HỒNG HOANG THIÊN ĐẾ



Tần Ngạo chỉ tay vào Vũ Phàm, hắn nói:
- Sư đệ, ngươi và Mộc Bạch đi tìm tung tích của yêu thú Thiết Sơn Ngưu ở phụ cận giúp ta.

Vũ Phàm bỏ đám đồ lỉnh kỉnh trên lưng xuống, phủi phủi tay áo, nhanh nhẹn gật đầu.

- Vâng thưa sư huynh!
Lăng Mộng Nhi khẽ liếc nhìn Vũ Phàm một cái, thoạt nhìn hắn mặt mày sáng lạn, cũng có chút cốt khí, nhất là đôi mắt kiên định của hắn, cũng để lại cho nàng một chút ấn tượng, nàng buộc miệng hỏi.

- Hắn là Vũ Phàm?
Tần Ngạo gật đầu.

- Đúng vậy, hắn là đệ tử ký danh, thân thủ cũng nhanh nhẹn, hơn nữa, cũng rất hiểu chuyện.

Mộng Nhi nói khẽ.

- Ra là vậy!
Rồi này dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn về phía đám người Vệ Cẩm Tú một lượt, đánh giá một chút.

Ở bên này, Vũ Phàm dựa theo ghi chép trong điển tịch và kinh nghiệm của mấy lần đi săn trước, lần theo dấu vết mơ hồ ở chung quanh tìm kiếm yêu thú Thiết Sơn Ngưu.

Đây cũng không phải lần đầu hắn ra ngoài lịch luyện như thế này, bọn hắn dù sao cũng cần có thêm thu nhập, nên cũng hay nhận lời làm cửu vạn cho đám đệ tử ngoại môn có gia thế, giống như Tần Ngạo vậy.

Vũ Phàm đi dần về phía một cái hồ nước ở phụ cận, dựa theo tập tính của đám Thiết Sơn Ngưu này, bây giờ có lẽ đang nằm ở quanh đấy.

Lần mò mãi một lúc, Vũ Phàm cũng nhìn thấy dấu chân của Thiết Sơn Ngưu, hắn bắt đầu cẩn thận hơn, di chuyển chậm rãi tránh đánh động con yêu thú.

“Đây rồi”
Vũ Phàm đã thấy nó ở trước mặt, con trâu đen to như một con voi trưởng thành, nằm nghênh ngang ở dưới một góc đại thụ, lâu lâu nó lại vẫy vẫy cái đuôi, đuổi đi đám ruồi nhặng khó chịu đang vo ve chung quanh.

Vũ Phàm thao tác thành thạo, lấy từ trong túi áo ra một gói bột phấn, hắn dùng chân khí thổi bột phấn về phía con yêu thú.

Phấn này gọi là Ám Trầm, thường được tu sĩ dùng để truy tung, đánh dấu địch nhân, rất hữu dụng đối với mấy loài yêu thú cấp thấp như Thiết Sơn Ngưu.

Tần Ngạo là tu sĩ Luyện Khí kỳ ngũ trọng thiên, nên giác quan của hắn đã trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, Vũ Phàm còn chưa kịp trở lại báo tin, hắn đã lên tiếng:
- Mau theo ta!

Lăng Mộng Nhi chỉ tay về phía Cẩm Tú nàng nói:
- Sư muội, muội ở lại trông đồ giúp bọn ta!
Bọn họ lập tức rời đi, chỉ để lại Vệ Cẩm Tú trong coi đồ vật đang vất ngổn ngang trên mặt đất, mặt nàng ỉu xìu ngồi xuống tán cây, hậm hực nói:
- Hừ, vì cái gì mà bắt ta phải trông đồ chứ?
Vũ Phàm đang trên đường trở lại báo tin, liền chạm mặt đám người Tần Ngạo, hắn liền nhỏ giọng nói:
- Tần sư huynh, con yêu thú này, dường như đã đột phá đến tam trọng thiên.

Tần Ngạo vẻ mặt đầy tự tin nói:
- Không sợ, theo ta!
Nói rồi, hắn tung mình đi trước dẫn đầu, vừa thấy con yêu thú hẵn đã tiên thủ hạ vi cường, một đao chém tới.

“Địa Tạng Đao Pháp – Đả Ngưu”
Ầm!
Một đao nặng hơn năm trăm cân lực lượng, đánh mạnh lên hông con Thiết Sơn Ngưu, làm nó đau đớn rống lên thảm thiết.

Nó lập tức đứng dậy, dùng cái chân sau, đạp một cước về phía Tần Ngạo.

— QUẢNG CÁO —
Đới Mộc Bạch lên tiếng cảnh tỉnh:
- Sư huynh cẩn thận!
Tần Ngạo vội rút đao về, đem chắn trước ngực, một đạp của Thiết Sơn Ngưu tương đương với sáu trăm cân cự lực, không phải là chuyện đùa.

Tần Ngạo bị chấn lui về sau hơn mười bước, hơi thở có chút nặng nhọc, la lớn:
- Mau vây nó lại!
Đới Mộc Bạch mặt tái mép, hắn la lớn:
- Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa lên trước đi, ta ở đằng sau yểm trợ!
Lăng Mông Nhi ở bên ngoài, giương cung liên tục bắn về phía Thiết Sơn Ngưu.

“Xuyên Tâm Tích”
Bành! Bành!
Thân tiễn chạm vào da của yêu thú, nổ vang từng tiếng đinh tai, nhưng chỉ làm nó xây xước mà thôi, muốn phá vỡ phòng ngự của nó là chuyện không dễ.

Vũ Phàm sớm quen thuộc với kiểu chiến đấu bị thịt này của đám con cháu thế gia, hắn lựa điểm mù của Thiết Sơn Ngưu mà đứng, liên tục công kích nó.

Cũng nhờ vậy, mà con trâu quật trái quật phải, cũng chỉ trúng hai tên kia.


Lăng Mộng Nhi từ xa thấy vậy, buộc miệng khen.

- Có ý tứ a!
Vũ Phàm vận chân khí trong cơ thể, dồn lực vào tay cầm kiếm, trọng điệp nện vào một chân của Thiết Sơn Ngưu.

“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Nhất trọng thiên”
Oành! Oành!
Trọng Nhạc Kiếm Kỹ thích hợp cho dùng trọng kiếm, mượn sức nặng của trọng kiếm mà gia tăng sát thương, đối với tu sĩ cấp thấp như Vũ Phàm, thì môn công pháp này cũng được xem là lợi hại.

Vũ Phàm lên tiếng nhắc nhở hai tên còn lại:
- Đốn hạ chân của nó!
Mã Ngưu thành thành thật thật, công kích và chân sau của con yêu thú, con trâu bị đau, lập tức cuồng nộ, nó tung cước đá thẳng ngực của Mã Ngưu, hất tên này bay ra xa hơn một trượng, nặng nề rơi xuống đất.

Mã Ngưu toàn thân đau nhức, hắn khục khặc ho ra một búng máu.

Đới Mộc Bạch cứ lăng xăng ở ngoài la hét như tên hề:
- Cái đám vô dụng này, đánh vào đầu của nó!
Vũ Phàm hừ lạnh, cái tên Đới Mộc Bạch này ngu xuẩn như vậy, không hiểu sao lại được Tần Ngạo trọng dụng.

Lăng Mộng Nhi tức giận nói:
- Ngu xuẩn, hạ chân trụ của nó trước!
Tần Ngạo gật đầu đồng ý, hắn vung đao chém mạnh vào chân trước của Thiết Sơn Ngưu, đao phong cương mãnh, mang theo trọng lực nặng nề đập vào chân con yêu thú làm nó khụy xuống.

Vũ Phàm hét lớn:
- Cơ hội!
Lăng Mộng Nhi ở phía bên ngoài, vận hết chân khí trong nội thể, bắn một tiễn về phía đầu con yêu thú.

— QUẢNG CÁO —
“Cuồng Lôi Tiễn”
Đoàng!
Cuồng Lôi Tiễn chấn cho con yêu thú choáng váng, cả thân hình nó ầm ầm đổ xuống mặt đất.

Vũ Phàm tung người nhảy lên trên cao, hai tay nắm chặt thanh kiếm chém xuống cổ nó.


“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Nhất trọng thiên”
Oành!
Lực đạo mạnh như vậy cũng chỉ để lại vết ngấn trên thớ da nó, Đới Mộc Bạch la lối:
- Tránh ra, ngươi quá yếu!
Nói rồi hắn cầm thương, ầm ầm lao đến, đâm một kích mạnh mẽ về phía cổ con trâu, nào ngờ da thịt con yêu thú quá dầy, đâm không thủng, thanh thương uốn cong lại, bật hắn té ngang ra đất, vô cùng chật vật.

Tần Ngạo ngược lại chiến đấu rất tập trung, tranh thủ con yêu thú còn bị choáng, phối hợp với Vũ Phàm liên tiếp chém lên cổ nó.

Đến lần chém thứ hai, mới lưu lại được vết thương.

Vũ Phàm la lên:
- Lùi lại!
Hắn vừa dứt lời, con Thiết Sơn Ngưu đã vùng dậy, nó điên cuồng dùng cặp sừng của mình, húc lung tung tứ phía, Đới Mộc Bạch loay xoay với cây thương dài, bị nó húc văng lên không trung, té cái oạch xuống đất, toàn thân ê ẩm.

Tần Ngạo có chút bực bội nói:
- Hừ, vô dụng!
Đới Mộc Bạch mặt mày lấm lép, căm tức nhìn Vũ Phàm, cái tên tôm tép đang hò hét chỉ huy ở đằng xa.

“Xuyên Tâm Tích”
Bành! Bành!
Lăng Mộng Nhi vừa lùi vừa bắn, nàng liên tục bắn vào khớp chân trước của Thiết Sơn Ngưu, muốn đốn gục nó xuống.

Con trâu đột nhiên chuyển hướng sang tấn công Vũ Phàm một cách điên cuồng.

Tần Ngạo nói lớn:
- Cẩn thận, nó đã cuồng nộ!
Con Thiết Sơn Ngưu đột nhiên khựng lại, nó giậm chân trước lấy đà, chạy hết lực đâm về phía Vũ Phàm.

Cũng may Vũ Phàm nhanh nhẹn, lăn người sang một bên né tránh được một húc này của nó, con trâu thẳng đà, húc đổ một cây đại thụ, thở phì phò quay lại nhìn đám người Tần Ngạo.

Tần Ngạo hừ lạnh, hắn móc trong túi áo ra một cái lôi phù, hắn hét lớn:
- Lùi lại!
“Lôi Phù”
Đoàng!
Lôi Phù oanh trúng đỉnh đầu con Thiết Sơn Ngưu, nó rống lên đau đớn, rồi ngoắc ngoải đổ nhoài ra mặt đất, bụi bay mù mịt.

Tần Ngạo học theo Vũ Phàm, nhảy lên trên cao, mượn thế bổ một đao xuống cổ con Thiết Sơn Ngưu.

“Táng Địa Đao Pháp – Đả Ngưu”
Oành! — QUẢNG CÁO —
Rắc, rắc!

Tiếng xương cố gãy vụn vang lên, cho thấy Tần Ngạo đã thành công, hắn nhảy lùi lại, ba tiễn liên tiếp từ phía Lăng Mộng Nhi bắn tới.

“Xuyên Tâm Tích”
“Cuồng Lôi Tiễn”
Bành! Bành! Đoàng!
Ba tiễn này, bắn nát khớp xương chân con Thiết Sơn Ngưu, lúc này nó đã tỉnh sau đòn Lôi điện vừa nãy, nó rống lên thảm thiết, không cách nào đứng lên, mặc cho đám người Tần Ngạo chém giết.

Hai canh giờ sau.

Tần Ngạo đi đến chỗ của Vũ Phàm.

- Vừa nãy cảm ơn sư đệ! Quả nhiên bọn họ không gạt ta, ngươi đúng là có tài!
Vũ Phàm cười cười vui vẻ nói:
- Sư huynh quá lời, một chút tài lẻ mà thôi!
Sở dĩ hắn biết điểm này, là bởi vì hắn lăn lộn với con Thiết Sơn Ngưu này không biết bao nhiêu lần, nên sớm đã đúc kết ra kinh nghiệm đối phó riêng cho bản thân, lần đầu gặp nó, hắn cũng không khác Mã Ngưu là bao.

Lăng Mộng Nhi nhìn cặp sừng của Thiết Sơn Ngưu vui vẻ nói:
- Cái này dùng làm mũi tên thì cứng cáp vô cùng!
Tần Ngạo muốn lấy lòng nàng, nên hắn liền nói:
- Cặp sừng này, đệ tặng cho sư tỷ!
Lăng Mộng Nhi mặt mày hớn hở nói:
- Thật sao? Đa tạ sư đệ!
Tần Ngạo gật đầu, sau đó hắn quay lại nói:
- Được rồi, hôm nay tới đây thôi, chúng ta hạ trại nghỉ ngơi, ngày mai săn thêm một hai con nữa rồi trở về!
Tần Ngạo nhận nhiệm vụ săn giết Kim Ngưu từ chỗ ban bố nhiệm vụ của ngoại môn đệ tử, chỉ cần giao nộp bộ da của nó, còn lại hắn được quyền giữ lấy, lại còn được thêm điểm cống hiến.

Mặc dù có chút khó khăn, nhưng cũng đáng.

Vũ Phàm đang nhắm mắt tịnh dưỡng, thì Lăng Mộng Nhi tiến tới.

- Đệ có muốn gia nhập Lăng gia không?
Vũ Phàm ngây ra một lúc rồi hắn lắc đầu:
- Xin lỗi sư tỷ, hiện tại đệ chưa có ý định gia nhập gia tộc nào cả!
Lăng Mộng Nhi có chút tiếc nuối nói:
- Không sao, đệ cứ suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời ta!
Đới Mộc Bạch chép miệng, tiếc rẻ nói:
- Ngươi điên rồi, là Lăng gia đó, tên điên!
Vũ Phàm mặc kệ hắn, đứng dậy bắt đầu bày biện đồ đạc, chuẩn bị dựng lều nghỉ ngơi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi