HỒNG ĐẬU - NGƯNG LŨNG

Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Chân trước bọn họ vừa vào cửa, chân sau cũng có đám nữ quyến trẻ tuổi đi tới, Đoạn Minh Y bận rộn không đi qua được, Hồng Đậu tạm thời bị gọi đến cứu trận.

Lần này thực sự vô cùng bận, cô không có lòng nào để ý tới Hạ Vân Khâm, ngược lại Hạ Ninh Tranh thấy Hồng Đậu vô cùng bận bịu thì trong lòng khá áy náy, đợi bọn họ đi rồi mới nhìn Hồng Đậu cười nói: "Em dâu cực khổ rồi."

Bài viết trên báo ngày đó không nhắc tới một chữ nào về Hồng Đậu, người ngoài đều cho rằng tiệc trà lần này được tổ chức là do Đoạn Minh Y tự làm, anh ta sợ em dâu nghĩ nhiều, đối với cách làm của vợ có phần không hài lòng cho lắm, không ngờ Hồng Đậu vốn không để ý mà còn đến sớm để hỗ trợ. Như thế thì cách làm của vợ anh ta cũng hẹp hòi quá rồi.

Hồng Đậu kinh ngạc: "Đều là người nhà, anh cả cần gì khách sáo chứ." Sau khi gả vào Hạ gia được mấy tháng, cô đã hiểu rõ người con trai trưởng Hạ gia này hơn nhiều, anh ta nghiêm túc, ngay thẳng, là người trong nóng ngoài lạnh.

Thái độ của em dâu vô cùng rộng lượng, có thể thấy là thật lòng không coi đây là chuyện to tát, lại nhìn vợ mình lúc nào ở trước mặt khách khứa cũng lịch thiệp cân nhắc Hồng Đậu, rõ ràng cũng đã có vẻ xấu hổ, lúc này Hạ Ninh Tranh mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Hồng Đậu rồi đi ra giúp vợ tiếp đãi khách khứa.

Khách tới bữa tiệc hôm nay đều là những người nổi tiếng, cả phòng sặc sỡ tươi sáng, đợi khách khứa tới đủ, Đoạn Minh Y liền mời vị khách đặc biệt: tổng biên tập của tòa soạn "Hồng Báo" - Quan tiên sinh lên phát biểu lời khai mạc.

Quan tiên sinh lên khán đài, câu nói đầu tiên là: "Mọi người đều biết những ngày gần đây đã xảy ra một chuyện rất lớn làm rung động cả đất nước, mặc dù tôi bất tài nhưng lúc nhỏ cũng đã từng được gia đình dạy dỗ "Thiên Hạ Hưng Vong, Thất Phu Hữu Trách, Vị Ti Vị Cảm Vong Ưu Quốc" (1), đạo lý đơn giản này, cho dù là trẻ con tóc để chỏm cũng có thể hiểu được. Nhưng mà gần đây nước ta ngu dốt bị nước khác ức hiếp, ngọn lửa chiến tranh không kéo dài, lại có người chủ động ký kết hiệp ước làm nhục nước mất chủ quyền, có thể thấy từ xưa nước mất nhà tan không phải là không có tiểu nhân."

(1) Thiên Hạ Hưng Vong, Thất Phu Hữu Trách, Vị Ti Vị Cảm Vong Ưu Quốc: Nước nhà hưng thịnh hay lúc suy vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm.

Trong những người đang ngồi đây, ngoại trừ người yêu nước và học sinh sinh viên, cũng có không ít chó săn của Ngũ Như Hải, nhưng Quan tiên sinh lại hồ đồ, không hề để ý, một mình đứng trên khán đài chửi rất thoải mái, Bạch Hải Lập đốt một điếu xì gà, mỉm cười nhìn Quan tiên sinh, lời nói này đâm thẳng vào tim gan, chửi Ngũ tiên sinh còn chưa đủ mà ngay cả ông ta cũng bị ăn chửi luôn, một câu lại một câu, chửi đến nỗi ông ta máu chó đầy đầu. Đáng tiếc hôm nay ông ta còn bận chuyện khác, tạm thời không ra tay đối phó với lão già này, nếu không đã tìm lý do chính đáng bắt người này về hỏi cung rồi.

Vì biểu lộ sự rộng lượng, ông ta phủi phủi khói bụi, dùng thái độ vô cùng thoải mái thấp giọng nói cười với khách khứa bên cạnh mình, lúc này cấp dưới đắc lực nhất thường ngày của ông ta - Hoàng Trung từ phía sau đi tới hành lang, trực tiếp nháy mắt với ông ta, ông ta lấy cớ đi thay quần áo rồi rời khỏi chỗ ngồi bước ra hành lang.

Hoàng Trung nói: "Đã chuẩn bị xong xuôi bên chỗ ba người Hạ Vân Khâm, Phan Ngọc Nguyên và Hồng Đậu rồi. Đồn trưởng yên tâm, lát nữa chúng ta sẽ có kịch hay để xem."

Bạch Hải Lập mỉm cười, liếc mắt nhìn thân hình đẹp đẽ của Hồng Đậu, nghĩ tới lát nữa có thể chứng kiến người phụ nữ này bị mất mặt xấu hổ thì cả thể xác lẫn tinh thần đều rất thoải mái, ông ta cười rộ lên: "Biết rồi."

Rồi ông ta chỉ vào Quan tiên sinh đang diễn thuyết trên khán đài, thấp giọng dặn dò: "Để ý kỹ người này." Nói xong ông ta cất bước đi về phía sau.

Hoàng Trung kinh ngạc gọi: "Đồn trưởng."



Bạch Hải Lập cũng không quay đầu lại, dùng bàn tay đang cầm xì gà vẫy vẫy: "Tôi đi vệ sinh để tránh lát nữa bỏ lỡ vở kịch hay."

Hoàng Trung nhếch miệng cười rồi tự về phòng tìm mấy đồng nghiệp khác.

Quan tiên sinh diễn thuyết xong, không ít người chỉ cảm thấy dư âm còn lượn lờ, trong lồng ngực có một giọng nói hào hùng cuồn cuộn không ngừng, trong sảnh tiếng nghị luận chói tai liên tục vang lên, đám người phục vụ bưng trà bánh cho mọi người, một nữ sinh khoa sư phạm có sở trường về piano đang đánh đàn piano trong góc.

Lúc này Hồng Đậu mới coi như được rảnh rỗi, cô lặng lẽ đi tìm Hạ Vân Khâm trong đại sảnh, Hạ Vân Khâm đang thảo luận với hiệu trưởng Sir Johnson và đám người Quan tiên sinh, người tuy nhiều nhưng vị trí đứng vô cùng dễ làm người khác chú ý, vừa ngước mắt là có thể trông thấy.

Ở bên kia, mấy người Cố Quân, Ngọc Nguyên đã quen thân với Dư Duệ, vốn người này có tướng mạo đứng đắn, lời nói lại sắc bén, nam sinh đang ngồi vốn không nhiều thế mà cuộc nói chuyện dần dần lấy anh ta làm trung tâm. Không biết ai nhắc đến việc đi du lịch của mấy trường học, nói rằng đáng lẽ mùa này các trường đã sớm đi du lịch mùa thu hết rồi, nhưng bởi vì đang trong thời buổi rối ren, đám sinh viên đã không còn tâm trí với mấy trò chơi thường ngày nữa. Có người nói nếu thực sự có chiến tranh ở Thượng Hải, e là muốn chơi cũng không chơi được, không bằng quyết tâm ra ngoài chơi một bữa đi.

Ngọc Nguyên nói: "Phía sau trường học của chúng tớ có núi, trên núi cây cối um tùm, coi như là một nơi du lịch dã ngoại rất tốt, nhưng lại thường có lời đồn có ma, rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng rất ít người dám đến."

Tiếu Hỉ Xuân khoa sư phạm nói: "Cái này thì đã là gì, mọi người có nghe đồn về căn nhà ma dọa chết người chưa, lần trước tớ nghe người hầu nhà tớ

nói, bà ấy có một người bà con xa là y tá làm việc trong tòa nhà, đang sống sờ sờ bị ma dọa chết, tớ nói với người này là trên đời không có ma đâu, bất kể thế nào người đó không tin, bà ấy nói thân thích này trước khi chết đã về nhà nói mấy lần rồi, bảo là đã nhìn thấy tận mắt khiến tớ sợ vô cùng."

Hồng Đậu và Cố Quân liếc mắt với nhau, vội hỏi Tiếu Hỉ Xuân: "Người thân thích đó họ gì?"

Ai ngờ mấy nữ sinh này lá gan quá nhỏ, dù đang ở nơi náo nhiệt sáng sủa như ban ngày, nghe lời này cũng cảm thấy sợ sệt: "Ấy, đừng có nói nữa mà."

Mai Lệ Trinh vỗ tay nói: "Nhìn mấy người kìa, cả một đám nhát gan, thực ra gần trường St. John của chúng ta có một căn nhà ma, lẽ nào mấy người không biết sao?"

Mọi người kinh ngạc nhìn nhau: "Thực sự không biết."

"Chính là tòa nhà hiện nay chúng ta đang ở này, cô Đoạn không tin lời đồn có ma, thấy tòa nhà này trước có đình sau có vườn, cảm thấy nếu bỏ không thì rất đáng tiếc nên kiên quyết muốn làm nơi tổ chức tiệc trà."

Dư Duệ tò mò hỏi: "Tòa nhà này cũng có ma? Từng có chuyện gì xảy ra à?"

"Đúng, có người chết rồi, về sau mấy gia đình đều nói có ma, dần dần không còn người ở, chớp mắt đã bỏ không 3 - 5 năm rồi đó."



Mấy nữ sinh càng nghe sắc mặt càng tái mét, rụt người rúc vào nhau, nóng lòng nói sang chuyện khác, ngay lúc này, không biết từ đâu truyền tới tiếng "Ầm" vô cùng nặng nề, trước mắt tối đen, đèn trong phòng đều tắt hết.

Tiếng nói chuyện trong đại sảnh dường như bị một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ không nhìn thấy chặt đứt, nhất thời yên tĩnh lại.

"A!!!!!" Có nữ sinh vô cùng nhát gan sợ đến mức hét lên, Hồng Đậu vội an ủi người kia: "Chắc là nguồn điện xảy ra vấn đề, nhiều người chúng ta đều ở

đây như vậy, đừng sợ, sẽ nhanh chóng có điện lại thôi."

Quả nhiên một giây sau có người nói: "Mọi người đừng hoảng sợ, chắc là bị đứt cầu dao thôi, đã có người đến phòng kỹ thuật kiểm tra rồi, chỉ cần chờ một chút thôi, lập tức sẽ khôi phục ánh sáng."

Cũng không biết ai một lời hai ý lên tiếng: "Có thể thấy bóng tối chỉ là tạm thời, ánh sáng sẽ nhanh chóng đến. Nào nào, mọi người, chúng ta cùng nâng ly rượu với nhau, kính bóng tối ngắn ngủi trước mặt, cũng kính ánh sáng lâu dài không còn xa nữa."

Người này đúng là vừa lạc quan vừa nhạy bén, lời vừa nói ra khiến sự kinh ngạc và lo lắng của đám người lập tức bị quét sạch sành sanh, không ít người tán thành: "Kinh ánh sáng, kính dân ta."

Lời còn chưa dứt, trước mắt sáng lên, điện đã trở lại.

Nhưng mọi người còn chưa kịp nhìn nhau cười thì có một người hầu lảo đảo chạy từ phía hành lang tới, vừa chạy vừa hoảng sợ nói lớn: "Không tốt rồi! Chết người rồi! Trong phòng vệ sinh có người chết!"

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, chiếc ly thủy tinh đế cao trong tay người nào đó rơi xuống nền nhà đá cẩm thạch trơn bóng như gương, phát ra tiếng vỡ vụn chói tai lại sắc bén.

Hồng Đậu ngẩn người, tim đập nhanh hơn bình thường, cô vội nhìn bốn phía tìm Hạ Vân Khâm, ai ngờ vừa mới cử động đã có người từ phía sau đến gần cô, nắm lấy tay cô, cô ngửi thấy mùi vị sạch sẽ mát lạnh trên người này, trái tim đang điên cuồng đập nhanh chóng bình tĩnh lại. Quay đầu nhìn lại, Hạ Vân Khâm đang nhìn cô, tuy rằng hai người không nói chuyện nhưng lòng bàn tay anh khô ráo lại ấm áp, có sức mạnh ổn định lòng người.

Người hầu đó sợ đến nỗi hai chân như nhũn ra, cả người run rẩy đứng tại chỗ, bất luận thế nào cũng không cử động được: "Là, là Bạch đồn trưởng của đồn cảnh sát, đầu ngài ấy cắm vào bồn cầu, không nhúc nhích, cũng không biết đã chết bao lâu rồi."

Thì ra là Bạch Hải Lập.

Mấy người Hoàng Trung sợ hãi đến mức sắc mặt thay đổi, nghiêm mặt nhổ một ngụm nước bọt rồi chạy về hướng sâu trong hành lang.

Có người che miệng nói: "Ôi, chết trong bồn cầu? Lại có kiểu chết này ư?"

Hồng Đậu lặng lẽ liếc nhìn Hạ Vân Khâm, vẻ mặt của Hạ Vân Khâm vô cùng bình tĩnh nhưng rõ ràng có phần nghi ngờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi