HỒNG ĐẬU - NGƯNG LŨNG

Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Tan học, Hồng Đậu ra cổng trường đợi anh trai, đợi một lúc lâu vẫn không thấy gì, trong lòng cô biết anh trai không rảnh đến tìm mình nên đành đi về nhà.

Về đến nhà mới phát hiện cậu mợ cũng ở đây, thím Chu đang bận rộn nấu cơm trong phòng bếp, mẹ thì lại ngồi trên ghế sofa an ủi mợ.

Mấy ngày không gặp, dường như mợ đã già đi năm tuổi vậy, cậu cũng trở nên hốc hác.

Nhìn thấy Hồng Đậu hai người cũng chẳng cười nổi, khắp phòng tràn ngập không khí buồn rầu.

Hồng Đậu cân nhắc một chút, e là cậu mợ đã nghe ngóng được việc hai vợ chồng Viên Nhược Lạp bị gọi đến đồn cảnh sát rồi, cho rằng chắc chắn sẽ tìm được gì đó nên mới không thể chờ đợi được đến đây tìm hiểu tin tức.

Thím Chu bưng thức ăn từ phòng bếp ra rồi bày biện lên trên bàn.

Hai vợ chồng ngây người nhìn bát cơm, chẳng ai có tâm trạng để ăn.

"Hôm nay cũng đã là thứ 4, Ngọc Kỳ mất tích từ thứ 7 tuần trước, chưa gì năm ngày đã trôi qua rồi." Mợ lẩm bẩm nói xong thì nước mắt lại rơi xuống, "Cho dù cuối cùng có tìm được thì cũng sợ là lành ít dữ nhiều."

"Đừng nói lung tung." Mẹ gắp cho mợ chút đồ ăn, "Chị quên khi Ngọc Kỳ còn nhỏ chị đã từng đi xem bói cho con bé rồi sao, người ta nói con bé đại phúc đại quý, nếu xảy ra chuyện có thể gặp dữ hóa lành, bây giờ vụ án còn chưa được giải quyết mà hai người đã nói mấy câu xui xẻo như vậy, nếu hai

người sụp đổ thì Ngọc Kỳ, Ngọc Nguyên phải làm sao đây?"

Bị bầu không khí này lây nhiễm, Hồng Đậu cũng không thấy ngon miệng, cô miễn cưỡng ăn mấy miếng rồi viện cớ muốn đọc sách nên trở về phòng tiếp tục nghiên cứu đống tư liệu lấy được từ chỗ Peter Vương, lúc vào phòng còn thuận tiện đóng cửa lại luôn.

Nếu để cho cậu mợ biết được Vương Mỹ Bình bị loại hung khí kỳ lạ kia sát hại, e là có thể ngất xỉu ngay tại chỗ.

Xem một lúc chợt nghe thấy trong phòng khách ồn ào hẳn lên, hình như có người trở về.

Hồng Đậu vội xuống giường đi dép lê ra khỏi phòng, cô sững sờ, không chỉ anh trai mà Hạ Vân Khâm và Peter Vương cũng cùng đến.

Cậu của Hồng Đậu thường đi ra ngoài, vừa nhìn đã nhận ra Hạ Vân Khâm:

"Hạ tiên sinh?" Có điều không nhận ra Peter Vương.

Dường như Hạ Vân Khâm không ngờ trong nhà có nhiều người như vậy, anh hơi kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường: "Phan tiên sinh."

Ngu Sùng Nghị giải thích: "Cậu, mợ, hai người đều biết Hạ tiên sinh rồi, còn vị này là Vương thám tử tiếng tăm lừng lẫy, hai vị này đều do cháu mời về giúp đỡ việc phá án, cũng nhờ bọn họ mà chúng cháu mới có khả năng nhanh chóng điều tra ra được Viên Nhược Lạp và vợ trước của ông ấy."

Vì bị chuyện của Ngọc Kỳ đả kích nên sự khéo đưa đẩy lõi đời của cậu mợ đã sớm vơi đi một nửa, nghe xong họ ngơ ngác nhìn Hạ Vân Khâm một cái rồi đột nhiên há to miệng hỏi: "Sự mất tích của Ngọc Kỳ thực sự có liên quan đến Viên Nhược Lạp sao? Bây giờ Ngọc Kỳ đang ở đâu?"

Ngu Sùng Nghị vội trấn an: "Cậu, mợ, hai người bình tĩnh, đừng nóng vội."

Anh ta mời Hạ Vân Khâm và Peter Vương vào thư phòng xong thì nói với Hồng Đậu: "Em đi chào hỏi Hạ tiên sinh và Vương thám tử đi."

Hồng Đậu nhớ tới sáng nay Hạ Vân Khâm mang xe đạp về giúp mình, cũng đang định nói cảm ơn anh nên cô tự mình pha trà rồi bưng khay trà vào thư phòng.

Vào phòng nhìn một cái, Peter Vương đang ngồi trên sofa, Hạ Vân Khâm lại đứng trước cửa sổ.

Không chỉ có vậy, kỳ lạ hơn là anh còn thò nửa người ra ngoài cửa sổ, hình như đang ước lượng chiều dài của góc cửa sổ.

Sau đó lại nhìn lên trên, dường như đang nghiên cứu kết cấu gian phòng này.

Hồng Đậu buồn bực đặt khay trà lên bàn: "Hạ tiên sinh, Vương thám tử, mời uống trà."

Hạ Vân Khâm quay người lại, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, khẽ nói: "Ngu tiểu thư."

Hồng Đậu đến gần anh, chợt nhớ tới hôm đó lúc tìm Khâu tiểu thư, anh cũng từng đứng trước tiệm may của Bành gia nhìn lên lầu trên hồi lâu, lúc đó cô cho rằng anh nhìn Khâu tiểu thư hay một người nào đó ở lầu trên, chẳng lẽ cô đoán sai, lúc đó anh đang nhìn tòa nhà cũ kỹ này?

Nhưng tòa nhà lớn này có gì đáng để anh nghiên cứu chứ?

Hạ Vân Khâm bưng trà lên uống, ngước mắt nhìn một cái thì thấy Hồng Đậu đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn anh.

Anh lẳng lặng nhìn cô một lúc rồi chợt lên tiếng: "Sáng nay, anh trai cô cùng đồng nghiệp ở tô giới chung đã đi điều tra tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa của Viên gia nhưng không tìm được Trần Bạch Điệp, cũng không tìm được Phan Ngọc Kỳ."

Mặc dù Hồng Đậu đã sớm hoài nghi chuyện này không đơn giản nhưng nghe xong tin tức này cũng vẫn khá thất vọng, đâu còn tâm trạng truy hỏi chuyện vừa rồi: "Lẽ nào thật sự như dự đoán trước đó của anh, loạt án mất tích này gọi là án trong án sao? Sáng hôm nay lúc tôi nhìn thấy Viên thái thái, bà ấy luôn miệng nói cái chết của Vương Mỹ Bình không liên quan tới bà ấy."

Hạ Vân Khâm "Ừ" một tiếng: "Dựa vào lời khai của Viên thái thái có thể thấy từ sau năm ngoái, khi bà ấy ly hôn với Viên Nhược Lạp thì hình như trạng thái tinh thần xuất hiện một chút vấn đề, Viên Nhược Lạp cũng nói vợ trước của ông ấy luôn phải đến bệnh viện Tây y của Anh để khám bệnh."

Hồng Đậu ngạc nhiên: "Tinh thần có vấn đề?"

Hạ Vân Khâm gật đầu: "Bốn tháng trước, Viên thái thái nghe nói Viên Nhược Lạp chính thức theo đuổi chị họ cô nên cố ý đến đại học Aurora nhìn, bà ấy thấy mọi mặt của chị họ cô đều xuất sắc nên bị kích thích khá lớn, còn cho rằng mình đánh mất cuộc hôn nhân này hoàn toàn là vì bản thân không có khả năng sinh đẻ, liền đi tìm Viên Nhược Lạp, nói rằng chỉ cần ông ấy có thể trở lại bên cạnh bà ấy, bà ấy sẽ không cố gắng yêu cầu chế độ hôn nhân một vợ một chồng nữa, đợi đến khi Viên Nhược Lạp có vợ bé rồi thì vấn đề nối dõi hiển nhiên có thể giải quyết. Nhưng lúc đó Viên Nhược Lạp đã có chị họ của cô rồi, kiên quyết từ chối lời đề nghị này."

Peter Vương thổn thức không thôi, ông nói chen vào: "Viên thái thái hết hi vọng vào việc tái hôn nên nảy sinh ý tưởng hoang đường là mượn bụng sinh con. Có một lần bà ấy đến cửa hàng âu phục của Viên gia ở trạm xe với danh nghĩa là kiểm tra sổ sách, đúng lúc Vương Mỹ Bình xuống xe lửa, bởi vì cậu mợ còn chưa đến, cô ấy tò mò nên đã vào cửa hàng âu phục. Viên thái thái và Vương Mỹ Bình nói chuyện mấy câu, thấy cô ấy ngây thơ, nhát gan, cơ thể lại cực kỳ đầy đặn, cho rằng cô ấy thích hợp là ứng cử viên cho việc mượn bụng sinh con liền cho người hầu lùi ra rồi lừa cô ấy đến sân sau, dự định lấy tiền bạc làm mồi nhử, dụ dỗ Vương Mỹ Bình sinh con cho Viên Nhược Lạp."

"Vốn Vương Mỹ Bình muốn tới nhờ vả cậu mình, nghe bà ấy nói xong đương nhiên là không làm, vì muốn cô ấy đổi ý, Viên thái thái nhất định không chịu thả cô ấy đi, không thể làm gì khác đành cung cấp đồ ăn thức uống đầy đủ, mỗi ngày đều tới khuyên bảo Vương Mỹ Bình một lúc lâu."

"Ai ngờ lúc đó cậu của Vương Mỹ Bình đã báo cảnh sát." Hồng Đậu hiểu ra, cô gật đầu, "Bởi vì cảnh sát không thể lập tức tìm được Vương Mỹ Bình, trên báo Chu Đồng Cường lại liên tục chửi mắng cảnh sát, lúc này Viên thái thái mới biết mình đã vô tình gây họa lớn, người mà bà giam lỏng không phải ai khác chính là cháu gái bên ngoại của 'cây bút số một Thượng Hải'."

Vẻ mặt Peter Vương đầy khinh thường: "Người đàn bà này có vấn đề về đầu óc nên không biết làm thế nào để thu dọn mớ hỗn độn này, nếu cứ thả Vương Mỹ Bình ra như vậy thì cả Thượng Hải đều sẽ biết vì muốn sinh con mà bà ấy đã làm chuyện ngu xuẩn như thế, một khi sự việc lan truyền ra, bà ấy không chỉ phạm pháp mà còn ảnh hưởng đến việc làm ăn của Viên gia nữa, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể bất chấp tiếp tục giam lỏng Vương Mỹ Bình thôi."

Hồng Đậu không hiểu: "Nhưng sau đó Vương Mỹ Bình lại chết. Nếu chỉ giam lỏng thì tại sao dẫn đến cái chết của Vương Mỹ Bình?"

Hạ Vân Khâm nói tiếp: "Dựa theo lời giải thích của Viên thái thái thì một tuần trước, trong lúc vô tình Viên Nhược Lạp biết việc này, dưới sự kinh ngạc và khiếp sợ đã mắng cho Viên thái thái một trận rất lớn, nói bà ấy thực sự điên rồi, ép bà ấy lập tức thả Vương Mỹ Bình ra. Viên thái thái thấy Viên Nhược Lạp không chịu tham gia vào kế hoạch của mình, lại không đành lòng giam cầm Vương Mỹ Bình cả đời nên đành đổi một khoản tiền lớn thành vàng, trịnh trọng nhận lỗi với Vương Mỹ Bình, đêm đó đã thả cô ấy đi, thời gian là ngày 26 tháng 8, cũng là thứ 4 tuần trước."

"Thứ 4 tuần trước?" Hồng Đậu kinh ngạc nói: "Nhưng thi thể của Vương Mỹ Bình được phát hiện vào thứ 7 tuần trước, nếu Viên thái thái và Viên Nhược Lạp không nói dối, chẳng lẽ Vương Mỹ Bình chỉ mất tích vẻn vẹn ba ngày đã bị sát hại rồi sao?"

Hạ Vân Khâm cân nhắc một lúc mới nhìn cô nói: "Chỗ kỳ lạ nhất không phải là cái này, nếu vụ án của Trần Bạch Điệp do cùng một nhóm người gây nên thì cô ta đã mất tích được mười một ngày, chính xác là ngày 22 tháng 8, nói cách khác, những suy đoán trước đó của chúng ta đã sai hết rồi, Vương Mỹ Bình không phải là nạn nhân đầu tiên, mà Trần Bạch Điệp mới đúng."

Hồng Đậu kinh ngạc không nói nên lời, cô run rẩy hồi lâu, thử làm rõ mạch suy nghĩ lộn xộn trong đầu: "Ý của anh là, Trần Bạch Điệp mất tích vào ngày 22 tháng 8, thực tế ngày Vương Mỹ Bình mất tích là 26 tháng 8 (thứ 4 tuần trước), mà chị họ của tôi mất tích vào 29 tháng 8 (thứ 7 tuần trước), cho nên trình tự mất tích thực sự là: Trần Bạch Điệp, Vương Mỹ Bình, Phan Ngọc Kỳ?"

Hạ Vân Khâm nhướng mày: "Đúng vậy. Cho nên chúng ta phải lật ngược toàn bộ vấn đề để điều tra lại."

Anh khựng lại một lát mới nói tiếp: "Tối qua tôi và Vương thám tử đã rửa phim rồi, thứ Trần Bạch Điệp viết trên tấm gương đúng là một dãy số, sau khi phân tích chỉ có thể biết số đầu tiên là 7, những số phía sau không thể hồi phục lại được. Nếu cho rằng cô ta là nạn nhân đầu tiên, chúng ta phải tìm ra điểm giống nhau của ba nạn nhân này, mặt khác cần phải lập tức tìm người xác nhận hành tung cụ thể trước và sau ngày 22 tháng 8 của Trần Bạch Điệp."

Gương mặt anh chợt xuất hiện vẻ kỳ lạ, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu nói với Hồng Đậu: "Tôi về nhà một chuyến, khoảng một tiếng sau sẽ quay lại."

Hồng Đậu ngẩn người, cô đuổi theo vài bước nói với theo: "Hạ tiên sinh định tìm ai để xác nhận?"

Nhưng Hạ Vân Khâm không đáp lời, chỉ kéo cửa đi ra.

Peter Vương móc bình rượu ra uống một ngụm: "Kim chủ của Trần Bạch Điệp."

Chương 22

Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Hạ Vân Khâm trở về biệt thự Hạ gia, trực tiếp đi lên lầu hai.

Vừa đúng lúc Hạ thái thái đang được người hầu đỡ về phòng nghỉ trưa, bà nhìn thấy con trai thì hơi sững sờ: "Cuối cùng con cũng chịu trở về rồi, đã ăn cơm chưa?"

Hạ Vân Khâm dừng chân lại rồi tự mình mở cửa cho mẹ, anh cười nói:

"Con lớn như vậy rồi còn có thể để cho mình đói sao?"

Hạ thái thái hơi tức giận: "Không biết cả ngày bận rộn cái gì nữa, chẳng có mặt ở nhà, mẹ muốn gặp con trai mình cũng không dễ dàng."

Đi được vài bước, bà lại quay đầu nhìn quần áo trên người con trai: "Quần áo này của con vẫn mặc từ hôm qua à, suốt đêm không về nhà, con đi đâu vậy?"

Hạ Vân Khâm sờ lông mày, anh theo sau mẹ tiến vào phòng: "Hôm qua con có chút việc bận bên chỗ bạn bè nên không kịp về nhà, cũng chưa thay đồ nữa. Cha có ở nhà không mẹ?"

"Ở thư phòng đấy, cũng không biết gần đây trong lòng cha con đang buồn phiền điều gì mà lúc nào cũng rầu rĩ." Hạ thái thái quay đầu dặn dò người hầu mang quần áo tới, "Con tìm cha con làm gì thế?"

Hạ Vân Khâm mỉm cười: "Thương lượng chuyện mừng thọ của mẹ thôi."

Tính tình của Hạ thái thái dịu dàng thư thái, dù gặp chuyện cũng không lo lắng hay nghĩ nhiều, thấy con trai nói như vậy bà cũng tin là thật, hơi bĩu môi: "Sinh nhật thì năm nào chẳng có, đừng làm khó cha con mỗi năm phải rầm rộ

phô trương như thế."

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong mắt bà lại tràn ngập sự vui vẻ, rõ ràng Hạ thái thái rất dịu dàng và ỷ lại vào chồng mình.

Nụ cười của Hạ Vân Khâm nhạt dần, anh tiện tay nhận lấy áo khoác mẹ cởi ra đưa cho người hầu, trong đầu thầm nghĩ, bảo sao em gái lại ngây thơ dễ dụ như thế, thật sự giống hệt tính tình của mẹ.

Hạ thái thái vừa nói vừa ngồi xuống trước bàn trang điểm, đầu tiên là quay trái quay phải trước gương một hồi, sau đó lại giơ tay túm tóc, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên, bà quay người hỏi con trai: "Sáng nay nghe chị cả của con nói mấy ngày trước con bảo chú Dư về nhà mượn quần áo của chị con, sao vậy, lẽ nào đã có bạn gái ở bên ngoài rồi hả?"

Hạ Vân Khâm nhướng mày: "Không có chuyện đó đâu, con mượn quần áo để cho bạn bè cần gấp thôi."

Hạ thái thái ngẩn ra: "Con cứ trái kéo phải kéo mãi không chịu quen bạn gái, rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy hả, con cũng biết, bởi vì con và Minh Y là bạn học thời trung học mà cho đến tận bây giờ bên ngoài vẫn còn tin đồn. Nếu con có thể kết hôn sớm một chút, không phải sẽ chặn được miệng của mấy người đó sao?"

Hạ Vân Khâm hơi kinh ngạc: "Bây giờ con trai chưa gặp được người mình thích, cũng không thể vì loại bỏ tin đồn thất thiệt mà tùy tiện tìm một người về sống chung được, huống chi bản thân ngay thẳng, để ý mấy chuyện đồn thổi để làm gì?"

Hạ thái thái trừng mắt nhìn anh: "Bây giờ con dạy học ở trường đại học, hầu như thường xuyên giao tiếp ở bên ngoài, chẳng lẽ không thích cô gái nào sao? Tuần sau là sinh nhật mẹ, mẹ đã cố ý bảo Trúc Quân mời mấy người bạn học đến chơi, mấy nữ sinh đó đều chịu sự giáo dục phương Tây, có lẽ sẽ hợp với con, nếu để mắt đến ai, coi như nhỏ tuổi một chút cũng không sợ, đợi các con kết hôn rồi, sau này con bé tiếp tục đi học cũng được mà, du học cũng tốt, mẹ làm mẹ chồng, dù thế nào đi nữa cũng không gò bó nó làm gì."

Hạ Vân Khâm lấy cái lược trên bàn trang điểm đưa cho mẹ, giả vờ nghiêm túc nói: "Lời này con trai nhớ rồi ạ."

Hạ thái thái phì cười: "Chỉ toàn nói lấy lệ để lừa mẹ thôi, từ trước đến nay vẫn chẳng ra đâu vào đâu."

Bà liếc cửa phòng một cái, thản nhiên nói: "Tốt nhất nên tìm một người kiên cường hơn Minh Y, mẹ sẽ rất vui, bản thân con cũng vừa lòng."

Hạ Vân Khâm không nghe thấy câu này, anh vẫn đang suy nghĩ đến chữ "nhỏ tuổi" của mẹ, không biết vì sao trong đầu lại xuất hiện một người, người này ngay thẳng năng nổ, nói về đạo lý thì cứ thao thao bất tuyệt mãi không dứt, nhìn qua có vẻ điềm tĩnh nhưng đôi khi tính khí lại rất trẻ con, ví dụ như đi ra ngoài ăn một bữa cũng có thể hào hứng nghiên cứu thực đơn một lúc lâu, quả thực khiến anh không nhìn thấu.

Ngây người một lúc, anh nói với mẹ: "Mẹ ơi, không phải mẹ định nghỉ trưa sao, con trai về phòng thay đồ trước, lát nữa còn có chuyện gấp muốn thương lượng với cha nữa."

Hạ thái thái hỏi: "Buổi tối con có về nhà ăn cơm không?"

Hạ Vân Khâm đáp: "Con bận rồi, e là không được."

Đến thư phòng, Hạ Vân Khâm giơ tay gõ cửa, vài giây sau, quản gia tới mở cửa thì thấy Hạ Vân Khâm: "Nhị thiếu gia."

Hạ Vân Khâm gật đầu, anh nói với quản gia: "Bác Trang, tôi muốn nói chuyện riêng với cha tôi mấy câu."

Quản gia giật mình rồi vội đóng cửa đi ra ngoài.

Hạ Mạnh Mai đang đứng trước cửa sổ hút tẩu thuốc, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn, hàng lông mày nhíu chặt thoáng giãn ra, "Sao hôm nay con lại về nhà, không đi cần đi dạy trên trường à?"

Hạ Vân Khâm sờ cằm, anh bước tới gần, mỉm cười nói: "Cha à, con trai muốn hỏi thăm cha một chuyện."

***

Sau khi Hạ Vân Khâm rời đi, Hồng Đậu và Peter Vương ngồi trong thư phòng trừng mắt nhìn nhau.



Bởi vì chuyện mấy ngày trước nên hoặc ít hoặc nhiều giữa hai người cũng có chút khúc mắc, không dễ mở miệng nói chuyện nên bầu không khí hơi cứng nhắc.

Buồn bực một hồi, Hồng Đậu thấy Peter Vương đã uống trà xong, cô vội đặt chén trà vào trong khay, khẽ nói: "Tôi đi pha thêm trà cho ông."

Trong phòng khách, anh trai đã báo cáo kết quả điều tra hôm nay cho cậu mợ, bởi vì vẫn chưa rõ tung tích của Ngọc Kỳ nên mợ lại khóc ầm lên.

Anh trai và mẹ đang bận an ủi mợ thì bên ngoài lại có người gõ cửa.

Vì trong phòng khách hơi loạn nên Hồng Đậu đành đi ra mở cửa.

Mở cửa nhìn một cái, hóa ra là Hạ Vân Khâm.

"Hạ tiên sinh."

Ngu Sùng Nghị ngước mắt lên nhìn, sau đó đi theo Hạ Vân Khâm đến thư phòng.

Hạ Vân Khâm bước vào thư phòng nói ngắn gọn: "Ngày 20, Trần Bạch Điệp đến đạo quán (1) ở ngoại thành dâng hương, bởi vì chỉ đi với một người bạn bí mật nên người bên cạnh và người ở công ty điện ảnh không hề biết, ngày 21, cô ta nhận được thiệp mời của cửa hàng tây Nam Bảo do Lục gia gửi tới, trên thiếp mời viết Lục gia tổ chức dạ hội, mời cô ta đến dự tiệc vào ngày 23."

(1) Đạo quán là nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ. Đôi khi gọi là cung quán, ngoài ra còn có các kiến trúc với tên gọi theo quy mô lớn nhỏ khác nhau như: điện, đường, phủ, miếu, am, lâu, xá, trai, các, khuyết, đàn.

Peter Vương nói: "Nhưng Trần Bạch Điệp đã mất tích vào ngày 22 rồi, đương nhiên cũng không đi dạ hội."

Hạ Vân Khâm quay sang nhìn Hồng Đậu: "Ngu tiểu thư, cậu của cô làm ở cửa hàng tây Nam Bảo được bao lâu rồi?"

Hồng Đậu suy nghĩ một chút mới nói: "Đã gần 10 năm rồi, ba năm trước mới thăng chức làm mại bản."

Hạ Vân Khâm thầm cân nhắc, không tiếp lời, Peter Vương suy nghĩ một chút rồi đứng dậy nhìn Ngu Sùng Nghị: "Ngu cảnh sát, không bằng mời cậu mợ của cậu vào đây một chuyến đi, để Hạ Vân Khâm hỏi chút chuyện của cửa hàng tây Nam Bảo."

Chương 23

Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Hồng Đậu đứng lên đi ra mở cửa: "Để tôi mời bọn họ vào."

Chờ Phan Mậu Sinh và Phan thái thái vào phòng, Hạ Vân Khâm đi thẳng vào vấn đề: "Phan tiên sinh, Phan thái thái, trước khi con gái của hai vị mất tích có từng đi ra ngoại thành không?"

Hai người đều kinh ngạc nhìn nhau, Phan thái thái lắc đầu: "Cái này... từ khi Ngọc Kỳ đến Aurora làm thư ký thì quen biết không ít bạn bè, con bé thường xuyên ra ngoài giao tiếp, đôi khi cùng đi chơi với bạn bè cũng không nói cho người nhà biết."

Hạ Vân Khâm nói: "Tôi nghe nói Phan tiểu thư còn có một cô em gái, Nhị tiểu thư có biết chuyện của chị gái mình không?"

Phan thái thái đáp: "Ngọc Nguyên nhỏ hơn chị gái của nó 4 tuổi, bây giờ đang là sinh viên trường đại học sư phạm, tính tình vô cùng điêu ngoa, hở một tí là cãi nhau với chị gái của nó, hai chị em nói chuyện với nhau cũng không nhiều bằng hai người chúng tôi nói nữa."

Hồng Đậu chớp mắt, cái này thì đúng thật, lúc nào Ngọc Nguyên cũng thích so bì với chị gái, còn thường xuyên ghen tị với chị mình, mỗi lần tới nhà cậu chơi, không ít lần cô thấy được tính tình này của Ngọc Nguyên.

Hạ Vân Khâm lại hỏi: "Vậy Phan tiên sinh làm việc ở cửa hàng tây Nam Bảo có thấy gần đây Lục gia từng đưa thiệp mời cho con gái ông không? Ví dụ như mời cô ấy tới dự dạ hội hay đại loại thế."

Phan thái thái ngẫm nghĩ, nhất thời không có ấn tượng, bà đành quay sang cầu cứu chồng mình.

Phan tiên sinh suy nghĩ một lúc mới nói: "Gần đây có đưa thiếp mời cho Ngọc Kỳ hay không thì tôi không biết, nhưng thiếu gia của chúng tôi đã từng theo đuổi Ngọc Kỳ trong một khoảng thời gian ngắn."

"Lục Kính Hằng?"

Phan Mậu Sinh gật đầu: "Vì Ngọc Kỳ không thích thiếu gia của chúng tôi nên kiên quyết từ chối sự theo đuổi của thiếu gia, vị thiếu gia này vốn không có tính kiên trì, thấy Ngọc Kỳ không chịu để ý đến mình thì lập tức quay đầu theo đuổi người khác, việc này cũng không còn kéo dài nữa."

Hạ Vân Khâm liếc mắt nhìn Peter Vương, đột nhiên lên tiếng: "Tôi có một yêu cầu quá đáng, vì để điều tra manh mối, Phan tiên sinh và Phan thái thái có thể đồng ý cho Vương thám tử đến lục soát phòng của con gái ông bà một chút không?"

Peter Vương trừng mắt, dường như định phản đối nhưng Hạ Vân Khâm không thèm nhìn ông ấy, chỉ chờ câu trả lời chắc chắn của Phan Mậu Sinh và Phan thái thái.

Ngu Sùng Nghị ở bên cạnh khẽ nói: "Cậu mợ, Vương thám tử từng phá được rất nhiều vụ án khó giải quyết, là chuyên gia thu thập manh mối, tuy trước đó cảnh sát bên tô giới Pháp đã tra xét phòng của Ngọc Kỳ nhưng vẫn nên mời Vương thám tử tới kiểm tra thêm lần nữa thì tốt hơn."

Phan Mậu Sinh và Phan thái thái đồng thanh: "Vậy làm phiền Vương thám tử rồi."

Sắp xếp xong, mấy người đi ra phòng khách, Ngu thái thái thấy con trai và con gái đều đi tới biệt thự của Phan gia để giúp đỡ thì suy nghĩ một lát cũng lên xe đi theo.

Xe của Phan Mậu Sinh không chở được nhiều người nên Hồng Đậu đành theo anh trai lên xe của Peter Vương.

Hôm nay hiếm khi Peter Vương không say rượu nên đảm nhiệm việc lái

xe.

Hạ Vân Khâm ngồi một bên nhìn bản ghi chép lời khai của vợ trước Viên Nhược Lạp mà Ngu Sùng Nghị đưa cho, khẽ nói: "Ngày 23 tháng 8 đó, vì che giấu tai mắt, Viên thái thái đợi đến khi trời tối mới thả Vương Mỹ Bình ra, sợ Vương Mỹ Bình mất tích nên tận mắt nhìn Vương Mỹ Bình lên ô tô xong mới rời đi, đáng tiếc bởi vì Viên thái thái uống thuốc trong thời gian dài nên tinh thần bị ảnh hưởng rất lớn, không nhớ được tướng mạo của tài xế, đương nhiên cũng không thể nào xác nhận được thân phận của tài xế."

Hồng Đậu nói: "Hạ tiên sinh đang nghi ngờ tài xế là hung thủ à? Nhưng vào cái đêm khi Trần Bạch Điệp mất tích thì cô ấy gọi xe ô tô, lúc chị họ của tôi rời khỏi quán trà cũng gọi xe ô tô."

Nói xong cô quay sang nhìn Ngu Sùng Nghị: "Anh ơi, bọn anh đã xác nhận chưa, hai chiếc xe này cùng chung một đại lý sao?"

Ngu Sùng Nghị gật đầu: "Trước đó đã xác nhận đường dây điện thoại trong nhà của Trần Bạch Điệp rồi, sau đó lại xác nhận với Viên Nhược Lạp về chiếc xe Ngọc Kỳ gọi ngày hôm đó, hai đại lý xe không cùng một hãng, tài xế cũng không phải là một người."

Hạ Vân Khâm nói: "Bất kể đêm ngày 23 đó Vương Mỹ Bình có từng xuống xe hay không, sau đó đã gặp ai thì tài xế chính là nhân vật mấu chốt. Có lẽ đó là hung thủ, hoặc là nhân chứng, có thể trước mắt Trần Bạch Điệp và Phan Ngọc Kỳ còn ở trong tay hung thủ, nếu gióng trống khua chiêng đăng báo tìm người, dựa theo tính tình cẩn thận của hung thủ, rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ, vì muốn chôn vùi chứng cứ không chừng sẽ ra tay sớm hơn nữa. Bởi vậy trước mắt chỉ có thể đi theo lộ trình từ cửa hàng âu phục của Viên gia và nhà của Chu Đồng Cường thôi, âm thầm điều tra lại một lần nữa."

Hồng Đậu nhíu mày, trước đây lúc xem chuyên mục Peter, thấy quy trình phân tích của bọn họ, từng manh mối một đều đặt ra trước mắt, tưởng rằng chỉ cần có chút bản lĩnh làm thám tử thì chuyện phá án dường như dễ như trở bàn tay, nhưng lần này cô tự mình theo Hạ Vân Khâm và Peter Vương đi lòng vòng, liên tục gặp khó khăn mới biết việc thu thập manh mối và sắp xếp lại

gian nan và vụn vặt như thế.

Cũng may xe ô tô khác xe kéo tay, buổi tối lúc đón khách thường có một lộ trình cố định, muốn tìm người tài xế kia thì cũng không đến nỗi khó khăn như mò kim đáy bể.

Hạ Vân Khâm hỏi Hồng Đậu: "Ngu tiểu thư, thứ 7 hôm ấy Lục Kính Hằng từng xuất hiện ở tiệc trà, hơn nữa còn do quấy rối Ngu tiểu thư mà trở thành trò hề không lớn không nhỏ, cô còn nhớ đại khái Lục Kính Hằng bước vào lúc nào không, khi đó anh ta có chỗ nào khác thường không?"

Ngu Sùng Nghị nhíu mày hỏi: "Lục Kính Hằng quấy rối em?"

Hồng Đậu khó chịu "À" một tiếng, tập trung nhớ lại chuyện ngày hôm ấy: "Lúc đó tôi đang nghe Hạ tiên sinh giảng dạy, tôi nhớ Hạ tiên sinh vừa mới nói vào phần mở đầu không lâu thì phía sau có người đá vào ghế của tôi, quay đầu lại nhìn thì mới biết là thiếu gia của cửa hàng tây Nam Bảo, người ngồi sau vốn là một người nước ngoài, tôi cũng không rõ Lục Kính Hằng đi vào từ khi nào nữa."

Hạ Vân Khâm nhìn Peter Vương: "Nhớ lúc đó trước khi giảng dạy tôi và ông ngồi trong phòng phía sau nghỉ ngơi và nói chuyện một lúc, đại khái là 4 giờ đến đại sảnh giảng dạy, nói cách khác khoảng 4 giờ Lục Kính Hằng cũng đã đến quán trà Tân Á, mà lúc 3 giờ 25 phút, Phan Ngọc Kỳ rời khỏi cửa hàng trang sức."

"Cho nên Hạ tiên sinh đang nghi ngờ Lục Kính Hằng?"

Hạ Vân Khâm trả lời: "Chỉ là một loại trực giác thôi. Bây giờ tôi không rõ rốt cuộc ba người bị hại có điểm nào liên quan đến nhau, chỉ biết trước khi Trần Bạch Điệp mất tích đã nhận được thiệp mời của cửa hàng tây Nam Bảo, mà chị họ cô đã từng từ chối sự theo đuổi của Lục Kính Hằng, thậm chí ngày chị họ cô mất tích, Lục Kính Hằng từng xuất hiện ở quán trà Tân Á, anh ta có xe ô tô, có thể lực, có tất cả điều kiện để gây án, nếu sau khi kiểm tra phòng của chị họ cô mà không phát hiện được gì thì đêm nay tôi và Peter Vương sẽ theo dõi Lục Kính Hằng."

***

Đến biệt thự của Phan gia, Hồng Đậu vừa xuống xe đã nghe thấy có người gọi cô: "Hồng Đậu."

Hạ Vân Khâm nghe người này gọi thẳng tên của Hồng Đậu thì nhìn người kia một cái, anh nhận ra đó là sinh viên trường St. John - Tần Học Khải, nhớ ra bữa tiệc trà ở quán trà Tân Á cũng do người này cầm đầu giật dây tổ chức.

Hồng Đậu dừng chân lại: "Tần học trưởng."

Tần Học Khải đến gần, lúc này mới nhìn thấy Hạ Vân Khâm và Peter Vương ở phía sau Hồng Đậu, anh ta sững sờ một chút rồi vội chào hỏi: "Hạ giáo sư, Vương thám tử."

Đúng lúc này Phan Mậu Sinh đỗ xe xong, ông đi đến dẫn đường, Hạ Vân Khâm mỉm cười với Tần Học Khải rồi bước vào biệt thự của Phan gia.

Chỉ nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Hồng Đậu vang lên phía sau, cô nói với Tần Học Khải: "Tần học trưởng, sao anh lại tới đây?"

Tần Học Khải đáp: "Có một vị giáo sư trong khoa ở trên đường này, tôi tới đưa đồ cho giáo sư."

Đi được mấy bước, tiếng nói nhỏ dần, may mà Hồng Đậu không nói chuyện với người kia quá lâu nên cô nhanh chóng đuổi kịp.

Vào biệt thự Phan gia, người hầu đi ra mở cửa, Phan thái thái dẫn Hạ Vân Khâm và Peter Vương lên lầu hai: "Phòng của Ngọc Kỳ ở trên lầu."

Lên lầu rồi đi dọc một đoạn hành lang, cánh cửa của căn phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, một cô gái trẻ phụng phịu bước ra khỏi phòng, thấy mấy người Hạ Vân Khâm thì rõ ràng khá sửng sốt.

Hồng Đậu đi tới, khẽ nói: "Ngọc Nguyên."

Chương 24

Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Ngọc Nguyên không thèm để ý tới Hồng Đậu, ánh mắt đảo một vòng qua mấy vị khách, cuối cùng rơi vào người đàn ông đứng bên cạnh cha mình, giọng điệu đầy hờ hững: "Mấy người đang làm gì vậy?"

Hạ Vân Khâm hơi kinh ngạc liếc nhìn cô ta một cái, cũng không nói tiếp.

Phan Mậu Sinh thấy con gái không biết lễ phép thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, ông vội vàng kéo Ngọc Nguyên sang một bên, thấp giọng trách mắng mấy câu rồi quay đầu lại, đầy áy náy nói với Hạ Vân Khâm và Peter Vương: "Đều là do tôi không giáo dục được nó, con gái ăn nói không lễ phép, đã mạo phạm nhiều rồi, mong Hạ tiên sinh và Vương thám tử đừng trách móc. Mời theo tôi, bên này là phòng của con gái lớn."

Nói xong ông dẫn đoàn người đi tới cuối hành lang, Ngọc Nguyên xoay người lại, vẫn chú ý tới từng hành động của mọi người.

Đến cửa phòng của Ngọc Kỳ, Hạ Vân Khâm nói với Phan Mậu Sinh: "Phan tiên sinh, Phan thái thái, lát nữa Vương thám tử và tôi sẽ vào phòng của con gái ông bà để kiểm tra, vì muốn cẩn thận tìm kiếm nên không tiện cho nhiều người trong phòng, ngoài Ngu tiên sinh, mọi người còn lại xin hãy ở ngoài cửa chờ một chút."

Phan Mậu Sinh chỉ sững sờ một lúc, chợt nhớ tới tình huống cảnh sát ở tô giới Pháp đã đến trước đó nên vội nói: "Tất nhiên là được." Vừa nói vừa mở cửa phòng ra.

Hạ Vân Khâm đi vào trong phòng nhìn một vòng, quay mặt lại thấy Hồng Đậu đứng trước cửa tò mò nhìn vào trong thì ngoắc ngoắc tay với cô: "Ngu tiểu thư, cô vào đây giúp tôi một chút."

Ngọc Nguyên bất mãn: "Tại sao Hồng Đậu có thể vào trong?"

Phan thái thái tức giận véo lỗ tai cô ta: "Hôm nay con bị làm sao vậy, về phòng học bài đi, người ta nói như vậy thì đương nhiên người ta có biện pháp."

Ngọc Nguyên ấm ức: "Con cũng muốn giúp bọn họ tìm được chị mà."

Hạ Vân Khâm cúi đầu nhặt một thứ gì đó trên bàn trang điểm, lạnh nhạt nói: "Ngu tiểu thư đã được huấn luyện một chút rồi, cô ấy sẽ không phá hỏng hiện trường đâu."

Ngọc Nguyên quay đầu nhìn Hồng Đậu: "Em được huấn luyện khi nào vậy, sao chị không biết?"

Hồng Đậu không muốn tranh cãi với Ngọc Nguyên, cô nhấc chân đi vào trong phòng, vừa đi vừa nghĩ, Hạ Vân Khâm rất ít khi để lộ dáng vẻ hách dịch như thế, cho dù anh đi tới đâu, bất kể đối mặt với người hung dữ thế nào, dường như luôn có thể âm thầm nắm được vị trí chủ đạo.

Ở trước mặt cô và anh trai cũng vậy, ở trước mặt Peter Vương cũng thế. Lần này tới nhà cậu mợ, vẫn luôn do anh quyết định.

Mà cô vốn không thích bị người ta điều khiển, nếu không phải vì tìm chị họ, cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời anh đâu.

Cô đi tới phía sau anh: "Hạ tiên sinh cần tôi làm gì?"

Hạ Vân Khâm vặn một lọ nước hoa của Pháp ra đưa cho Hồng Đậu: "Đây là của chị họ cô à?"

Hồng Đậu nhận lấy ngửi thử, hương thơm ngọt ngào xông vào mũi, phân biệt một chút, là hoa hồng đỏ lẫn chút cỏ xanh, cô gật đầu: "Ừ, chị ấy thường dùng mùi này."

"Mỗi ngày đều dùng sao?"

Hồng Đậu giơ cái lọ lên nhìn, đã dùng được kha khá, chỉ còn lại một chút dưới đáy lọ, nhưng vì đã lâu chưa tới nhà cậu nên cô không dám chắc chắn: "Có lẽ vậy."

Ngọc Nguyên ôm cánh tay đứng bên ngoài lạnh lùng nói: "Nước hoa này do bạn của chị tôi tặng cho chị ấy, trên thị trường, kiểu dáng giống như vậy không có mấy lọ đâu, chị ấy thích vô cùng, ngày nào cũng dùng."

Hạ Vân Khâm ngước mắt nhìn cô ta: "Bạn nào?"

"Không biết." Mặt Ngọc Nguyên hơi đỏ lên, giọng điệu đều đều hơi thả lỏng một chút, "Người theo đuổi chị ấy nhiều như vậy, sao tôi có thể biết hết chứ."



"Có lẽ là Viên Nhược Lạp." Phan thái thái nói: "Từ trước tới nay Ngọc Kỳ chưa bao giờ tùy tiện nhận quà người khác tặng, nhưng nó không chỉ nhận lọ nước hoa này mà ngày nào cũng dùng, chắc chắn là nó vô cùng thích người đó rồi, đáng tiếc con bé này lo lắng chúng tôi không đồng ý cho nó và Viên tiên sinh qua lại nên lừa chúng tôi, nếu không phải vậy thì chúng tôi cũng có thể nghĩ tới manh mối từ Viên tiên sinh này sớm một chút."

Hạ Vân Khâm lấy một chiếc khăn tay sạch từ chỗ Peter Vương, phun nước hoa lên trên, đợi lớp etanol (1) bên ngoài bốc hơi xong thì giao cho Hồng Đậu: "Cất đi."

(1) Etanol còn được biết đến như là rượu etylic, ancol etylic, rượu ngũ cốc hay cồn, là một hợp chất hữu cơ, nằm trong dãy đồng đẳng của rượu metylic, dễ cháy, không màu, là một trong các rượu thông thường có trong thành phần của đồ uống chứa cồn.

Hồng Đậu rùng mình, vội học theo dáng vẻ giữ gìn chứng cứ của bọn họ vào đêm đó, cẩn thận từng li từng tí gói kỹ cái khăn kia lại.

Hạ Vân Khâm thấy cô cẩn thận làm việc như thế thì không khỏi buồn cười, sợ để lộ sơ hở mà chọc tức cô nên anh ngồi xổm xuống nhìn khe hở giữa bàn trang điểm và vách tường.

Hồng Đậu cẩn thận gói kỹ khăn tay xong mới kịp phản ứng, Hạ Vân Khâm coi cô là trợ lý rồi hả? Đúng là giỏi hơn Peter Vương nhiều, lúc sai khiến cô cũng không để lộ dấu vết gì cả, sau đó mới khiến cô nhận ra.

Thấy Hạ Vân Khâm nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, không biết đang nghiên cứu cái gì, cô đành ngồi xổm xuống theo anh.

Hạ Vân Khâm nhìn một cái, thấy khe hở bên trong dường như có kẹp một số thứ gì đó, không biết là vật gì, anh quay sang nói với Hồng Đậu: "Cô bảo Phan tiên sinh cho tôi mượn một cái đèn pin Tây."

Lúc nói lời này anh cũng không ngẩng đầu lên, có vẻ sai bảo Hồng Đậu càng ngày càng thuận tiện rồi.

Hồng Đậu buồn bực đáp một tiếng, cô ra ngoài cầm lấy đèn pin Tây từ tay người hầu mang tới.

Hạ Vân Khâm mở đèn pin lên, sau đó lia đèn pin một vòng rồi nhíu mày nói: "Không phải cảnh sát ở tô giới Pháp đã tới gian phòng này khám xét à, sao lại bỏ qua toàn bộ phía sau này vậy?"

Peter Vương vốn đang kiểm tra dưới gầm giường, nghe anh nói xong thì thả ga giường xuống, cười mỉa đứng dậy: "Từ trước đến nay cảnh sát ở đây là như vậy đấy, có thể ra vẻ một chút đã không dễ dàng rồi, chẳng lẽ còn hi vọng bọn họ có lòng tìm kiếm vật chứng sao?"

Mặt Ngu Sùng Nghị đỏ lên, không thể tranh cãi được, anh ta im lặng đi qua giúp Hạ Vân Khâm xê dịch bàn trang điểm.

Sau khi vật nặng được chuyển đi, thứ kẹp trong khe hở "ào ào" rơi xuống.

Hạ Vân Khâm dùng một cái kẹp để lựa lựa chọn chọn trong đống đồ vật,

phần lớn là mấy tờ giấy liên quan đến công việc, cũng có mấy vỏ kẹo bỏ đi và trang sức bằng nhựa không dùng tới. Cuối cùng anh tìm thấy một tờ giấy màu vàng có rất nhiều nếp nhăn.

Hạ Vân Khâm mở tờ giấy kia ra, là một tờ giấy mỏng dài màu vàng hơi đỏ, trên giấy vẽ mấy đường nét uốn lượn như rắn, không hiểu là ký hiệu gì.

"Đây là gì thế?" Ngu Sùng Nghị ngạc nhiên hỏi, "Nhìn khá giống bùa."

Phan thái thái ở bên ngoài rướn cổ vào trong nhìn, khẽ nói: "Ơ, không phải là bùa bình an của đạo quán Lưu Vân sao?"

"Đạo quán Lưu Vân?"

Phan thái thái đáp: "Là một đạo quán rất nổi tiếng ở ngoại thành, lần trước lúc đánh bài với vợ của ông chủ chúng tôi, nghe bà ấy nói đạo quán này thờ phụng Đức Phật, khá linh nghiệm, trùng hợp là lúc đó trong lòng tôi cũng buồn phiền không thoải mái nên liền dẫn theo Ngọc Kỳ đến đạo quán đó dâng hương, bùa bình an này cũng được xin trong đạo quán đó."

Hồng Đậu cúi đầu nhìn một cái, lá bùa kia đã trở nên nhăn nhúm, lại còn rơi phía sau bàn trang điểm, có thể thấy căn bản chị họ không coi trọng vật này lắm.

Hạ Vân Khâm để mặc Hồng Đậu ngắm nghía lá bùa kia trong tay mình, suy nghĩ một chút, anh hỏi Phan thái thái: "Đạo quán kia có lớn không, bên trong đạo quán có tổng cộng bao nhiêu đạo sĩ? Ngoài đạo quán có xe ô tô đưa đón không?"

Phan thái thái lắc đầu: "Cộng thêm người quét sân, tổng cộng cũng không tới mười người, người nào cũng già cả rồi, viết lá bùa mà tay cũng run rẩy nữa, bọn họ đều không hay lo chuyện bao đồng, bên trong và bên ngoài đạo quán đều lặng ngắt như tờ, đừng nói xe ô tô, ngay cả xe đạp cũng không có nổi một chiếc."

Lúc này Hồng Đậu chợt nhớ tới lời Hạ Vân Khâm từng nói vào buổi chiều

ở nhà mình, cô ngửa đầu hỏi Hạ Vân Khâm: "Mấy ngày trước khi Trần Bạch Điệp mất tích cũng từng đến đạo quán, không biết có phải là đạo quán Lưu Vân này không?"

Hạ Vân Khâm cụp mắt nhìn cô, anh đang suy nghĩ chuyện gì đó, vẫn chưa tiếp lời.

Peter Vương lắc đầu: "Phải chở một người sống sờ sờ ở trong phố xá sầm uất đi, nhất định không thể không có xe. Nếu tình huống trong đạo quán đơn sơ đúng như lời Phan thái thái nói thì ít nhất cũng thiếu công cụ gây án."

Hạ Vân Khâm lại hỏi Phan thái thái: "Cụ thể đạo quán kia ở đâu vậy, gần đó có người ở không?"

Phan thái thái đáp: "Ngay trên núi Minh Tuyền, chỗ đó đông ấm hè mát, không ít nhà giàu cũng ở đó."

Hồng Đậu nhớ tới năm ngoái cũng có bạn học trong hiệp thông đến núi Minh Tuyền một chuyến, trên núi cây cối rậm rạp, cảnh vật rất tự nhiên, đúng là một nơi thích hợp để tĩnh dưỡng.

Phan tiên sinh nói chen vào: "Ông chủ của chúng tôi có một căn biệt thự kiểu Tây ở dưới chân núi này, có điều sản nghiệp của ông chủ chúng tôi quá nhiều, chỉ riêng ở trạm xe lửa cũng đã có mấy căn riêng rồi, nên ông chủ chúng tôi cũng không thường tới núi Minh Tuyền lắm, trong một năm thì có nửa năm để trống biệt thự kia."

Trạm xe lửa? Hồng Đậu kinh ngạc, lúc trước chỉ chú trọng điều tra sản nghiệp của Viên gia, lại quên mất cửa hàng tây Nam Bảo cũng có sản nghiệp ở trạm xe lửa nữa.

Hạ Vân Khâm nói với Peter Vương: "Nắm chắc thời gian, không tìm được gì thì chúng ta đi thôi. Ngu tiên sinh, phiền anh gọi công ty điện thoại xác nhận số điện thoại của những cửa hàng dưới danh nghĩa cửa hàng tây Nam Bảo, nếu chữ số đầu là 7 thì phải lập tức nói cho tôi biết nhé."

Mấy người cẩn thận tìm kiếm một lúc rồi rời khỏi biệt thự của Phan gia, Hạ Vân Khâm và Peter Vương lên xe, Hồng Đậu cũng đi theo Ngu Sùng Nghị bước lên thì bị Ngu thái thái ngăn cản: "Bọn họ phá án, con đi theo làm gì, đừng làm phiền thêm nữa."

Hồng Đậu nghiêm túc nói: "Bây giờ con là trợ lý do Vương thám tử mời tới, sao lại phiền chứ?"

Ngu thái thái nhớ tới lời mấy người vừa nói lúc nãy ở trong phòng Ngọc Kỳ, bà nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Ngu Sùng Nghị như muốn anh ta xác nhận, Ngu Sùng Nghị nhất thời không quyết định được, lại nhìn hai người trên xe.

Peter Vương ở trên xe đã nghe thấy đối thoại của hai mẹ con, đôi lông mày hình chữ bát (2) dựng thẳng lên, Ngu Hồng Đậu này, nhìn thì xinh đẹp thật thà nhưng bản lĩnh nói dối không chớp mắt đúng là không kém Hạ Vân Khâm.

(2) Chữ bát: 八

Từ lâu ông đã lĩnh giáo tài ăn nói của Hồng Đậu rồi, thật lòng không muốn cho cô được toại nguyện nên thích thú quay cửa kính xe xuống, muốn phủ nhận lời nói của Hồng Đậu, ai ngờ Hạ Vân Khâm không để ông vừa lòng, đi trước ông một bước nói: "Ngu tiên sinh, Ngu tiểu thư, mau lên xe đi."

Trong cái nhìn chằm chằm của Peter Vương, Ngu Sùng Nghị kéo Hồng Đậu lên xe.

***

Đến đồn cảnh sát, Ngu Sùng Nghị xuống xe, đi vào trong tìm số điện thoại của cửa hàng tây Nam Bảo.

Hồng Đậu móc chiếc khăn dính nước hoa kia ra ngửi một chút, cô hỏi Hạ Vân Khâm: "Trần Bạch Điệp cố ý dùng son môi viết số điện thoại kia lên gương, chắc là số điện thoại này rất quan trọng nên sợ quên mất, nhưng vì sao sau đó cô ta lại lau đi?"

Hạ Vân Khâm dựa người vào ghế, duỗi thẳng đôi chân dài ra: "Vào đêm Trần Bạch Điệp mất tích, cô ta chỉ gọi một số điện thoại thôi, có lẽ cô ta đã nhớ kỹ dãy số trên gương rồi. Hoặc là nhớ rõ, hoặc là tạm thời đổi ý, nói chung cô ta cảm thấy dãy số bằng son kia khá chướng mắt, đương nhiên là muốn lau đi."

Hồng Đậu vẫn cảm thấy khó hiểu: "Thông thường, mỗi ngày người hầu sẽ đến quét dọn phòng, trước đó lúc dãy số vẫn rõ ràng, người hầu biết chủ nhân giữ lại là có ích, tất nhiên sẽ không dám làm bừa, nhưng sau khi Trần Bạch Điệp biến mất, tại sao người hầu còn giữ lại vết bẩn mơ hồ đó chứ? Mà mãi đến tận khi chúng ta kiểm tra, vết son bôi loạn đó vẫn còn, nên có thể nói là người hầu còn chưa kịp quét dọn phòng đã phát hiện ra Trần Bạch Điệp mất tích, căn cứ theo suy luận này, khả năng Trần Bạch Điệp mất tích vào khoảng đêm muộn khi vừa lau dãy số xong, mà ngày tiếp theo người hầu phát hiện Trần Bạch Điệp mất tích, đương nhiên cũng không còn tâm trạng để dọn phòng. Cuối cùng tôi cảm thấy, dãy số mà Trần Bạch Điệp ghi nhớ và hành vi xóa dãy số có liên quan đến kim chủ của cô ta."

Hạ Vân Khâm lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, khẽ lên tiếng: "Ngu tiểu thư nói rất có lý."

Hồng Đậu thấy trong giọng nói của anh lộ ra sự hài hước, rõ ràng có ý qua loa, cô nhíu mày, hỏi lại: "Lẽ nào tôi nói không đúng sao?"

Người này thật kỳ lạ, mỗi lần nói đến kim chủ của Trần Bạch Điệp thì vẻ mặt lập tức trở nên lạnh nhạt, chủ đề hay như vậy mà không tiếp tục được, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Nhớ lại đêm đó, người trong trạm gác cổng ở tòa nhà Trần Bạch Điệp sống nhận ra Hạ Vân Khâm, trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ, Hạ Vân Khâm có thể là kim chủ của Trần Bạch Điệp không nhỉ?

Có vẻ đúng là vậy, cho nên anh mới không thích nói tới chuyện này, vì thế anh mới chủ động nhúng tay vào vụ án này.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy giải thích này vô cùng hợp tình hợp lý. Cô

nghe nói Hạ Vân Khâm mới mười mấy tuổi đã đi du học, bây giờ nhiều lắm cũng khoảng 24-25 tuổi, mà Trần Bạch Điệp đã nổi tiếng mấy năm nay rồi, tuổi tác của hai người hơi chênh lệch, chẳng lẽ là tình chị em?

Lại nhớ tới người này từng gặp Khâu tiểu thư ở lầu ba, mặc dù Khâu tiểu thư biết cách dùng việc trang điểm để che giấu, nhưng tuổi tác chắc sẽ không dưới 27, lẽ nào Hạ Vân Khâm thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình?

Còn có Đoạn Minh Y nữa, tuy xấp xỉ tuổi của anh nhưng dù sao cũng là chị dâu...

Bình thường cô hay lén lút trốn mẹ đọc quá nhiều mấy tờ báo lá cải, lúc này không ngăn cản được, đồng loạt xuất hiện trong đầu cô.

Một lúc sau Hạ Vân Khâm vẫn không thấy Hồng Đậu có động tĩnh gì, anh nhìn gương chiếu hậu một cái, thấy sắc mặt của cô biến hóa đầy phức tạp, không biết đang nghĩ xa đến tận đâu, anh hơi buồn cười: "Tôi không phải kim chủ của Trần Bạch Điệp."

Hồng Đậu giật mình, trong lòng cô đang nghĩ cái gì sao người này đều biết hết vậy?

Hạ Vân Khâm sờ sống mũi, cũng cảm thấy lời mình vừa nói quá thừa thãi, đang muốn nói thêm thì Ngu Sùng Nghị đã quay lại, anh ta vừa đi đến gần liền vịn cửa sổ nói: "Tôi điều tra rồi, số điện thoại của mấy cửa hàng dưới danh nghĩa cửa hàng tây Nam Bảo không có đầu số là 7, tạm thời biệt thự ở núi Minh Tuyền không lắp đặt điện thoại, thế nhưng lúc nãy tôi thuận tiện điều tra sản nghiệp của mấy nhà giàu ở núi Minh Tuyền, hễ là lắp đặt điện thoại ở chỗ đó thì tất cả đều bắt đầu bằng số 7."

Hạ Vân Khâm tắt điếu thuốc: "Ngu tiên sinh, người khác thì tôi không biết, chỉ riêng Trần Bạch Điệp thôi, vì muốn tìm ra cô ta mà Bạch đồn trưởng của các anh hầu như đã lật tung cả Thượng Hải lên, nhưng đã hơn mười ngày trôi qua mà không tìm được dấu vết nào. Có thể giấu kín mấy người này lâu như vậy mà không bị phát hiện, dù sao cũng phải giải thích một chút, bây giờ anh mau báo cáo cho cấp trên, nhanh chóng đến núi Minh Tuyền tiến hành điều tra, trọng điểm là điều tra đạo quán Lưu Vân và biệt thự của cửa hàng tây Nam

Bảo, tôi và Peter Vương sẽ theo dõi Lục Kính Hằng."

Ngu Sùng Nghị kinh ngạc: "Ý của Hạ tiên sinh là Trần Bạch Điệp và em họ tôi có khả năng bị nhốt ở núi Minh Tuyền sao?"

Hạ Vân Khâm đáp: "Hung thủ để lại quá ít manh mối, tất cả đều chỉ là suy đoán, tóm lại thử một lần mới biết được. Ngu tiên sinh lập tức đến núi Minh Tuyền đi, nếu có tin tức thì lập tức tìm chúng tôi nhé."

***

Đến rạp hát lớn, Hạ Vân Khâm dừng xe trong góc.

Hồng Đậu nhìn con phố đối diện, chỉ trong chốc lát, quả nhiên cô thấy xe của Lục gia chạy tới.

Sau khi xe dừng lại, Lục Kính Hằng xuống xe rồi tự mình mở cửa cho mấy người Lê Lộ Lộ, đợi mấy cô gái đi ra, anh ta rất có phong độ thân sĩ xoay người dẫn bọn họ vào trong, sau đó nói mấy câu với tài xế.

Chỉ thấy tài xế gật đầu rồi chậm rãi lái xe đi.

Vở kịch này xem mất khoảng một tiếng, Hồng Đậu ăn bánh ngọt Hạ Vân Khâm mua cho cô, càng ăn càng buồn ngủ, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hạ Vân Khâm đã dựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại, hình như vừa mới chợp mắt, Peter Vương móc bình rượu ra im lặng uống, đương nhiên còn khá tỉnh táo, cô lại nhìn con phố đối diện một chút, vẫn còn chưa xong.

Cô đang do dự không biết có nên ngủ một giấc ở ghế sau hay không thì Lục Kính Hằng và mấy người Lê Lộ Lộ đã đi ra.

Người tài xế kia rất đúng giờ, trước khi rạp hát chiếu xong đã đến trước một phút rồi, thấy thiếu gia đi ra thì vội bước xuống mở cửa.

Hình như Lục Kính Hằng theo đuổi Lê Lộ Lộ tốn không ít vốn, sau khi đưa

Lê Lộ Lộ về Lê gia, anh ta lại đưa từng người bạn học về nhà, lúc này mới chạy về Lục gia ở đường Nghi Viên.

Peter Vương nói đầy mỉa mai: "Mấy tháng trước tên phá gia chi tử này bị cậu dạy dỗ một trận xong cũng chỉ đàng hoàng vài hôm, qua một thời gian thì lại ong bướm gấp đôi, cậu xem đi, số con gái mà cậu ta theo đuổi chỉ sợ không dưới mười người đâu, có điều không biết là kéo dài được bao lâu, theo tôi thấy, mấy năm này người duy nhất cậu ta thật lòng chính là chị dâu nhà cậu đó."

Hạ Vân Khâm mỉm cười: "Anh ta theo đuổi ai đều không liên quan tới tôi, chỉ cần không kéo tôi vào là được."

Hồng Đậu kinh ngạc đến nỗi làm rơi cả bánh ngọt, dựa vào kinh nghiệm đã trải qua, nhất định Hạ Vân Khâm và Lục Kính Hằng có chút khúc mắc, nhưng Hạ Vân Khâm thực sự không giống kiểu người sẽ so đo với loại phá gia chi tử như Lục Kính Hằng, thế nhưng lại quyết tâm cho đối phương ăn quả đắng mấy tháng mà không dám lên tiếng, có thể thấy khúc mắc này không hề nhỏ chút nào, thì ra nói đi nói lại vẫn liên quan tới Đoạn Minh Y.

Bỗng nhiên cô nhớ tới tin đồn gian díu của Hạ Vân Khâm và Đoạn Minh Y trên báo, đầu tiên là tin đồn kia đột nhiên xuất hiện, tiếp theo giống như lửa, nhanh chóng lan truyền khắp Thượng Hải, lẽ nào do Lục Kính Hằng cố ý phát tán?

Hạ Vân Khâm chẳng muốn tiếp lời Peter Vương.

Xe đi theo cả đoạn đường, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa với xe của Lục gia.

Đợi đến biệt thự của Lục gia, cửa xe mở ra, Lục Kính Hằng nghênh ngang bước xuống, đang muốn đi vào, ai ngờ vừa nhấc chân, hình như được tài xế nhắc nhở mấy câu, anh ta kinh ngạc quay đầu lại, rốt cuộc cũng phát hiện ra chiếc xe phía sau đang đỗ ở góc khuất.

Hồng Đậu nhướng mày, kỹ thuật lái xe của Hạ Vân Khâm rất tốt, trước đó

theo dõi Lục Kinh Hằng cả đoạn đường mà đối phương cũng không nhận ra, vậy mà cuối cùng lại bị tài xế của Lục gia phát hiện.

Lục Kính Hằng nhìn về phía này, hình như anh ta nhận ra Hạ Vân Khâm, gương mặt đầy vẻ giận dữ như muốn giết người, ai ngờ lúc này trên đường lại có mấy chiếc xe lao đến rồi dừng lại trước cửa biệt thự của Lục gia.

Cửa xe mở ra, người đầu tiên bước xuống chính là Bạch đồn trưởng, lần lượt theo sau là không ít cảnh sát, anh trai cũng ở trong đó, bố trí lớn như vậy hẳn là để bao vây Lục Kính Hằng.

Peter Vương liếc mắt nhìn Hạ Vân Khâm: "Thậm chí Bạch Hải Lập cũng xuất hiện, chắc là phát hiện ra cái gì đó không bình thường ở núi Minh Tuyền rồi."

Quả nhiên đám cảnh sát kia còng tay Lục Kính Hằng lại, đang định đẩy anh ta lên xe cảnh sát thì nghe thấy Lục Kính Hằng hét lên: "Bạch Hải Lập, ông muốn làm gì, hôm qua ông còn đến nhà tôi đánh bài với cha tôi, trong chốc lát đã lật mặt, tôi phạm tội gì? Cha tôi đang ở ngay bên trong, ông dám nói thẳng trước mặt cha tôi không?"

Bạch đồn trưởng cười nhạt: "Lục thiếu gia, lần này cậu chọc phải cái sọt quá lớn rồi, ngay cả kẻ hèn này cũng không thể che giấu giúp cậu! Chúng tôi vừa mới tìm được quần áo dính máu của Trần Bạch Điệp ở biệt thự của Lục gia trên núi Minh Tuyền, có đầy đủ lý do để nghi ngờ cậu liên quan đến sự mất tích của Trần Bạch Điệp, Lục thiếu gia nhanh chóng nói ra ngay ở đây đi, không bằng mau sớm khai ra cậu bắt cóc Trần Bạch Điệp và Phan Ngọc Kỳ như thế nào, nếu không thì ngay cả ông trời cũng không giữ được mạng cho cậu đâu!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi