HỒNG ĐẬU - NGƯNG LŨNG

Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Người nói vô tình người nghe có ý, mặt Hồng Đậu lập tức đỏ bừng lên, trái lại sắc mặt Hạ Vân Khâm rất thản nhiên, không hề thay đổi chút nào. May cho cô, đúng lúc này người hầu dâng trà lên, Hồng Đậu mượn cớ đi tiếp khách, vội tránh đi.

Cả phòng toàn là khách nữ, Hạ Vân Khâm đứng chào hỏi mấy vị trưởng bối một lát rồi nói với Hồng Đậu: "Anh còn có mấy bài văn cần chấm, anh về phòng trước đây."

Hạ Trúc Quân kéo Hồng Đậu ngồi xuống: "Anh hai cứ yên tâm, chúng em không ăn mất chị ấy đâu."

Hạ Vân Khâm mỉm cười rồi đi thẳng ra khỏi phòng.

Hạ Trúc Quân giới thiệu từng cô gái đang ngồi trên ghế với Hồng Đậu, có một vị tiểu thư họ Hoàng với khuôn mặt trái xoan xinh xắn, có vẻ như cô ta là họ hàng của Đoạn Minh Y, thấy Hồng Đậu, cô ta liền đặt một tay lên vai Đoạn Minh Y, rồi nhõng nhẽo nói: "Màu sắc chiếc kỳ bào này của Nhị thiếu nãi nãi thật mới lạ, Nhị thiếu nãi nãi đặt may nó ở nhà nào thế?"

Hồng Đậu cười đáp: "Đây là đồ cưới tôi đặt làm trước tân hôn, lúc ấy nhà tôi đặt làm của vài ba cửa hàng khác nhau, tôi cũng không nhớ rõ lắm, nhưng cái này thì được may ở Đỉnh Tường." Giọng điệu cô rất bình thản.

Mấy người xung quanh đều mỉm cười, bọn họ đều nghe nói vị Nhị thiếu nãi nãi này xuất thân từ nhà nghèo, mặc dù cũng học ở trường đại học nhưng chủ yếu là dựa vào bề ngoài mới có thể mê hoặc nổi Hạ Vân Khâm. Có điều giờ nghe giọng điệu của cô có thể thấy, thì ra nhà mẹ đẻ cô cũng khá có tiền.

Hoàng tiểu thư nhìn qua khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của Hồng Đậu, tươi cười gật đầu: "Chưa nói đến chất vải, riêng về khoản màu sắc thì giá cả của chiếc áo này chắc hẳn không hề rẻ chút nào, tôi thấy trong phòng này không mấy ai có thể lấn át nổi."

Nói xong cô ta nghịch ngợm chọc vào má Đoạn Minh Y, "Nhìn còn đẹp hơn cả chị."

Đoạn Minh Y cười nhạt, nói lảng sang chuyện khác: "Vừa nãy mọi người bàn về buổi họp mặt của câu lạc bộ, tôi nghe ý kiến của mọi người thấy cũng không tệ, có điều vẫn chưa thực tế cho lắm, nếu chỉ tổ chức các tiết mục quen thuộc sẽ không tránh khỏi việc biến buổi họp này thành một bữa tiệc trà thông thường, các tiên sinh khác mà nghe về chuyện này, kiểu gì họ cũng sẽ công kích vào cách nhìn và tầm hiểu biết của phái nữ nói chung. Theo tôi chúng ta cần lập một nhóm nhỏ làm nhiệm vụ thư kí, lên kế hoạch xem sẽ tổ chức những gì, mời những khách nào..."

Hồng Đậu lẳng lặng nhấp một ngụm trà, có vẻ như Đoạn Minh Y muốn lập một câu lạc bộ giao lưu cho các tiểu thư và thái thái của bến Thượng Hải thì phải.

Hạ Lan Chi chen ngang: "Minh Y, chị nhớ là em học ngành văn học cơ mà, sao giọng điệu giống mấy người học khoa chính trị thế? Chắc chỉ có Ninh Tranh mới chịu nổi em thôi, đàn bà con gái chúng ta vốn chỉ thích mấy chuyện hoa cỏ, phong hoa tuyết nguyệt, mấy gã đàn ông kia muốn cười chê thì cứ mặc kệ họ là được."

Dù sao thì Hồng Đậu cũng mới vào, Hạ Trúc Quân sợ cô nghe không hiểu, liền nhỏ giọng giải thích: "Các chị ấy đang thương lượng về hoạt động cuối tuần, vì đây là hoạt động đầu tiên của câu lạc bộ nên chị dâu cả muốn nó thật náo nhiệt, có lẽ khi đó họ sẽ mời vài vị khách quý đến dự."

Hồng Đậu không có hứng thú gia nhập câu lạc bộ của Đoạn Minh Y, cô chỉ mỉm cười nghe mọi người nói chuyện một lượt, sau đó liền đứng dậy chơi mạt chược với mẹ chồng.

Trí nhớ cô cực kì tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua bàn bài cô đã có thể nhớ

được đại khái các quân bài trong tay những người khác, lúc mẹ chồng cô ra bài, cô tình cờ nhắc bà một hai câu.



Xuất thân của Hạ thái thái vốn là cành vàng lá ngọc, tính tình rất phóng khoáng, thú tiêu khiển lớn nhất của bà từ nhỏ tới nay chính là chơi mạt chược, vừa giết thời gian vừa mở rộng quan hệ, tiếc rằng kĩ năng đánh bài của bà rất bình thường, lần nào đánh bài bà cũng thua, hôm nay có Hồng Đậu giúp đỡ, đánh năm ván liền đều thắng, càng đánh bà càng thấy vui.

Đánh bài xong, có người muốn ra vườn hoa phía sau uống trà, nữ quyến Hạ gia đích thân dẫn những thái thái này ra vườn hoa.

Hồng Đậu lấy cớ muốn thay quần áo để về phòng, cô đẩy cửa nhìn ngó, thấy Hạ Vân Khâm đang ngồi trước bàn xem gì đó.

Trong phòng rất yên tĩnh, anh mặc áo sơ mi, tay áo xắn cao, một tay cầm bút máy, tay còn lại bưng chén trà còn ấm.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Vân Khâm đặt chén trà xuống, anh không ngẩng đầu lên, "Em về rồi à?"

Hồng Đậu vào phòng trong, treo áo khoác lên tủ quần áo, sau đó quay lại phòng khách, nhìn mấy tờ giấy trên bàn một lát, cô nhận ra đây chính là bản vẽ thiết kế đường sắt, ngạc nhiên hỏi: "Ấy, đây là thiết kế đường sắt, ở đâu vậy anh?"

Hạ Vân Khâm cố ý hỏi: "Em hiểu thiết kế đường sắt à?"

Hồng Đậu chu môi: "Anh nghĩ là em không biết gì sao? Chán chẳng muốn nói chuyện với anh nữa."

Nói xong lập tức quay người đi vào phòng, Hạ Vân Khâm vội ôm cô vào lòng.

Hạ Vân Khâm nghiêm túc nói: "Tất nhiên là tại hạ biết rõ Ngu thiếu nãi nãi là sinh viên đại học St. John, chỉ là không ngờ ngoài ngành sư phạm ra thiếu

nãi nãi còn hiểu rõ về thiết kế đường sắt."

Hồng Đậu mặt đối mặt với anh, ánh mắt nhìn thoáng qua sống mũi cao thẳng của anh, sau đó từ từ nhìn xuống môi, sau khi nhìn một lát cô đột nhiên muốn trêu chọc anh, cô nghiêng người, ghé sát vào lỗ tai anh, khẽ thì thầm: "Em còn hiểu rất nhiều thứ khác nữa."

Lời chưa dứt, tai anh đã đỏ lên, mà tim cô cũng đập thình thịch như trống đánh, nhân lúc anh đang ngẩn người, cô vội nhảy xuống khỏi chân anh, vừa cười vừa chạy nhanh vào phòng trong.

Hạ Vân Khâm đưa tay ra bắt cô, nhưng lại bắt hụt, anh ngẩn ra một lát, sau đó dựa người vào ghế: "Ngu Hồng Đậu."

Hồng Đậu đã sớm đóng cửa tấm bình phong lại, cô đứng bên trong, từ từ đáp lại: "Sao thế?"

"Em ra đây đi cho tiện nói chuyện."

"Em không có gì muốn nói với anh cả."



"Chẳng phải Trúc Quân và em đang bàn chuyện đi du học sao? Ra đây rồi anh nói cho em nghe cách chọn trường."

"Em tự biết cách chọn."

"Có anh giúp em chắc chắn sẽ tốt hơn."

"Em không cần anh giúp."

"Anh quen rất nhiều bạn bè, dù là Mỹ hay Đức thì anh đều có thể chọn cho em giáo sư tốt nhất."

"Không, em không cần anh giúp đâu, dù sao thì cũng không vội."

"Em không vội thì anh vội, chúng ta cần nói chuyện."

"Em không ra ngoài đâu."

"Em không ra thì anh sẽ vào đấy."

Hồng Đậu lại giả vờ rằng mình đang rất hoảng sợ, cười duyên hai tiếng, giống như đang cố trốn đi thật vậy.

Hạ Vân Khâm cảm thấy như có gì đó khẽ lướt qua tim mình, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy khó mà nhịn nổi nên anh định đứng dậy mở cửa, nhưng chưa đưa tay ra thì Hồng Đậu đã mở cửa từ bên trong, cô đã thay một chiếc kỳ bào màu tím, cầm áo khoác trên tay, trên tai vẫn đeo đôi hoa tai ngọc, Hạ Vân Khâm lập tức đưa tay ra kéo cô vào lòng mình, cô chống tay lên ngực anh: "Anh đừng làm loạn, em còn phải xuống tiếp khách, người hầu sắp lên đây tìm em rồi."

Vốn dĩ Hạ Vân Khâm đang đợi điện thoại của Peter Vương, cũng không hề có ý định muốn làm loạn gì cả, nhưng Hồng Đậu vừa nói lại khiến anh nghiêm túc nghĩ về chuyện làm loạn, anh bình tĩnh nói: "Hay em nói cho anh nghe xem cái gì gọi là "làm loạn" đi, ngày thường chúng ta hay "làm loạn" thế nào? Tại sao người hầu đến gõ cửa thì chúng ta lại không thể "làm loạn"?"

Hồng Đậu bị anh dồn vào góc phòng, cười đến mức không thở nổi: "Hạ Vân Khâm, sao anh lại hư hỏng như vậy?"

Hạ Vân Khâm rời mắt xuống đôi môi đỏ mọng của cô: "Kẻ hèn này đang xin vợ mình giải thích, sao lại thành hư hỏng rồi?"

Lúc này người hầu lại gõ cửa: "Nhị thiếu gia, Vương thám tử gọi điện cho ngài."

Hồng Đậu đẩy anh: "Kìa, giỏi thì anh làm loạn tiếp đi."

Hạ Vân Khâm cũng biết, chắc chắn Peter Vương phải tra ra được một manh mối nào đó rất quan trọng thì mới gọi, anh đành phải dừng lại, đợi thân

thể mình bình thường trở lại mới kéo Hồng Đậu đi nghe điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi