HỒNG ĐẬU - NGƯNG LŨNG

Editor: Đinh Hương

Beta: An Dung Ni

Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Hồng Đậu cảm thấy cực kì mệt mỏi, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên nổi chứ đừng nói là đứng dậy đi lại, cô nằm lì trong bồn tắm, nhất định không chịu đứng lên.

Hạ Vân Khâm ăn một bữa thịnh soạn xong, cả người đều cảm thấy thoải mái, thấy Hồng Đậu lười nhác, cho rằng cô làm nũng không chịu tự mình đứng lên, mặc quần áo xong anh dứt khoát tự lấy chiếc khăn lớn quấn cho cô.

Lúc ôm cô đi ra còn không quên trêu cô: "Lười thành như vậy à?"

Hồng Đậu nghe xong cũng chỉ nhếch mí mắt lên nhìn anh, không có sức để cãi lại.

Hạ Vân Khâm thầm cảm thấy hơi lạ, đúng là lúc nãy anh thô lỗ, nhưng trước kia hai người từng thân mật hoang đường hơn hôm nay rất nhiều, chưa bao giờ thấy Hồng Đậu uể oải như vậy.

Anh dán môi vào trán cô, áy náy thấp giọng hỏi: "Em thấy khó chịu ở đâu à?"

Cô nhắm mắt lại vùi đầu vào lồng ngực của anh, một lúc sau sau mới hờn dỗi lên tiếng: "Mệt."

Anh thở phào nhẹ nhõm, hơi đau lòng, đưa cô tới giường, tự mình cầm khăn lau tóc giúp cô, nhìn thấy cô vẫn không nhúc nhích, liền lấy quần áo sạch giúp cô mặc vào, sau đó nhấn chuông gọi người hầu mang chút cháo tới.

Lúc đút cháo, anh nghiêm túc nói: "Anh gọi Rhyt tới khám cho em nhé."

Hồng Đậu đã nghỉ ngơi được nửa ngày, sớm đã cảm thấy sức lực khôi phục lại khá nhiều, thấy Hạ Vân Khâm muốn ra ngoài gọi điện thoại, vội ngăn lại nói: "Bên chỗ Rhyt còn có mợ nữa, tối nay mời anh ấy qua, lỡ như bên kia xảy ra vấn đề gì thì làm sao bây giờ? Em mệt mỏi thôi chứ có bị ốm đau gì đâu, gọi bác sĩ làm gì?"

Hạ Vân Khâm sửa lại lời nói: "Vậy anh gọi quản gia mời bác sĩ Trình tới xem sao."

"Càng không được." Đã khuya vậy rồi, gọi quản gia thì khác gì đang gọi cha mẹ chồng, huống chi gọi bác sĩ Trình tới, Hạ Vân Khâm làm sao giúp cô miêu tả chứng bệnh được, nói thẳng là vì chuyện phòng the mà mệt mỏi à? Vậy ngày mai cô không cần ra ngoài gặp người nữa rồi.

Cô chôn đầu trong khuỷu tay của anh, thấp giọng nói: "Em quá mệt mỏi thôi, ngủ một giấc là được."

Hạ Vân Khâm đổi ý: "Vậy ngày mai anh gọi Rhyt tới một chuyến nhé."

Hồng Đậu gật đầu, thấy tinh thần của anh vẫn tỉnh táo, rõ ràng không chút buồn ngủ, miễn cưỡng nói: "Buổi sáng mẹ có đề cập với em về chuyện học hành, sợ tình hình không khống chế được, muốn em và Trúc Quân qua Mỹ học."

Hạ Vân Khâm nhẹ nhàng gảy tóc mái của cô một cái, hỏi: "Thế em nghĩ sao?"

"Lúc nãy em nghe mẹ nói, gần đây cha đang chuẩn bị di chuyển nhà máy ở Thượng Hải à?"

Hạ Vân Khâm ừ một tiếng: "Bắc Bình và Thiên Tân đã khai chiến rồi, cha sợ cơ sở ở Thượng Hải sẽ bị tổn thất vì chiến tranh, mấy ngày gần đây liên hợp với mấy cơ sở có sản nghiệp lớn khác ở Thượng Hải, dự định nhanh chóng di chuyển bộ phận nhà máy đến Trùng Khánh, một là vì di chuyển những vật tư quan trọng để tiếp tục ủng hộ cho chiến sự tiền tuyến. Hai là vì kéo dài tính mạng."



Hồng Đậu ngẩn ra, gần đây đúng là có không ít nhà máy ở Bắc Bình và Thiên Tân lục tục di chuyển về Vũ Hán.

Nếu đi kịp lúc thì sẽ may mắn tránh được chiến tranh, nhưng nếu không chuẩn bị đầy đủ thì sẽ bị đánh tan tác.

Đã có hai vết xe đổ, cha chồng thân là hội trưởng của hội thương mại, tất nhiên có nghĩa vụ tổ chức phòng ngừa cho mọi người trong hội thương mại, vừa để tránh khỏi cuộc sống khó khăn sau này, vừa để giảm thiểu tối đa các tổn thất, bảo toàn thực lực cho ngày sau.

Mà việc di chuyển nhà máy liên quan tới việc vận chuyển cơ khí và thiết bị, sắp xếp nhân công, xây dựng lại cơ sở hậu phương, tính ra là một dự án cực kỳ lớn, Hạ Vân Khâm thân là con thứ trong nhà, tuyệt đối không thể không tham gia.

Chả trách khi các nữ quyến tới nhà, mẹ chồng lại chú ý đến mấy vị thái thái

ở Trùng Khánh hơn, hôm qua còn sắp xếp mấy vị quản gia của Hạ gia bay tới Trùng Khánh, xem ra là đã dự định để quản gia tới đó chuẩn bị, ít nhất thì cũng dọn dẹp mấy biệt thự của Hạ gia ở Trùng Khánh trước, nếu như Hạ gia có tới Trùng Khánh lánh nạn tạm thời thì vẫn có thể lập tức hòa nhập với hai giới chính thương ở địa phương rồi.

Cô lắc đầu nói: "Đúng là em có nghĩ tới chuyện du học, một là vì muốn mở mang tầm mắt, hai là vì bổ sung kiến thức, nhưng điều kiện đầu tiên là phải đi cùng anh, bây giờ đất nước lâm nguy, trong nhà lại có chuyện lớn như thế, làm sao em có thể yên tâm ra nước ngoài chứ, hơn nữa em cũng không yên lòng về mẹ và anh trai nữa."

Hạ Vân Khâm nắm tay cô, thực ra chuyện du học là do anh đề cập tới, nguyên nhân đơn giản chỉ là muốn Hồng Đậu và em gái được bình an, nhưng vì tận sâu trong đáy lòng anh cũng không muốn rời xa Hồng Đậu, trước khi biết rõ thái độ của Hồng Đậu đối với chuyện này, anh vẫn chưa quyết định.

Thái độ của cô rất kiên định, trong giây lát, lông mày của anh cũng giãn ra:

"Được, vậy thì không ra nước ngoài nữa, ngày mai anh sẽ hỏi em tư, nếu con

bé cũng không muốn đi, anh sẽ lập tức giúp các em làm thủ tục chuyển trường, đến Trùng Khánh, các em cứ tiếp tục đi học, em cũng phải chuẩn bị thật sẵn sàng nhé, tháng này, dù là trong nhà hay bên ngoài thì cũng đều rất loạn, có rất nhiều chuyện cần phải để mắt đến."

Hồng Đậu suy nghĩ một chút, nếu thật sự phải dọn nhà, chưa nói đến việc chuyển trường, chuyển đồ tùy thân của ba người phụ nữ trong nhà cũng đã rất phiền phức rồi, riêng quần áo và trang sức của mẹ chồng có thể phải để tới mấy cái vali liền.

Cô nhìn đồng hồ, hai giờ rồi mà anh vẫn chưa định đi ngủ.

Cô ngồi dậy, ôm lấy cổ anh: "Anh cũng có nhiệm vụ của riêng mình đúng không? Ngoài việc chuyển vật tư, anh còn phải tìm số vàng kia nữa à?"

Hạ Vân Khâm cũng không phủ nhận: "Thượng Hải cũng được, Trùng Khánh cũng được, chuyện khác đều có thể từ từ, chuyện phiền phức nhất thì chỉ có đống vàng này, bây giờ có ít nhất ba phe đang tìm chúng, ai cũng hy vọng có thể tìm thấy số tiền đó trước khi khai chiến để dùng cho mình. Kết quả lý tưởng nhất đương nhiên là dùng số vàng này để chống đỡ chiến sự tiền tuyến, nếu không thể thì thà cứ để nó bị chôn dưới đất còn hơn là rơi vào tay địch."

Sắc mặt của Hồng Đậu dần trở nên nghiêm túc, mới mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra bao nhiêu chuyện, đám người đầu trâu mặt ngựa cũng sắp lộ diện rồi, Hạ Vân Khâm thì đang đứng một bên xem xét tình hình, cũng đang chờ đợi, tính toán mọi chuyện.

"Cái chết của y tá thì dễ giải thích, nhưng thân phận Bạch Hải Lập lại rất phức tạp, không chỉ là đồn trưởng đồn cảnh sát tô giới chung, lại còn cấu kết với Ngũ Như Hải, ông ta vừa chết, khó tránh khỏi sẽ dấy lên một trận phong ba, nếu như hung thủ chỉ có ý định muốn căn nhà đó bị bỏ hoang thì cũng không nhất thiết phải chọn người phiền phức như vậy để ra tay..." Cô ngồi thẳng người dậy, "Có khi nào Bạch Hải Lập cũng đang nhăm nhe đống vàng này không?"

Bạch Hải Lập - con người này tham lam thành tính, nghe đến số tiền lớn

như vậy, không động lòng mới là lạ.

Hạ Vân Khâm đã sớm suy nghĩ tới vấn đề này: "Tháng trước ông ta và Trần Bạch Điệp mới bắt đầu qua lại, ngay sau đó Trần Bạch Điệp liền đăng báo bán nhà, nhà còn chưa bán xong thì Bạch Hải Lập đã bị giết ngay trong buổi tiệc trà, nếu ông ta biết điều gì thì đa phần là nghe được từ Trần Bạch Điệp."

"Vậy tại sao Bạch Hải Lập chết rồi mà Trần Bạch Điệp vẫn bình yên vô sự?"



Hạ Vân Khâm nhìn đồng hồ: "Đây là điểm thứ nhất, điểm khó hiểu thứ hai chính là tại sao hung thủ lại theo dõi Phan thái thái, chỉ đơn giản bởi vì Phan thái thái đã ở ngoài buổi tiệc trà à? Có thể bây giờ Phan thái thái không nhớ ra được đã từng nhìn thấy điều gì nhưng nếu bản thân bà ấy cũng không xác định được thì tại sao hung thủ lại bất chấp nguy hiểm mà ra tay như vậy?"

Hồng Đậu yên lặng, đây cũng là điểm cô nghĩ mãi không ra.

Hạ Vân Khâm suy nghĩ một lát: "Em còn nhớ chuyện mấy ngày trước Bạch Hải Lập từng theo dõi xe của chúng ta không?"

Hồng Đậu sững sờ: "Em nhớ."

"Nhất định là hai người này có điểm chung nào đó mà chúng ta đã bỏ qua nên mới cùng trở thành mục tiêu của một nhóm người, bây giờ anh đang điều tra mối quan hệ của hai người này, muộn rồi, chắc là bên kia cũng đã có tin tức."

Anh vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Nhị thiếu gia, ngài có điện thoại ạ."

Thư phòng nhỏ chưa lắp điện thoại nội bộ, ngày thường ở đấy cũng là nơi yên lặng nhất, để tiện nói chuyện lần nào Hạ Vân Khâm cũng về thư phòng nhỏ gọi điện thoại lại cho đối phương.

Anh đứng lên nói: "Em ngủ trước đi, anh nghe điện thoại xong sẽ về ngay."

Hồng Đậu nhìn theo bóng lưng anh, dù đang rất mệt mỏi nhưng vẫn không thể nào ngủ nổi.

Một lát sau, Hạ Vân Khâm trở về, cô vội ngồi dậy: "Thế nào?"

Hạ Vân Khâm đứng ở bên giường: "Mấy ngày trước trong buổi tiệc trà, cũng chính là tối mà Bạch Hải Lập theo dõi chúng ta ấy, sau khi người của đồn cảnh sát rời khỏi ngõ Đồng Phúc, chúng lại tới biệt thự của Phan gia ở đường Thắng Mỹ, sau đó đỗ xe đối diện Phan gia, theo dõi ở đấy đến nửa đêm mới đi."

Hồng Đậu ngạc nhiên, im lặng một lát, sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, cô mỉa mai: "Đầu tiên nhóm người này theo dõi xe của chúng ta, sau đó lại đi theo dõi nhà của cậu em, chắc chắn lúc đó họ đang chạy trốn chúng ta, hắn theo dõi Phan gia để tìm nhược điểm uy hiếp chúng ta, suy nghĩ thấp hèn như thế, đúng là chỉ có lũ đầu đường xó chợ ấy mới nghĩ ra nổi."

Hạ Vân Khâm nói: "Trước đây anh chưa nghĩ đến điểm này, bây giờ anh nghi ngờ trong hai ngày Bạch Hải Lập theo dõi Phan gia, có lẽ Phan thái thái đã thấy được gì đó. Sáng mai mợ tỉnh lại, chúng ta hỏi lại xem liệu bà ấy có thấy Bạch Hải Lập ở gần biệt thự Phan gia không, có thể mợ sẽ nhớ ra được điều gì đó."

***

Hôm sau, Hồng Đậu ngủ một mạch tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, khi tỉnh lại Hạ Vân Khâm đã rời đi, cô nằm mơ màng trên giường hồi lâu vẫn cảm thấy buồn ngủ, dứt khoát xoay người ngủ tiếp.

Không biết đã ngủ được bao lâu, đến lúc thấy không còn mệt nữa, nhìn lên chiếc đồng hồ tây nho nhỏ đặt trên bàn trang điểm, không ngờ đã 10 giờ rồi.

Cô sợ hết hồn, Hạ gia không có ai tới gọi cô cả, cứ mặc kệ cho cô ngủ tới giữa trưa.

Đến trường thì không kịp rồi, cô vội rửa mặt đi ra, nếu đã ở nhà thì không thể không xuống phòng mẹ chồng để chào bà được.

Xuống đến nơi, mấy người phụ nữ của Hạ gia đều đang ở đó, Hạ thái thái đang ra lệnh cho người hầu dọn dẹp mấy đống vải vóc, chuẩn bị cho vào hòm chuyển đến Trùng Khánh, cách rất xa đã nghe thấy tiếng cười nói truyền tới, trong phòng cực kỳ náo nhiệt.

Hạ Lan Chi và Đoạn Minh Y đang ở bên cạnh giúp đỡ chuẩn bị, thấy Hồng Đậu tới, Hạ Lan Chi cười nói: "Vân Khâm nói em dâu không thoải mái, sáng sớm đã muốn tìm Rhyt và bác sĩ Trình tới, vậy mà chị thấy em dâu đâu giống có bệnh đâu, rõ ràng sắc mặt tốt hơn so với mấy ngày trước nữa mà."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi