Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
Hồng Đậu ngồi sau xe, nhiều lần nhìn cửa ra vào tòa nhà Trần Bạch Điệp
ở.
Nơi ở này do người phương Tây xây dựng dựa theo phong cách của mấy khách sạn lớn, vị trí nằm ở đường Dật Ma của tô giới Pháp, cách trang trí rất hiện đại, phương tiện đầy đủ, trong tòa nhà còn có thang máy để lên xuống.
Lúc rời khỏi chỗ của Peter Vương, vì tiết kiệm thời gian Hạ Vân Khâm đã gọi một chiếc xe ô tô. Chờ xe tới rồi bảo tài xế về nhà, còn mình thì đảm nhiệm việc lái xe.
Lúc xuất phát, đầu tiên Peter Vương còn ra vẻ không tình nguyện, sau đó thấy Hạ Vân Khâm định khởi động xe, lúc này mới cầm áo khoác, dùng thái độ vô cùng thản nhiên bước lên xe.
Đến đường Dật Ma, Hạ Vân Khâm đỗ xe ở con đường đối diện tòa nhà xong quay sang hỏi Ngu Sùng Nghị: "Bên ngoài nơi ở của Trần Bạch Điệp còn người canh gác nữa không?"
Ngu Sùng Nghị đáp: "Lúc Trần Bạch Điệp vừa mới mất tích, chúng tôi để lại hai người đồng nghiệp canh gác, sau đó bởi vì không tìm được manh mối có ích trong chỗ ở nên bây giờ đã rút hết rồi."
Hạ Vân Khâm nhìn về phía đối diện: "Vậy cũng đỡ phiền phức rồi, Ngu tiên sinh, bốn người chúng ta cùng đi vào sẽ gây chú ý, không bằng anh lên lầu trước đi, tôi, Ngu tiểu thư và Vương thám tử sẽ vào sau."
Ngu Sùng Nghị nói: "Nhưng quy định của trạm gác cổng ở đây vô cùng nghiêm ngặt, bình thường muốn đến thăm người sau 6 giờ tối, nếu không có
sự cho phép của người sống ở đây thì không vào được, tôi chỉ có thể sử dụng danh nghĩa điều tra vụ án mà dẫn mấy người vào thôi, nếu không tôi sợ trạm gác cổng không cho vào đâu."
Ngón tay của Hạ Vân Khâm gõ gõ trên vô lăng, nhất thời không nói gì, Peter Vương ngồi đằng sau chen miệng vào: "Hạ Vân Khâm nói như vậy thì đương nhiên là cậu ấy có cách, Ngu cảnh sát không cần nhiều lời đâu, cứ đi là được."
Ngu Sùng Nghị hơi hiểu ra, trên gương mặt lộ ra chút lúng túng, anh ta gãi đầu: "Vương thám tử nói đúng lắm, vậy tôi đi trước mở cửa, nơi ở của Trần Bạch Điệp ở lầu bốn, ra khỏi thang máy rẽ trái là tới."
Sau khi Ngu Sùng Nghị rời đi, Hồng Đậu nhớ lại suốt cả quãng đường đi Peter Vương châm chọc anh trai kha khá lần, cô cố kìm nén sự bực bội, thấy hai người nói chuyện thì nhìn ra bên ngoài, không tiếp lời.
Có điều cô vẫn tò mò nghĩ, dựa vào lời Peter Vương từng nói, hoặc Hạ Vân Khâm quen biết người nào đó trong tòa nhà này, hoặc bản thân anh chính là người ở đây, nếu không thì không thể nghênh ngang đi vào được. Nhưng nghe
ý kiến trước đó của Hạ Vân Khâm thì có vẻ đây cũng là lần đầu tiên anh đến đây, nói cách khác, không biết người mà anh quen biết trong tòa nhà này là ai nhỉ?
Peter Vương và Hạ Vân Khâm nói với nhau vài câu, bởi vì bận cân nhắc việc điều tra vụ án nên nhanh chóng trở nên im lặng.
Bên trong nửa sáng nửa tối, không biết tiếng bụng ai kêu ùng ục, bởi vì trong xe yên tĩnh nên tiếng động này được phóng đại lên mấy lần, lọt vào tai khiến người ta vô cùng xấu hổ.
Hạ Vân Khâm liếc Peter Vương, Peter Vương nhướng mày: "Không phải tôi."
Hồng Đậu yên lặng sờ bụng.
Từ trưa tới giờ cô không ăn một miếng nào, ngoài miệng không nói nhưng cái bụng đã bán đứng cô.
Thực ra coi như thoải mái thừa nhận thì cũng không có gì ghê gớm cho lắm, nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy hơi lúng túng, sợ Hạ Vân Khâm đoán được là cô nên vội giả vờ như không có chuyện gì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạ Vân Khâm sờ cằm, anh đẩy cửa xe ra rồi lên tiếng: "Tôi đi xem một chút."
Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Ngu Sùng Nghị đi ra, Hạ Vân Khâm quay về, sau khi lên xe, anh đưa một túi đồ cho Peter Vương, rồi đưa một túi khác cho Hồng Đậu: "Tùy tiện lót dạ trước đi."
Peter Vương cố ý nói: "Tôi không đói."
Hạ Vân Khâm cười nhạt: "Tôi biết ông không đói."
Hồng Đậu nhận túi đồ đó, thấy bên trong là khoai lang nướng và bánh hoa quế thì vô cùng ngại ngùng, cô vội hắng giọng một cái, giả vờ lạnh nhạt nói: "Cảm ơn Hạ tiên sinh."
Hạ Vân Khâm nói: "Tôi sợ lên lầu sẽ phá hủy dấu vết, tốt nhất bây giờ cô ăn xong trên xe luôn đi."
"Ừm, tôi biết rồi."
Im lặng một lát, Hạ Vân Khâm nhìn kính chiếu hậu thấy Hồng Đậu đang lặng lẽ ăn, dường như nhớ ra anh trai còn chưa ăn tối nên cô chỉ ăn hai miếng bánh hoa quế rồi để mấy món còn lại vào trong túi..
Chỉ chốc lát sau Ngu Sùng Nghị đi ra, anh ta đưa chìa khóa cho Hạ Vân Khâm, khẽ nói: "Bây giờ cửa nhà khép hờ, cứ 30 phút sẽ có người đi tuần tra trong tòa nhà một lần, tôi cố ý chờ bọn họ đi rồi mới mở cửa, lúc này mấy người đi vào là vừa vặn."
Hạ Vân Khâm nhìn đồng hồ, 8 giờ 5 phút.
"Ngu tiên sinh, vậy chúng tôi đi trước, nếu có tin gì ở trạm xe lửa thì anh nhớ đến chỗ Peter Vương gặp chúng tôi nhé."
Ngu Sùng Nghị gật đầu: "Được."
Anh ta lại nhìn em gái, "Sau khi vào trong với bọn họ thì không được táy máy mấy đồ trong nhà đâu đấy."
"Em biết rồi." Hồng Đậu đưa túi đồ ăn mới ăn được một nửa cho Ngu Sùng Nghị: "Anh ơi, Hạ tiên sinh mua đấy, anh cầm lấy mà ăn trên đường đi."
Một cánh tay của Hạ Vân Khâm gác lên cửa sổ xe, cánh tay khác đặt trên vô lăng nghe anh em họ nói chuyện, chẳng biết tại sao lại hơi hâm mộ, anh chợt nhớ mình cũng có một cô em gái, bỗng cảm thấy phấn chấn, chờ bọn họ nói xong mới mở cửa xe ra: "Đi thôi."
***
Quả nhiên người ở trạm gác cổng của tòa nhà nhận ra Hạ Vân Khâm, thấy anh liền nói: "Ồ, lâu rồi Hạ tiên sinh không đến đây nhỉ?"
Hạ Vân Khâm gật đầu, anh không nói gì, chỉ dẫn Hồng Đậu và Peter Vương vào thang máy.
Đến cửa nhà của Trần Bạch Điệp, Hạ Vân Khâm đẩy cửa ra, tiếng mở cửa vang lên.
Ba người bước vào, Hạ Vân Khâm khóa cửa xong thì quay sang nói với Hồng Đậu: "Ngu tiểu thư, lát nữa lúc tôi và Vương thám tử kiểm tra phòng ốc, tốt nhất là cô nên theo sát chúng tôi, bất kể cô thấy cái gì, nhớ kỹ là không được đụng vào bất kỳ đồ vật nào."
Hồng Đậu nói: "Yên tâm đi, tôi hiểu mà."
Peter Vương hừ một tiếng: "Ngu tiểu thư có tính tò mò rất mạnh, cô nói được thì phải làm được."
Hồng Đậu mím môi, cũng lười tranh cãi với Peter Vương.
Hạ Vân Khâm ngồi xổm xuống nhìn mặt đá cẩm thạch trắng sáng như tuyết, trước tiên nhìn xuống dưới chân, sau đó dọc theo hành lang, dùng mắt chậm rãi tìm tòi dấu vết, không bỏ sót dù chỉ một chút.
Hồng Đậu nhớ kỹ lời dặn của Hạ Vân Khâm, cô không dám đi lung tung, cũng vội theo sát anh ngồi xổm xuống, lặng lẽ quan sát từng hành động của Hạ Vân Khâm.
Một lát sau, Hạ Vân Khâm đứng lên đẩy cửa phòng của người hầu ở bên tay phải ra, vừa đẩy cửa vào, Hồng Đậu cũng đi theo, nói chung là bất kể anh xoay người hay ngẩng đầu luôn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Hồng Đậu bay tới, mùi hương này mang theo hơi thở đơn thuần đặc trưng của thiếu nữ, ấm áp lại nhẹ nhàng chui thẳng vào mũi làm lòng người hỗn loạn.
Đột nhiên anh quay mặt sang: "Ngu tiểu thư, tôi cần phải bình tâm để làm việc, cô đi theo tôi có vẻ hơi bất tiện, cô đi sang chỗ Vương thám tử đi."
Hồng Đậu sững sờ, còn tưởng rằng mình thực sự ảnh hưởng tới phán đoán của anh, vội lùi lại hai bước: "Được rồi."
Cô xoay người lại nghiên cứu bóng lưng Peter Vương một lúc, thầm nghĩ, suốt một thời gian dài người này chỉ uống rượu, hẳn là suy nghĩ sẽ không nhạy bén như Hạ Vân Khâm, mặc dù bị cô quấy nhiễu hai lần chắc cũng chẳng sao đâu.
Vì vậy cô nghênh ngang đi đến sau lưng Peter Vương.
Peter Vương nghe thấy tiếng bước chân phía sau, đầu tiên là trừng mắt nhìn Hạ Vân Khâm, sau đó lại quay đầu nhìn Hồng Đậu.
Hồng Đậu tự mình ngửa đầu quan sát cái đèn thủy tinh hình chuông trên trần nhà, coi như không nhìn thấy ánh mắt khó chịu của ông ấy.
May mà Peter Vương cũng biết điều tra vụ án quan trọng hơn nên không nói gì nữa.
Kiểm tra mấy phòng ngoài xong, Peter Vương dẫn Hồng Đậu đi vào phòng ngủ của Trần Bạch Điệp, vừa đi vừa nói: "Ngu Sùng Nghị nói Trần Bạch Điệp sống một mình, vào hôm mất tích thì khoảng 8 giờ tối Trần Bạch Điệp về tới nhà, không biết nhớ ra cái gì đó nên về phòng dùng điện thoại gọi xe rồi lại mặc áo khoác đi ra ngoài. Người hầu đợi đến giữa trưa ngày hôm sau vẫn không thấy Trần Bạch Điệp trở về, lúc này mới nhớ tới việc gọi điện thoại cho công ty điện ảnh Thiên Dĩ của Trần Bạch Điệp và người nhà cô ấy."
Ông nói xong thì thấy Hạ Vân Khâm đang nhìn chằm chằm tấm gương trên bàn trang điểm, ông lại gần xem xét, thì ra trên mặt gương có dấu vết màu đỏ nhạt rất lớn, hình như là dùng thứ gì đó bôi lung tung lên.
"Son môi?"
Hạ Vân Khâm nói với Peter Vương: "Lấy ra đi."
Peter Vương liếc mắt: "Cái gì?"
Hạ Vân Khâm cũng không quay đầu: "Ông biết mà."
Peter Vương bố trí giá đỡ rồi nhanh chóng lấy một cái hộp bằng giấy từ trong ngực ra.
Hạ Vân Khâm lấy một tờ giấy trong hộp ra, quét một lớp nhỏ lên dấu vết màu đỏ trên mặt gương rồi bỏ vào trong hộp.
Hồng Đậu thầm đoán đó là chút mánh khóe đặc biệt của người phương Tây dùng để phân tích, cô không khỏi liếc Peter Vương một cái.
Người này luôn miệng nói không hứng thú với vụ án, ngược lại lúc ra ngoài lại không quên mang theo đạo cụ chuyên dụng để phân tích dấu vết.
Hạ Vân Khâm lên tiếng: "Chắc là lúc Trần Bạch Điệp nói chuyện điện thoại thì tiện tay dùng son viết cái gì đó, số điện thoại, hoặc là tên người, sau đó không biết vì nguyên nhân gì lại tiện tay xóa đi."
Hồng Đậu dùng tay chăm chú mô phỏng trên mặt gương một lúc: "Có phải là số điện thoại không? Dấu vết này khá lớn, thông thường thì tên và địa chỉ cũng không dài như vậy."
Peter Vương nghe xong thì hơi thay đổi cách nhìn, ông do dự vài giây rồi lấy một cái máy ảnh to bằng bàn tay được sản xuất ở Đức từ một cái túi khác ra, chụp mấy bức ảnh trên mặt gương rồi nói: "Ngược lại cũng chưa chắc. Nếu chỉ dùng mắt thường nhìn thì có thể đoán được cái gì chứ, nếu không đã không có nhiều vụ án chưa phá được như thế, còn phải trở về rửa phim ra mới phân tích được."
Ba người lại cẩn thận lục soát mấy chỗ khác trong phòng nhưng không tìm được gì, trong chốc lát đã đến 9 giờ 50 phút rồi, họ đi ra cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Chỉ vài giây sau liền nghe thấy tiếng nói chuyện, chắc là người gác cổng gặp được mấy người đang đi tuần tra.
Đợi tiếng bước chân biến mất, ba người mới bước ra khỏi nhà.
***
Ngu Sùng Nghị còn nhanh hơn bọn họ, ba người vừa về tới chỗ của Peter Vương, còn chưa rửa phim thì Loda đã dẫn Ngu Sùng Nghị lên lầu.
Trong tay anh ta mang theo một túi đồ, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi: "Tôi đã hỏi từng tiệm may rồi, có một thợ may nhận ra chiếc sườn xám này, người đó nói tháng trước có một bà lão mang số đo tới yêu cầu may quần áo, bởi vì số đo đó quá khác biệt với thân hình bà lão nên người thợ may này cảm thấy
kỳ lạ, vì thế đến tận bây giờ vẫn còn nhớ, bà lão này thường tới may đồ nên thợ may mới biết hiện nay bà ta đang làm việc cho một người họ Lưu."
Hạ Vân Khâm nhíu mày: "Họ Lưu?"
Ngu Sùng Nghị gật đầu: "Bởi vì Lưu gia ở gần trạm xe lửa nên tôi đã cùng đồng nghiệp đến đó, ai ngờ chủ nhà lại nói tuần trước bà lão đó không còn làm nữa, bây giờ đã về quê rồi, tôi lại hỏi ở đây bà lão có người thân không, người kia chỉ biết có một người chị em đang làm việc cho nhà giàu. Trùng hợp chính là chủ nhà của nhà giàu đó họ Viên."
Hồng Đậu bỗng nhiên đứng dậy: "Họ Viên?"
Hạ Vân Khâm suy nghĩ một chút mới nói: "Đã may sườn xám thì ít nhất sự mất tích của Vương Mỹ Bình và người nhà này sẽ liên quan đến nhau. Nhưng dựa vào manh mối người thợ may cung cấp, có thể thấy cách làm việc của người này để lại không ít sơ hở, so với thủ đoạn hành hung của hung thủ thì có vẻ không khớp cho lắm. Ngu tiên sinh, nếu việc này thực sự liên quan đến Viên gia, anh cần lập tức trở về đồn cảnh sát xin lệnh khám xét."
Ngu Sùng Nghị nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, bởi vì đúng lúc đi ngang qua ngõ Phú Hoa, cảm thấy manh mối này cực kỳ cần thiết nên mới lên đây nói một tiếng."
Peter Vương hừ một tiếng, suy nghĩ vài giây mới nói với Hạ Vân Khâm: "Giả sử chuyện này không phức tạp như vậy, người nhà này có thể bắt cóc Vương Mỹ Bình, đương nhiên cũng có thể bắt cóc Phan Ngọc Kỳ và Trần Bạch Điệp, nói cách khác, chỉ cần có thể lục soát được chứng cứ nào đó ở Viên gia thì tung tích của hai người Phan, Trần này tự nhiên sẽ bại lộ?"
Hạ Vân Khâm thầm cân nhắc, Hồng Đậu cũng rất nghi ngờ.
Ngu Sùng Nghị lại khá phấn chấn, anh ta nói với Hồng Đậu: "Hồng Đậu, anh không có thời gian đưa em về nhà, tối nay chỉ có thể làm phiền Hạ tiên sinh đi một chuyến."
Hạ Vân Khâm ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.
Ngu Sùng Nghị nói xong cũng không uống ly nước Loda bưng lên đã xoay người đi xuống lầu, vài giây sau quay lại nói với Hồng Đậu: "Em yên tâm đi, chỉ cần có thể tìm được chị họ của em, bất luận là đêm muộn anh cũng nhất định sẽ nghĩ cách báo tin cho em và mẹ."
Hồng Đậu nghĩ đến chuyện vừa nãy thì quay sang nói với Hạ Vân Khâm: "Lẽ nào thật sự do Viên gia làm sao? Thấy Vương Mỹ Bình một thân một mình đến Thượng Hải, lại không hiểu biết nhiều nên giam lỏng cô ấy để sinh con cho Viên Nhược Lạp?"
Nhưng cũng không đúng, mặc dù hôm qua anh trai cố ý hạ thấp giọng nhưng cô lại nghe được khi Vương Mỹ Bình còn sống không những chưa từng chịu sự xâm phạm của Viên Nhược Lạp mà còn được nuôi đến nỗi béo tròn.
Nếu con còn chưa sinh ra, tại sao lại bị giết chứ?
"Viên Nhược Lạp không đồng ý chuyện này?" Cô chậm rãi xoay người, "Hay là về sau bọn họ mới biết cô ấy là cháu gái của "cây bút số một Thượng Hải", thấy trên báo cậu của Vương Mỹ Bình mắng chửi quá ghê gớm, sợ thân bại danh liệt nên mới giết người diệt khẩu?"
Cô nhìn Hạ Vân Khâm như thể muốn anh chứng thực, anh cũng đang nhìn
cô.
Nhưng anh không tiếp lời, chỉ nhìn chiếc đồng hồ tây trên tường: "Gần 11 giờ rồi, Ngu tiểu thư, để tôi đưa cô về nhà."