HỒNG HOANG THIÊN ĐẾ


Tề Hạo Long và Vũ Phàm nói chuyện càng lúc càng hợp, vui vẻ đến quên cả thời gian, tuy giữa hai người vẫn còn vài chỗ bất đồng trong quan điểm, nhưng cả hai đều tôn trọng ý kiến của đối phương.
Tề Hạo Long đột ngột nói:
- Khương huynh, ta biết huynh đang che giấu thực lực, nhưng ta đoán mãi không ra lý do tại sao huynh lại làm như vậy, chẳng phải bây giờ huynh đã có Kiếm Vương tiền bối bảo vệ rồi hay sao, thanh danh càng cao chẳng phải càng có lợi cho huynh sao?
Vũ Phàm nhìn Tề Hạo Long một thoáng, rồi thở dài nói:
- Cây cao đón gió lớn, bây giờ ta chưa chuẩn bị đủ, ta không muốn mạo hiểm bước ra đầu ngọn sóng ...!bên cạnh ta còn có người cần ta bảo vệ.

Bây giờ là lúc tranh thủ thời gian chuẩn bị thật tốt cho mai sau, không phải là lúc sính cường, tham hư vinh mà bỏ đi những thứ căn bản, xuất phát điểm của ta và huynh hoàn toàn khác biệt, cho nên ta không thể không cẩn thận.
Tề Hạo Long nhìn Vũ Phàm một cái thật sâu, trong lòng đủ loại ý vị, hắn cũng có thứ cần bảo vệ, nên hiểu được ý tứ của Vũ Phàm.
- Khương huynh, ta hiểu rồi.
Vũ Phàm cười cười, nâng chén lên mời Tề Hạo Long, hai người uống cạn chén rượu trong tay, rồi nhìn nhau bật cười, nụ cười của bọn họ bây giờ là cùng một nhịp, cùng một cảm xúc.
Con mắt Vũ Phàm trở nên trầm buồn, hắn nhìn xa xăm về phương bắc, cố sự nhanh chóng lấp đầy tâm tư của hắn.
"Tần Ngạo, Hứa Chu Tử, ...!ta lần nữa tìm thấy một vị bằng hữu đáng tin ...!giống như các ngươi vậy, các ngươi khỏe không?"
Gió thổi hiu hiu nhè nhẹ, cảm giác một mình ở nơi xứ người quả thật không dễ chịu gì.
...
Trăng đã lên cao, đường phố cũng thưa người hẳn, hàng quán ở hai bên đường hầu như đều đã đóng cửa, trừ một số nơi như tửu lâu, hồng lâu, và sòng bạc là còn hoạt động mà thôi.

Tiếu Ngưng Nhi lúc này vẫn đang miệt mài ở trong thư phòng nghiên cứu ghi chép của các vị tiền bối về linh thảo và dược dịch, hy vọng sớm ngày kế thừa tâm đắc của các vị tiền bối để lại và tự mình phát triển một con đường riêng trong đan đạo, với mong muốn trợ giúp Vũ Phàm trong tương lai.
Nàng vừa đọc điển tịch, vừa tự mình ghi chép lại những tâm đắc và luận giải của bản thân vào bên trong một cái ngọc giản để lưu lại.
Vũ Phàm chậm rãi tiến vào hậu viên, hắn nhìn thấy quang thạch ở trong thư phòng vẫn còn phát sáng, liền đi qua bên đó.
Hắn đứng ở sau lưng nàng đã được một lúc nhưng lại không lên tiếng, hắn muốn đứng ở một bên quan sát nàng, cái cảm giác này, cái không gian này làm hắn thấy dễ chịu và nhẹ nhàng vô cùng, hơn nữa, quan trọng là hắn không muốn làm phiền nàng.
Tiếu Ngưng Nhi quay lại, vô tình thấy hắn, hai má nàng hồng nhuận, tiến đến chỗ của hắn, nàng nhẹ giọng nói:
- Huynh về từ khi nào, tại sao không nói với muội?
— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm vui vẻ đáp lại lời nàng:
- Ta cũng vừa mới về tới, thấy nàng đang chăm chú nghiên cứu thư tịch nên ta không nỡ làm phiền nàng.
Hắn giơ tay lên ngang vai để Ngưng Nhi hỗ trợ hắn tháo bớt y phục, nàng vừa tháo đai lưng vừa nói:
- Hì hì ...!gì mà làm phiền muội cơ chứ, huynh mà còn không về nữa chắc muội nhớ huynh chết mất.
Mặt nàng ửng đỏ, giọng nàng cũng nhỏ dần, hai người bọn họ sớm tối cùng chung một chỗ cũng đã được hơn một năm, nàng cũng đã quen với điều này, cho nên mỗi khi Vũ Phàm đi vắng, nàng đều cảm thấy trống trải, nhớ nhung.
Đột nhiên Vũ Phàm bế nàng lên, đi về phía sương phòng, quang thạch cũng dần dần lụi tắt.
Ngưng Nhi vùi đầu vào ngực hắn, hai má ửng hồng, hắn lại muốn làm chuyện xấu.
...

Hai ngày sau,
Quảng trường tỷ võ ngoại môn Thương Huyền tông,
Vũ Phàm ngồi trên đài cao, nhìn xuống bên dưới, hắn đảo mắt nhìn xung quanh một vòng tìm kiếm hình bóng của đám người Lã Thống, Giả Tư Đạo và La Hiểu Phong.
Lúc này các vị trưởng bối trong tông vẫn đang chờ giờ lành rồi mới tuyên bố bắt đầu tỷ võ.
Không khí ở quãng trường tỷ võ lúc này đầy đủ tư vị, căng thẳng có, hào hứng có, chờ mong cũng có, tùy theo từng người, từng vị trí mà có cảm xúc khác nhau.
Xa xa, có mấy vị đệ tử bạo gan tổ chức đổ ước, trông bọn họ rất là vui vẻ, dẫu sao mỗi năm cũng chỉ có một dịp lớn như thế này.

Đối với chuyện này, cao tầng bên trên cũng không có cấm cản gì, đây chỉ là một thú vui tiêu khiển, cũng không phải là chuyện gì xấu đến mức phải cấm cản, ngay cả mấy lão cũng thực hiện đổ ước với nhau, phần vì bảo vật, phần vì vui vẻ, mà cũng có cả danh dự của mấy lão.
Đột nhiên Trần Bình Trọng, ngoại môn đệ tử bài danh hạng năm mươi lăm tiến đến chính giữa tỷ võ đài, cao giọng nói:
- Chư vị trưởng lão, đệ tử Trần Bình Trọng có một yêu cầu nhỏ.
Ngoại môn đại trưởng lão nhìn hắn đầy thú vị, lão nói:
— QUẢNG CÁO —
- Ngươi nói đi.
Trần Bịnh Trọng xoay người hướng về Vũ Phàm rồi nói:

