
"Lát nữa người đó tới, anh thấy thì sẽ biết thôi, rốt cuộc có muốn hợp tác với người đó hay không thì anh vẫn tự mình quyết định đi."
Ngu thái thái nhớ lại nồi canh đang hầm ở trong phòng bếp, thím Chu đi mua thức ăn không có ở nhà, sợ nồi canh cạn nước nên bà vội đứng dậy đi ra ngoài: "Lai lịch của người này như thế nào, so sánh được với Peter Vương sao?"
Vừa đi tới cửa thì thím Chu đã dẫn một người vào, gương mặt đầy vẻ
không thể tưởng tượng nổi: "Thái thái, Đại thiếu gia, tiểu thư ơi, trong nhà có khách này."
Ngu thái thái nhìn người kia, là một người trẻ tuổi khoảng 23-24 tuổi, thân hình cao ráo, dáng dấp vô cùng tốt.
Bà ngẩn ra, chỉ cảm thấy người này khá quen mắt, tên đã đến bên miệng nhưng lại không thể nào thốt ra được, sau đó vẫn nhờ có thím Chu thấy bà cứng đờ tại chỗ nên bước tới nhắc nhở bà: "Là nhị công tử của Hạ Mạnh Mai, mấy ngày trước có tới tìm vị ở lầu ba đó."
Ngu thái thái bỗng nhiên bừng tỉnh, lại nhìn Hạ Vân Khâm thêm một lúc, bà lập tức kinh ngạc và cẩn thận thêm mấy phần: "Hạ tiên sinh..."
Hạ Vân Khâm để mặc cho Ngu thái thái đánh giá từ trên xuống dưới, anh mỉm cười: "Vãn bối tới tìm Đại công tử của nhà ta, mạo muội đến nhà mà không thông báo trước, mong Ngu thái thái đừng trách cứ."
Hồng Đậu và anh trai một trước một sau đi ra, thấy Hạ Vân Khâm đang bình tĩnh ung dung đứng trước cửa thì liếc anh một cái rồi quay sang thản nhiên nói với anh trai và mẹ: "Hạ tiên sinh chính là người Peter Vương đề cử mà con vừa nói lúc nãy đấy."
Ngu thái thái choáng váng. Là anh.
Nhớ lại người này là tiến sĩ từng đi du học, hiểu biết sâu rộng, tuy phẩm hạnh có tỳ vết nhưng học vấn không phải là giả, lại được Peter Vương đề cử mà đến, chắc là có vài phần bản lĩnh thật sự, bà vội thay đổi thành giọng điệu nhiệt tình: "Hạ tiên sinh mau ngồi đi, thím Chu còn ngây ra đó làm gì, nhanh chóng bưng trà lên."
Hạ Vân Khâm thấy hình như bất cứ khi nào Ngu thái thái cũng chuẩn bị sẵn hai bộ mặt, một mặt giấu ở phía sau, một mặt lại bày ra với người khác, vào thời khắc mấu chốt, hai bộ mặt thoải mái thay đổi, anh không khỏi thầm cảm thấy buồn cười.
Nhớ tới bà vì thật lòng lo lắng cho đứa cháu gái bên họ ngoại nên mới như vậy, anh giấu vẻ mặt kỳ lạ đi, khẽ lên tiếng: "Ngu thái thái không cần vội đâu."
Ngu Sùng Nghị không ngờ người Peter Vương đề cử mà em gái nói đến lại là Hạ Vân Khâm, nhất thời vẫn không hiểu nổi, sửng sốt một hồi, anh ta cúi đầu thấy em gái nháy mắt với mình một cái thì lập tức hiểu ra, nhã nhặn nói: "Hạ tiên sinh, thư phòng yên tĩnh hơn, đúng lúc hợp để bàn chuyện, không bằng chúng ta đến thư phòng nói chuyện đi."
Hạ Vân Khâm nhìn Hồng Đậu, chỉ làm như không biết đây là ý kiến của cô: "Vậy thì tốt quá rồi."
Hai người một trước một sau đi vào thư phòng, Hồng Đậu e ngại anh trai không đọ lại được Hạ Vân Khâm nên cũng muốn đi theo vào nhưng bị Ngu thái thái cản lại, bà nói: "Anh trai con và Hạ tiên sinh bàn chuyện, con vào làm gì?"
Hồng Đậu ngạc nhiên hỏi: "Lúc nãy là con đi tìm Peter Vương, người này do con tìm tới mà, sao con không thể vào, hơn nữa việc tìm kiếm chị họ Ngọc Kỳ vô cùng quan trọng, nhiều người nghĩ cách mới tốt, đến lúc nào rồi mà mẹ còn chú ý nhiều vậy chứ?"
Huống chi anh trai ghét nhất là bàn điều kiện với người ta, Hạ Vân Khâm ăn nói khéo léo làm mê hoặc lòng người như thế, lỡ như lát nữa anh giở công phu sư tử ngoạm (1), anh trai không ứng phó được thì làm sao bây giờ. Đương nhiên lời này cô chỉ nói thầm trong lòng chứ không thốt ra miệng.
(1) Công phu sư tử ngoạm: Ví von với việc rao giá hoặc đưa ra điều kiện rất cao, cũng dùng để hình dung những người có lòng tham.
Ngu thái thái thấy có lý nên cũng không ngăn nữa, bà nhìn đồng hồ tây trên tường thấy đã tới giờ ăn cơm, không biết Hạ tiên sinh đã ăn cơm tối chưa, vậy có ở lại ăn cơm không đây?
Suy nghĩ một chút, bà căn dặn Hồng Đậu: "Con khéo léo hỏi Hạ tiên sinh
có ở lại nhà chúng ta ăn cơm không, Hạ gia nhà họ luôn ăn uống phong phú, chưa chắc là quen ăn cơm nhà chúng ta, lát nữa con tùy tiện hỏi một chút, nhớ phải lễ phép."
"Con biết rồi." Hồng Đậu chậm rãi đáp, cô sẽ không để Hạ Vân Khâm ở lại ăn cơm tối đâu.
Đúng lúc này thím Chu bưng trà tới, Hồng Đậu thuận tay nhận lấy khay trà rồi đẩy cửa vào trong.
Anh trai đang đứng trước bàn đọc sách, Hạ Vân Khâm lại đứng trước giá sách, hai người cách nhau một cái bàn, đã nói chuyện được một lát rồi.
"Ngu tiên sinh, trước mặt người quang minh chính đại không nói tiếng lóng (2), lúc nãy từ đồn cảnh sát bên tô giới chung tôi đã biết được hiện nay trongtay Ngu tiên sinh giữ không ít vụ án, thêm vào đó em gái anh vì Phan Ngọc Kỳ mà đi tìm Peter Vương giúp đỡ, tôi đoán hai vụ án của Vương Mỹ Bình và Trần Bạch Điệp đều do Ngu tiên sinh phụ trách."
(2) Người quang minh chính đại không nói tiếng lóng: Ý chỉ người quang minh chính đại thì nói thật, nói thẳng, không cần quanh co.
Anh trai kinh ngạc ngước mắt nhìn Hạ Vân Khâm, anh ta hơi mấp máy môi, cũng không phủ nhận.
Hạ Vân Khâm nói tiếp: "Người cậu Chu Đồng Cường của Vương Mỹ Bình là một "cây bút" nổi tiếng, vì sự mất tích của cháu gái đã liên tiếp viết mấy bài báo ra sức chửi bới cảnh sát Thượng Hải, bây giờ Vương Mỹ Bình chết rồi, trên báo lại không có tin tức gì, chắc là cảnh sát các vị vì sợ rước lấy mấy lời nghị luận của xã hội mà cùng nhau lừa gạt Chu Đồng Cường. Việc này nếu để cho Chu Đồng Cường biết được, chắc chắn sẽ không chịu để yên, cháu gái mất tích được ba tháng rồi, cảnh sát không làm được gì, bây giờ vất vả lắm mới tìm được người nhưng chỉ là một thi thể..."
Anh ngừng cười: "Không có manh mối gì về hung thủ, công lý bắt đầu từ đâu đây?"
Anh trai vẫn giữ im lặng, mồ hôi chảy đầy trên trán.
Ngược lại Hạ Vân Khâm thầm đánh giá sách trên giá sách: "Về Trần Bạch Điệp, bây giờ người phụ nữ này có ảnh hưởng rất lớn ở Thượng Hải, gắn liền với không ít nhân vật nổi tiếng, sự mất tích của cô ta không chỉ liên quan đến thanh danh của các anh mà còn có khả năng ảnh hưởng đến con đường làm quan của các anh sau này, Ngu tiên sinh, không phá được án thì cũng không thể trách mình anh, có trách chỉ trách nếp sống hiện nay của giới cảnh sát không tốt, từ Bạch đồn trưởng trở xuống, không phải vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp thì chính là rập khuôn, lúc gặp mấy chuyện khó giải quyết chỉ áp dụng mấy kiểu cách sáo rỗng, nhưng bản tính Ngu tiên sinh lại thẳng thắn chính trực, không chịu thông đồng làm bậy, gần đây vì mấy vụ án này sợ là không có nổi một giấc ngủ tử tế."
Ngu Sùng Nghị nhíu mày, khó giấu được vẻ mặt mệt mỏi: "Hạ tiên sinh, như anh đã nói đấy, mấy vụ án bắt cóc này đúng là không thể tưởng tượng nổi, Trần Bạch Điệp mất tích hơn một tuần rồi, chưa từng nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, nếu cùng một nhóm bắt cóc Vương Mỹ Bình thì chỉ e không phải đơn giản giao tiền chuộc là có thể cứu người. Làm tôi lo lắng nhất là hôm nay, em họ của tôi..."
Hạ Vân Khâm đổi đề tài: "Cho nên ban đầu khi Vương Mỹ Bình mất tích ở trạm xe lửa, các anh có từng cẩn thận điều tra không?"
Ngu Sùng Nghị gật đầu: "Tôi có hỏi thăm rồi."
"Một cô gái 18-19 tuổi một mình đến Thượng Hải, trong lúc đang chờ cậu mình đến bàn bạc thì những quán ăn xung quanh, quán trà hay thậm chí là cửa hàng tạp hóa đều có khả năng gây hứng thú với cô ấy, nhưng chỗ này, lúc đó cảnh sát cũng đã đi từng chỗ hỏi thăm rồi sao?"
Gương mặt của Ngu Sùng Nghị nóng lên, anh ta đã từng đề nghị nhưng mấy người đồng nghiệp ghét phải điều tra tốn công, lúc đó kiên quyết bác bỏ, sau đó một mình anh ta đi tra xét mấy nhà nhưng cảm thấy quá vặt vãnh nên cũng không tiếp tục nữa.
Hạ Vân Khâm mỉm cười: "Nói cách khác là chưa điều tra đến cùng. Nếu tôi là anh, lúc này ngoại trừ tiếp tục chờ tin tức bên tô giới Pháp thì sẽ đến trạm xe lửa kiểm tra xem sao, dù sao ngoại trừ Vương Mỹ Bình, trước giờ ở Thượng Hải chưa từng có vụ án bắt cóc nào mà không đòi tiền chuộc cả, sự mất tích của cô ấy có thể là khởi nguồn cho tất cả, cũng là quan trọng nhất."
Ngu Sùng Nghị suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi ăn cơm tối xong sẽ đi điều tra ngay."
Hạ Vân Khâm nói rõ ràng: "Đã trôi qua ba tháng, dù có dấu vết gì thì sợ là cũng mất hết rồi, điều tra lại nói thì dễ làm mới khó, tôi đã quyết định nhúng tay vào việc này, buổi tối tôi sẽ nói chuyện với Ngu tiên sinh tiếp."
Ngu Sùng Nghị chần chừ một lúc mới hỏi: "Tại sao Hạ tiên sinh phải tiếp tục nhúng tay vào việc này?"
"Tất nhiên là được Peter Vương nhờ vả rồi."
Hồng Đậu bực bội đi tới bên cạnh bàn, đúng như cô dự đoán, ở trước mặt Hạ Vân Khâm anh trai cô không thể chống đỡ được.
Đặt khay trà lên bàn, cô bưng một chén trà trong đó lên, giống như cười mà không phải cười nói: "Hạ tiên sinh đúng là có tài hùng biện, nói một hơi dài như vậy chắc là khát rồi, nào, mời anh uống trà."
Hạ Vân Khâm không hề xấu hổ nhận lấy chén trà, cụp mắt nhìn cô, cười nói: "Cảm ơn Ngu tiểu thư."