Editor: An Dung Ni
Beta: Mạc Y Phi
Hạ thái thái mỉm cười: "Đêm qua Hồng Đậu ngủ được không?"
Hồng Đậu cố gắng không thể hiện bản thân đang quá ngại ngùng, đi theo Hạ Vân Khâm đến cạnh bàn, mỉm cười đáp: "Con ngủ ngon lắm."
Nói xong cô liền cùng Hạ Vân Khâm lần lượt chào mọi người: "Cha, mẹ, chị cả, anh cả, chị dâu."
Trước đó vài ngày Hồng Đậu đã chính thức ra mắt người nhà Hạ gia rồi, hôm nay coi như là bữa ăn đầu tiên của cả đại gia đình sau khi hai người kết hôn.
Hạ Ninh Tranh và Đoạn Minh Y cùng mỉm cười, Hạ Ninh Tranh rất điềm tĩnh, nhìn mặt Hồng Đậu một lát rồi thân thiện đáp lại: "Em dâu."
Hạ Lan Chi ngồi cạnh chồng mình là Trương Minh Cảnh. Trương Minh Cảnh giữ chức bộ trưởng bộ tài chính của chính phủ nên bình thường cũng khá bận rộn, nếu Hạ Lan Chi không bận gì thì thường về nhà mẹ đẻ chơi.
Lần trước vì Trương Minh Cảnh bận việc nên không thể đến ăn cơm, hôm nay coi như là lần đầu Hồng Đậu và anh ta gặp nhau, Hồng Đậu mỉm cười nhìn người anh rể của chồng. Trương Minh Cảnh khá ưa nhìn, lịch sự, mặc dù không nhanh nhẹn, phong độ cho lắm, có lẽ do ít hoạt động nên mới ngoài ba mươi mà mặt anh ta đã có dấu hiệu sưng lên.
Vẻ mặt anh ta khá hiền hòa, nhìn Hồng Đậu một lát, lại quay sang cười nói với Hạ Lan Chi: "Xem ra nhà mình không chỉ có con cái xinh đẹp, mà ngay cả con dâu cũng toàn là mỹ nữ, có vẻ địa linh nhân kiệt của cả Thượng Hải này đều tụ hội hết về nhà cha mẹ em rồi."
Hạ Lan Chi cũng mỉm cười: "Xem anh kìa, khen em dâu đã đành, lại còn tự khen cả chính mình nữa."
Hạ Trúc Quân đứng dậy chào hai người: "Anh hai, chị dâu hai."
Hồng Đậu mỉm cười, cùng Hạ Vân Khâm ngồi xuống.
Mặc dù Hạ Mạnh Mai cũng mỉm cười nhưng trên mặt vẫn mang theo sự uy nghiêm, ông nói với Hồng Đậu: "Bản thân Vân Khâm cũng là một đứa không hiểu chuyện, từ nay về sau trong nhà có chuyện gì cứ sai người hầu làm là được rồi, nếu thấy người hầu làm không chu đáo thì nói với mẹ và chị dâu cả."
Hồng Đậu khẽ gật đầu, rồi lại quay sang đối diện với ánh mắt dịu dàng của Đoạn Minh Y, "Con dâu biết rồi ạ."
Giọng nói yêu kiều, nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt Hạ Mạnh Mai lại càng thêm hài lòng, ông chuyển ánh mắt, thấy con trai mặc dù không nói lời nào nhưng vẻ mặt rất vui mừng, trong lòng ông cũng hoàn toàn thoải mái.
Nhân lúc người hầu bày bát đũa lên bàn, Hạ thái thái cười nói với Hạ Vân Khâm: "Nếu hôm nay không có việc gì, lát dùng bữa sáng xong, con dẫn Hồng Đậu đi quanh nhà tham quan một chút."
Hạ Vân Khâm nhìn sang Hồng Đậu một cái, "Vốn dĩ con cũng định làm vậy, nhưng mà hôm qua bên chỗ Peter Vương có chút việc, lát nữa con và Hồng Đậu sẽ qua ngõ Phú Hoa một lát."
Hạ thái thái không đồng tình: "Chỗ Vương thám tử toàn là vụ án, hai đứa vừa cưới xong, chạy qua đấy làm gì?"
Sợ Hồng Đậu không vui, bà thầm trách con trai lớn rồi vẫn còn lêu lổng, chỉ mong ngày tân hôn đầu tiên vợ chồng son không giận dỗi nhau.
Hạ Trúc Quân lặng lẽ nhìn lên, lúc này anh hai rất bình tĩnh, tự nhiên. Cô lại nhớ đến chuyện chị dâu hai ở trường cũng thường thích mấy chuyện ly kì
cổ quái này, nếu xét về phương diện này, vợ chồng anh hai chị dâu hai cực kì ăn ý, chắc chắn sẽ không hề mất hứng.
Quả nhiên, trên mặt chị dâu hai không hề có vẻ gì là lo lắng cả, ánh mắt vẫn sáng bừng, cô im lặng bưng bát cháo lên dùng bữa sáng. Mấy người Hạ Lan Chi nhìn cử chỉ này của cô, vừa ngạc nhiên lại vừa bội phục.
Bọn họ không hề nghĩ đến chuyện đàn bà con gái sẽ có hứng với mấy chuyện quái lạ này, chỉ nghĩ Hồng Đậu đang nhẫn nhịn mà thôi, không trách chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi mà đã có thể nắm chặt Hạ Vân Khâm trong lòng bàn tay.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Hồng Đậu nói chuyện với mẹ chồng, chị em chồng vài câu rồi cùng Hạ Vân Khâm về phòng.
"Anh thật sự muốn đến chỗ Vương thám tử à?" Vừa đóng cửa lại, cô liền quay ra hỏi anh.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giờ là ban ngày, cũng không thể làm chuyện bừa bãi trong phòng, huống chi, Hồng Đậu có đồng ý cho anh làm chuyện bừa bãi này hay không thì anh cũng không rõ, thay vì nhìn không thì thà dẫn cô đến chỗ Peter Vương đi một vòng còn hơn.
"Hôm trước rạp hát Khắc Vũ có một vụ án thắt cổ rất kì quái, Vương thám tử vì không tìm thấy manh mối nên đã gọi điện thoại cho anh hai lần. Về sau thấy anh bận chuyện cưới xin nên cũng không thấy nhắc đến, giờ cũng hơn một tháng trôi qua rồi, anh cảm thấy rất hứng thú với hung thủ của vụ án này, cũng muốn xem bên Peter Vương giờ thế nào rồi."
Anh vừa nói vừa đi vào trong phòng, quay lại nhìn cô một lượt, "Em muốn đi không, đi thì chúng ta thay quần áo khác, em mặc thế này ra cửa cũng không tiện."
"Án thắt cổ ở rạp hát Khắc Vũ?" Hồng Đậu nhất thời cảm thấy hứng thú, không so đo với anh mà vội nói: "Vậy anh ra ngoài chờ em đi."
Ý là vì cô muốn thay quần áo nên không cho anh vào trong phòng? Vốn dĩ anh không hề nghĩ bậy, nhưng đến lúc này đột nhiên lại có rất nhiều suy nghĩ chạy qua đầu.
Khoảng mười phút thôi nhưng anh lại thấy dài như một tiếng đồng hồ vậy. Cuối cùng cô cũng đi ra, dây chuyền đã được cất đi, cũng thay bộ quần dài, áo dài khác, nhưng từ đầu đến chân vẫn là màu đỏ.
Hồng Đậu không phải không chú ý đến sự ngạc nhiên trong mắt Hạ Vân Khâm, chỉ là bản thân cô lúc nào cũng nhớ rõ, hai người vừa mới tân hôn, mặc dù đã đổi quần áo khác nhưng vẫn cố tình chọn màu này, không muốn để anh nhận ra ý đồ của mình, cô tỏ vẻ dửng dưng đến gần anh: "Mình đi thôi."
Nhưng hiển nhiên là cô đã đánh giá thấp sức hiểu biết của Hạ Vân Khâm, sau khi quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, thấy cô có vẻ chỉ hận không thể đi một đôi giày da màu đỏ lên chân, anh lập tức đổi ý: "Vừa rồi mẹ nói cũng đúng, chúng ta vừa mới tân hôn, hôm nay không đến chỗ đó thì vẫn còn hôm khác, vậy cứ để hôm sau đi đi. Hôm nay anh dẫn em tham quan quanh nhà một vòng."
Hồng Đậu ngẩn ra, sự nhạy bén của anh khiến cô cảm thấy thật sự rất ngạc nhiên, sau khi nhìn anh một lúc, mặt cô lại bắt đầu đỏ lên.
Hạ Vân Khâm vốn đang định mở cửa ra ngoài, vừa quay lại nhìn thì thấy Hồng Đậu đang ngẩn người nhìn anh, vẻ mặt hơi hoảng hốt, lại còn xấu hổ, bỗng nhiên có chút dao động, tay anh đặt lên tay nắm cửa, vẫn còn do dự không biết có nên đi ra ngoài hay không. Nào ngờ bên ngoài có người gõ cửa: "Nhị thiếu gia, Vương thám tử tới."
Hai người đều ngẩn ra, lần này thì tốt rồi, hai người còn chưa đi ra ngoài, Peter Vương đã tự mình đến.
Đoán chắc ông ấy đến là vì vụ án, Hạ Vân Khâm liền mở cửa nói: "Mời Vương thám tử đến thư phòng ngồi đi, tôi và Nhị thiếu nãi nãi sẽ qua đấy luôn."
Đến thư phòng, quả nhiên Peter Vương đang ngồi yên lặng uống trà đợi người. Có lẽ vì hôm nay đến nhà người khác làm khách nên ông ấy ăn mặc rất đàng hoàng, đôi mắt cũng mang vẻ tỉnh táo hiếm thấy, hiển nhiên là sáng nay không hề uống rượu.
Vừa thấy hai người đi vào, Peter Vương liền đứng lên, khác hẳn với vẻ lười biếng, qua loa thường ngày, hôm nay ông còn hơi ngại ngùng, vừa mở lời đã nửa đùa nửa thật: "Hôm qua vừa uống rượu mừng của hai người xong, theo lý thuyết thì hôm nay tôi không nên đến đây làm phiền thế giới riêng của hai người mới phải."
Hạ Vân Khâm biết, mặc dù Peter Vương bình thường khá tùy tiện nhưng không phải là loại người không biết nặng nhẹ, sở dĩ hôm nay qua thăm chắc là có chuyện gì đó cực kì nghiêm túc, anh nhìn Hồng Đậu một cái, đuổi người hầu ra ngoài, "Có chuyện gì vậy?"
Peter Vương thấy Hạ Vân Khâm thoải mái nên ông cũng không vòng vo: "Lại có người chết, kiểu chết giống hệt võ sinh tên Dương Vũ Thiên ở rạp hát Khắc Vũ lần trước."