- Đệ tử ngưỡng mộ uy danh của Khương sư huynh, đệ tử của nội môn đại trưởng lão đã lâu, nay nhân cơ hội này muốn luận bàn với huynh ấy một phen.
Khắp nơi xung quanh khán đài tỷ võ ồ lên một mảng lớn, bọn họ bắt đầu to nhỏ nghị luận, chuyện này quả thực mà nói cũng không phải là chuyện gì quá đáng, nhưng mà thực lực hai bọn họ có chút chênh lệch, Trần Bình Trọng đã là Trúc Cơ thất trọng thiên, còn Vũ Phàm cùng lắm mới chỉ là Trúc Cơ nhị trọng thiên mà thôi.
Nhưng mà xét về bối phận thì lại không đúng lắm.
Ngoại môn đại trưởng lão cười lớn một tràng rồi nói:
- Hảo, dũng khí không tồi, Khương sư điệt, ngươi thấy thế nào?
Lão đã nói như vậy, Vũ Phàm cũng khó có thể từ chối, hơn nữa, chuyện này hẳn là có người trong tông môn nhằm vào hắn, thậm chí là nhằm vào sư phụ của hắn.
Hắn tính toán một chút, rồi nói:
- Thưa sư thúc, luận về bối phận, hắn không đủ tư cách để khiêu chiến đệ tử.
Bên ngoài lúc này lại ồ lên một mảng lớn, lời này của Vũ Phàm quả thực không sai, luận về bối phận, đám người Vũ Phàm, đệ tử của thân truyền của trưởng lão nội môn, đều có thân phận cao hơn một bậc so với đệ tử ngoại môn thông thường, nhất là Trần Bình Trọng này còn chưa là đệ tử của bất kỳ vị trưởng lão nào ở đây.
Trần Bình Trọng thẹn quá hóa giận nói:
- Khương sư huynh, huynh nói vậy là có ý gì?
Vũ Phàm nghe thấy vậy cũng không có đáp lời tên kia, ngược lại hắn giọng không giận không vui nói với mấy vị trưởng lão có mặt ở đây:
- Thưa các vị trưởng lão, đệ tử bạo gan hỏi chư vị một câu, nếu đột nhiên một kẻ không danh không phận đến khiêu chiến các vị, các vị có nhận lời hay không? Đệ tử tin rằng nếu quả thực có kẻ như vậy, chư vị sư thúc, sư bá sẽ cho người đuổi cổ hắn đi mà thôi.
Bên ngoài liên tục xì xào nghị luận, mà đa số đều ủng hộ câu nói của Vũ Phàm.

Trần Bình Trọng lúc này đã tức giận đến đỏ mặt tía tai, đây chẳng khác nào là vũ nhục hắn cả, hai mắt hắn long sòng sọc nhìn Vũ Phàm, như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy.
Mà quả thực là Vũ Phàm nói không sai, ngay cả các vị trưởng lão ở đây cũng không có ai lên tiếng phản bác hắn, cũng đã chứng minh cho lời nói của hắn.
Nếu như ai đến khiêu chiến bọn họ cũng nhận lời, như vậy chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân cả.


— QUẢNG CÁO —
Mà ở cái xã hội này, tôn ti trật tự và bối phận cũng quan trọng không kém gì thực lực cả.
Mà suy cho cùng bọn họ lấy thực lực vi tôn, tất sẽ bảo vệ và xem trọng tôn ti trật tự của xã hội này, nếu không họ phấn đấu để làm gì, chẳng phải để đứng trên đỉnh của nhân sinh sao?
Một người là đệ tử bình thường không có sư phụ trực tiếp chỉ dạy, một người là đệ tử Kiếm Vương, được phong cho danh vị công tử, đúng là bối phận không tương xứng.
Mị Cơ nhìn Vũ Phàm một cái, nàng nở một nụ cười mị hoặc.
"Tiểu tử này miệng lưỡi cũng không phải dạng vừa!"
Đột nhiên ngoại môn thất trưởng lão đứng dậy nói:
- Sư điệt, ta nhận hắn làm đệ tử, như vậy đã hắn đủ tư cách đấu với ngươi chưa? Ta nghĩ mọi người ở đây muốn xem xem vị đồ đệ mà Nhậm trưởng lão thu nhận rốt cuộc tài cán đến đâu, ta tin rằng với tính cách và uy danh của Nhậm trưởng lão sẽ không thu một tên kém cỏi và nhu nhược.
Vũ Phàm nhìn lão kỹ một lần, quả nhiên là có người nhằm vào hắn, nếu không tại sao lại ra quyết định thu đồ đệ một cách qua loa như vậy chứ.

Hơn nữa, lão còn cố ý nói như vậy, chính là không muốn cho Vũ Phàm con đường lui, chuyện này đã trở thành chuyện liên quan đến danh dự của sư phụ hắn, nếu hắn không ứng chiến, tất sau này sẽ khó ăn nói với sư phụ hắn.
Nhưng chuyện đối phó với lão, hắn không phải lo, sư phụ hắn sẽ lo liệu phần này.
Vũ Phàm cười cười, vui vẻ nói:
- Nếu vậy, đệ tử cung kính không bằng tuân mệnh!
Doanh Chấn Khải híp mắt nhìn Vũ Phàm, hắn cũng chờ mong xem xem thực lực của Vũ Phàm cao thấp như thế nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi