HỒNG ĐẬU - NGƯNG LŨNG

Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Hồng Đậu về đến cửa nhà thì xuống xe gọi Bành thợ may và Bành thái thái nhờ họ đẩy xe lên lầu hộ, còn chưa kịp kéo cánh cửa ra chợt thấy thân xe nhẹ đi, quay lại nhìn một cái thì ra Hướng tiên sinh ở lầu ba đã quay về, thấy cô đẩy xe hơi vất vả nên tiện tay giúp một chút.

Cô vội cười nói: "Cảm ơn Hướng tiên sinh."

Hướng Kỳ Thịnh gật đầu rồi lướt qua Hồng Đậu đi vào trong hành lang xa xăm, ông ấy vừa cử động thì một ít tóc trên đầu không cẩn thận rơi xuống chiếc kính trước mặt, dường như ông chưa phát hiện ra nên cũng không đưa tay phủi đi.

Hồng Đậu nhìn theo bóng lưng gầy đét màu xanh đậm đang xa dần kia, thờ

ơ nhún vai. Từ trước tới nay Hướng tiên sinh đều như vậy, cả người tỏa ra khí chất thi sĩ, quanh năm buồn bực không vui.

Nghe nói ông ấy dạy văn học ở đại học Aurora, từ nhỏ đã du học bên Anh, sau khi về nước thì đăng tải không ít bài thơ và bài văn, lúc Hồng Đậu mượn sách ở thư viện trường, may mắn sẽ đọc được một vài bài trên tạp chí.

Một bài trong số đó là lên án thuốc phiện và kỹ nữ, ngôn từ rất kịch liệt, nói người nghiện thuốc phiện và những nữ sinh làm kỹ nữ là những việc không bằng heo chó, hai loại này đều ti tiện, là thứ u ác tính cần phải giải quyết của xã hội.

Bởi vì quan điểm của bài văn quá cực đoan nên đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Hồng Đậu, dựa theo tưởng tượng ban đầu của cô, sau khi Khâu tiểu thư chuyển đến, Hướng tiên sinh sẽ lúng túng với nghề nghiệp của Khâu tiểu thư mà lập tức chuyển đi, không ngờ lại sống yên ổn với nhau như thế, vẫn ở

đây cho đến tới bây giờ.

Khó trách thím Chu suốt ngày nói Hướng tiên sinh thích Khâu tiểu thư.

Đến trước cửa nhà, thím Chu đang ngồi trước cửa trông nhà, mẹ không có ở phòng khách nên trong nhà rất yên tĩnh.

Thím Chu bĩu môi với Hồng Đậu: "Thái thái mới từ nhà cậu của thái thái về."

Nói được một nửa lại nháy mắt, thấp giọng bổ sung một câu: "Hình như đang tức giận."

Hồng Đậu ngẩn người, không phải buổi sáng mẹ bảo tối nay cô và anh trai tới nhà cậu tặng quà sao? Ai ngờ ban ngày bà đã tự đi rồi.

Đến cửa phòng, cô đưa tay vặn nắm cửa thì thấy cửa khóa. Cô gõ cửa, một lúc sau mới nghe thấy tiếng bước chân.

Cửa vừa mở ra, cô còn chưa kịp thấy rõ tình hình bên trong phòng đã bị mẹ kéo vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại.

Hồng Đậu kinh ngạc ngẩng đầu, trông thấy hai cái rương nhỏ ở trên giường thì trong lòng thầm hiểu, mẹ lại đang đếm vàng đây mà.



Đây là tật xấu của mẹ, theo lời giải thích của bà thì cho dù tức giận đến mấy, chỉ cần nhìn thấy mấy thứ vàng ròng rực rỡ rồi đếm qua đếm lại mấy lần thì bao nhiêu nỗi giận đều tiêu tan.

Mấy thỏi vàng này không nhiều nhưng cũng là tâm huyết mà cha đã vất vả tích lũy nửa đời người, nếu tiết kiệm để sống qua ngày thì đủ cho ba người nhà bọn họ sống đến già.

"Mẹ lại làm sao thế?" Cô bình tĩnh nhìn mẹ mình.

Ngu thái thái im lặng đi đến cạnh giường, xếp mấy thỏi vàng lại vào trong rương, tức giận nói: "Sau này mẹ không muốn đến nhà cậu của con nữa."

Trong lòng Hồng Đậu hơi hiểu được, buổi sáng mẹ mới đến nhà cậu một chuyến, trở về đã khác thường như thế, có lẽ là bị mợ chọc tức rồi.

Cậu làm việc ở cửa hàng tây Nam Bảo, mấy năm trước được thăng lên làm mại bản (1), bởi vì trong tay dần dần mở rộng, không lâu sau chuyển đến biệt thự ở, bây giờ trong nhà có hai người hầu, khắp nơi đều phải chú ý, ngay cả hai người chị họ ra ra vào vào cũng đều mang dáng điệu của tiểu thư nhà giàu.

(1) Tư sản mại bản (tiếng Anh: comprador hoặc comprador bourgeoisie; gốc latinh: comparātor có nghĩa là "người mua") là thuật ngữ gắn với chủ nghĩa Marx để chỉ những cá nhân hoặc nhóm thương gia làm trung gian với các thế lực nước ngoài buôn bán tài nguyên, quyền lợi của nhân dân quốc gia để thủ lợi riêng.

Thực ra khi cha còn sống cậu chỉ là một thư ký nho nhỏ trong cửa hàng tây thôi.

Mợ thấy anh trai tuấn tú lịch sự, việc làm ăn trong Ngu gia cũng không tệ, từng đề cập muốn cho chị họ cả và anh trai kết hôn, lúc đó cha và mẹ đều thích chị họ cả, đương nhiên đồng ý với đề nghị này.

Ai ngờ không bao lâu sau cha mất, cửa hàng da đóng cửa, Ngu gia từ từ suy thoái, cậu lại dần dần phát đạt lên.

Sau đó mợ thấy anh trai không có dáng vẻ có tiền đồ to lớn gì nên không chịu nhắc lại việc năm đó nữa.

Bây giờ chị họ cả làm nhân viên văn phòng ở trường đại học Aurora, bởi vì dung mạo xinh xắn nên người theo đuổi rất đông, mợ một lòng muốn con gái gả cho người có gia cảnh tốt nên cố ý khiến quan hệ hai người trở nên lạnh nhạt.

Mặc dù cậu cũng biết dự định của vợ nhưng một là bận bịu làm ăn, hai là

cũng muốn hôn nhân của con gái sẽ củng cố địa vị của mình ở cửa hàng tây nên liền ngầm cho phép hành vi của vợ, ba là đôi khi ông cũng giấu vợ tặng một số thức ăn đồ dùng cho Ngu gia.

Hơn nữa, mẹ và mợ đã không còn tỏ ra nhẹ nhàng khi đối mặt với nhau nữa rồi.

"Nói là bây giờ chị họ cả có mấy người đang theo đuổi, cái gì mà một đám con trai giáo sư này nọ, nói xa nói gần đều ám chỉ là không ưa anh trai con. Hừ, mẹ còn không ưa bà ta đâu, đức hạnh của bà ta như vậy, cho dù con cái tốt cũng đều có thể bị bà ta làm cho không đàng hoàng, chị họ Ngọc Kỳ của con khi còn nhỏ luôn làm người ta yêu quý, bây giờ cũng biết cách gây dựng thế lực rồi đấy! Ngược lại mẹ muốn xem xem, hai đứa con gái của mợ con có thể gả cho người tốt ra sao! Lẽ nào bọn họ đều đã quên năm đó em ba chết như thế nào sao?"

Mẹ vừa nhắc tới dì út thì lại đau lòng, còn chưa dứt lời, tiếng nói đã trở nên nghẹn ngào. Ngu Hồng Đậu hơi hốt hoảng, âm thầm lè lưỡi, cũng may mẹ không biết anh trai định đổi việc làm, nếu biết rồi nhất định sẽ lại náo loạn cho xem.

Nói đi cũng phải nói lại, vài ngày trước anh trai không bộc lộ cảm xúc chán nản với nghề này, bây giờ đột nhiên lại muốn đổi việc, chẳng lẽ ở trong đồn đã gặp phải chuyện gì khó khăn?

Cô giả vờ không nhìn thấy nước mắt trong khóe mắt của mẹ, ôm lấy mẹ, cố



ý hời hợt nói: "Mẹ à, anh cũng không thích chị họ Ngọc Kỳ, ép anh lấy chị họ thì anh không lấy đâu. Vả lại mẹ còn nhớ không, lần trước có một vị giáo sư người Mỹ ở trường con có nói rồi, anh chị em họ mà kết hôn thì nguy hiểm lắm. Chị họ Ngọc Kỳ đồng ý gả cho người nào cũng được, sau này anh trai có thể tìm được một chị dâu còn xinh đẹp hơn chị họ Ngọc Kỳ nữa."

Ngu thái thái giận dữ cất giọng nói: "Ai muốn nó gả cho anh con chứ, lòng mẹ đã nguội lạnh rồi, mẹ chỉ tức mợ con..."

Hồng Đậu đá phăng giày xuống, nằm trên đùi mẹ, ngửa mặt nhìn mẹ nói:

"Mẹ ơi, lúc nhỏ ai cũng nói chị họ Ngọc Kỳ rất xinh đẹp, nhưng chính miệng

anh trai cũng đã nói bây giờ con còn đẹp hơn chị họ Ngọc Kỳ nhiều, mấy ngày trước lúc đi tới nhà cậu, con đã cẩn thận so sánh rồi cũng cho là vậy đó."

Ngu thái thái nhìn vẻ mặt thành thật của con gái thì phì cười một tiếng, lấy khăn tay lau nước mắt, dùng một ngón tay chỉ lên gò má trắng nõn như tuyết của con gái: "Đồ không biết xấu hổ." Những năm này ngũ quan của con gái càng ngày càng nảy nở, sớm đã trở thành một đại mỹ nữ rồi, theo như bà thấy thì không kém Ngọc Kỳ chút nào, sợ con gái không chăm chỉ học hành nên từ trước tới giờ không dám tâng bốc.

Hồng Đậu thấy rốt cuộc mẹ đã nín khóc mà mỉm cười thì thầm thở phào một hơi, cười hì hì nói: "Mẹ ơi con đói rồi, khi nào chúng ta mới ăn cơm vậy, có cần đợi anh trai về không?"

Ngu thái thái nghe nói con gái đói bụng thì cũng không để ý tới chuyện đau lòng nữa, bà kéo Hồng Đậu đứng lên, tiện thể vuốt ve lại những nếp nhăn trên sườn xám: "Gần đây anh trai con bận đi tìm người ở Thượng Hải, ngày đêm đều đảo lộn rồi, làm sao còn lo lắng về nhà ăn cơm nữa? Sáng sớm lúc về anh con có bảo hai chúng ta ngủ sớm một chút, không cần chờ nó."

Liên tục mấy ngày liền anh trai luôn đi sớm về trễ, Hồng Đậu không thể nói chuyện với anh trai, tất nhiên cũng không cách nào hỏi thăm được nguyên nhân anh trai muốn đổi việc làm.

Đến ngày hẹn hôm thứ 7, Cố Quân và mấy người Tiếu Hỉ Xuân theo đúng lời giao hẹn chạy đến nhà Hồng Đậu đợi cô, Ngu thái thái thấy toàn là bạn học nữ nên cũng yên tâm để con gái đi.

Quán trà Tân Á cách đại học Aurora không xa, là một tòa nhà hai tầng nho nhỏ, bên cạnh có một công viên, khung cảnh yên tĩnh, trong đại sảnh thường có nhạc sĩ người Pháp diễn tấu mấy khúc piano cổ điển.

Âm nhạc nhẹ nhàng phóng khoáng cùng với một tách cafe và ly hồng trà khiến người đặt mình vào trong đó thường có một cảm giác được gột rửa sự dung tục, lại thêm mấy miếng bánh ngọt phương Tây được làm vô cùng ngon miệng này, rất có danh tiếng ở Thượng Hải, vì thế thỉnh thoảng những người có học thức hoặc nhân vật nổi tiếng sẽ đến đây tụ tập.

Hồng Đậu và Cố Quân lấy thiệp mời ra đưa cho người phục vụ ở trước cửa, vừa đi vào liền thấy người tham dự hội nghị hôm nay rất nhiều, một đại sảnh lớn đầy người.

Bên này các cô vừa đến, bên kia đã có người phục vụ mời các cô ngồi xuống, ánh mắt nhiệt tình chào hỏi nhìn thẳng vào Hồng Đậu, hình như có ý kết bạn nhưng Hồng Đậu chỉ làm như không để ý.

Cô tùy ý nhìn khắp sảnh thì lập tức thấy được vài gương mặt quen thuộc, có một người mặc áo sơ mi kiểu Tây, dáng người cao lớn đứng trước cửa sổ, bị ngọn đèn thủy tinh cực lớn trong phòng khách chiếu vào, so với mấy ngày trước cô thấy thì lúc này càng thêm phóng khoáng xuất chúng hơn mấy phần, chỉ là ánh mắt của người này không biết đang nhìn gì, có vẻ mất tập trung.

"Thì ra phó giáo sư du học Đức mà Tần Học Khải nói chính là vị Hạ Vân Khâm kia?" Cố Quân hơi kinh ngạc, cô là thiên kim của toà soạn báo, đối với những tin tức về Hạ Vân Khâm thì biết rõ như lòng bàn tay, vừa nhìn đã nhận ra Hạ Vân Khâm.

Người đứng bên cạnh Hạ Vân Khâm là Hạ Trúc Quân đã ngất xỉu vào ngày đó, dường như cô ấy vẫn chú ý ra cửa, nhìn thấy đám người Hồng Đậu thì thoáng sửng sốt, vội để cái đĩa nhỏ trong tay xuống, nhanh nhẹn đi sang bên này.

Nhưng Hồng Đậu chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc âu phục phương Tây trong sảnh, trong tay người phụ nữ đó cầm một ly cafe, đang thân thiết trò chuyện với một người đàn ông trung niên, mái tóc xoăn buộc lên cao, lộ ra gương mặt xinh đẹp rực rỡ.

"Chị họ Ngọc Kỳ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi