HỒNG HOANG THIÊN ĐẾ



Ở một bên Triệu Lệ Dĩnh thấp giọng nói:
- Vậy sư huynh có kế hoạch gì không?
Vũ Phàm thản nhiên nói:
- Ta sẽ dẫn dụ bọn chúng rời đi, tiểu muội tranh thủ thời gian hái linh quả, một khi bọn chúng phát hiện có người hái xuống linh quả sẽ lập tức quay lại, mong muội để ý một chút!
Nghe xong lời này Triệu Lệ Dĩnh nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ nàng đã hiểu nhầm hắn, có lẽ là vị sư huynh này không muốn hiển lộ phong quang mà thôi cho nên mới cố ý che giấu thân phận.
Nói như vậy không có nghĩa là nàng đã lơi là phòng bị với Vũ Phàm, ở bên trong bí cảnh này nguy hiểm trùng điệp, khắp nơi toàn là kẻ địch nàng không dám thả lỏng một chút nào.
Nàng ôn nhu đáp lại lời hắn:
- Hết thảy nghe theo sư huynh an bài!
Bỗng dưng nàng lấy tay che miệng khẽ hắt hơi nhẹ một cái, dường như có cái gì đó bay vào mũi nàng.
Chờ khoảng năm phút, đột nhiên Vũ Phàm nở một nụ cười nham hiểm rồi hắn nói:
- Ta bắt đầu đây!
Nói rồi hắn thi triển Thần Long Bát Bộ lao nhanh về phía đàn Ngọc Nhãn Thạch Hầu, cứ mỗi bước hắn di chuyển lại để lại một cái huyễn ảnh, tàn ảnh của hắn nối lại nhìn như một con thần long đang uyển chuyển lượn mây làm Triệu Lệ Dĩnh kinh ngạc không thôi.
"Hảo thân pháp!" Nàng cảm thán một câu, rồi chăm chú chờ đợi cơ hội.
Đám thạch hầu thấy có kẻ đột nhập lập tức náo loạn từng hồi, chúng vơ lấy đất đá ném về phía Vũ Phàm túi bụi, con đầu đàn rú lên từng tiếng khẹt khẹt rồi nhặt lấy một cành cây sần sùi dẫn đầu cả bầy lao về phía Vũ Phàm.
Vũ Phàm hừ lạnh, cước bộ liền thay đổi, hắn chỉ đảo nhẹ một nhịp chân thôi mà thân ảnh đã lui về sau ngay lập tức, chỉ qua hai ba bước chân hắn đã lui ra hơn một nửa quảng đường vừa nãy tiến vào.

Nhất Niệm kiếm trong tay Vũ Phàm rực sáng một màu hoàng kim sắc nồng đậm, hắn quét ngang một đường kiếm kình của Quang Lưu Trảm về phía Ngọc Nhãn Thạch Hầu, kiếm chiêu ra nhanh như thiểm điện làm bọn chúng nhao nhao tránh loạn, tức giận không thôi.
- Khẹt, khẹt ...!!
Bầy khỉ tức tối lao theo Vũ Phàm, bọn chúng dần dần rời xa khỏi cây Tửu Hầu Quả.
Triệu Lệ Dĩnh liền nắm lấy cơ hội nàng đạp nhẹ cước bộ, thân hình lao nhanh về phía trước một cách nhẹ nhàng, chỉ qua ba bốn bước chân nàng đã tiến tới gần gốc cây.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này từ dưới đất trồi lên một con Hoàng Kim Sắc Ngô Công làm nàng có chút giật mình.

Triệu Lệ Dĩnh định công kích nó thì thấy miệng nó ngậm một cái túi liền, hơn nữa nhìn nó dường như không có ý định công kích nàng, liền đoán ra nó là sủng thú của Vũ Phàm, nàng hừ lạnh bỏ qua nó rồi nhanh tay thu Tử Hầu Quả.
Nàng phất nhẹ tay một luồng chân khí mỏng như sợi tơ chém rụng vô số Tử Hầu Quả, nàng lại dùng chân khí quán đỉnh hút nó về phía mình.
Con Hoàng Kim Xích Ngô Công lắc trái lắc phải đón lấy Tử Hầu Quả đang rơi xuống như mưa ở xung quanh gốc cây.

Từ xa nhìn nó uốn éo trông thật là khôi hài hết mức, nàng bật cười thành tiếng khúc khích.
- Hảo a! Thật là một tên thú vị!
Đám Ngọc Nhãn Thạch Hầu liền nhận ra có kẻ hái trộm Tử Hầu Quả, bọn chúng liền không truy theo Vũ Phàm nữa mà điên cuồng chạy về phía Triệu Lệ Dĩnh.
Vũ Phàm hét lớn một tiếng cảnh tỉnh nàng:

- Lui mau!
Triệu Lệ Dĩnh nghe thấy tiếng của Vũ Phàm lập tức thu tay, gọi ra phi kiếm lập tức rời khỏi phạm vi gốc cây, nhanh chóng bay nhanh vào khu rừng đối diện cách xa phía Vũ Phàm đang đứng.
"Hừ, muốn chạy?"
Vũ Phàm hừ lạnh, hắn lập tức thi triển Thần Long Bát Bộ đuổi theo hướng mà nàng rời đi, Triệu Lệ Dĩnh thấy vậy trong lòng lo lắng không thôi, nhưng nàng thấy lạ là hắn lại không dùng phi kiếm.
"Không ổn! Hắn không phải là người của Hoàng Thiên tông!"
Nàng nhanh chóng đưa ra phán đoán, bây giờ nàng đã nắm chắc chín thành hắn là Luyện Khí kỳ tu sĩ, như vậy chỉ có hai khả năng đó là hắn đã giết đệ tử Hoàng Thiên tông, rồi cướp lấy đạo bào giả mạo thân phận.

Hoặc là hắn cố ý giả mạo y phục để ám toán người Hoàng Thiên tông.
Đột nhiên chân khí trong người nàng bị phong bế, phi kiếm mất đi chân khí gia trì lảo đảo rơi xuống đất, nàng nhanh chóng dùng thân pháp ổn định thân hình, tiếp đất an toàn.
Vừa xuống mặt đất, nàng lập tức dùng khinh công bỏ chạy, không dám ngừng lại một phút nào, bây giờ nàng đã xác định mình bị đối phương hạ độc, dừng lại chỉ có một chữ chết.
Nhưng mà khinh công bình thường làm sao so được với Địa giai thân pháp Thần Long Bát Bộ, chỉ một chốc sau Vũ Phàm đã đuổi tới sau lưng nàng.
Đôi mắt ngọc của Lệ Dĩnh hiện rõ vẻ lo lắng không thôi, nàng rút kiếm chĩa về phía Vũ Phàm nói lớn:
- Sư huynh, chúng ta ai cũng đã lấy được Tử Hầu Quả, không ai phạm ai, cớ sao lại hạ độc muội?
— QUẢNG CÁO —
"Không lẽ hắn định cưỡng hiếp ta!" Nghĩ vậy nàng liền rùng mình một cái, sống lưng nàng cảm thấy lành lạnh.

Vũ Phàm không nói gì đôi mắt lăng lệ ác liệt nhìn nàng chằm chằm.
Triệu Lệ Dĩnh thông minh hiểu chuyện nàng liền nói:
- Sư huynh an tâm chuyện ngày hôm nay tiểu muội tuyệt không nói ra ngoài, mong sư huynh tha cho tiểu muội, huynh có yêu cầu gì muội cũng hết lòng đáp ứng.
Vũ Phàm cười lớn một tràng làm nàng sợ hãi lùi lại mấy bước, hắn nói:
- Đưa nhẫn trữ vật đây!
Triệu Lệ Dĩnh cắn chặt răng nàng nói:
- Nhẫn trữ vật thì muội có thể đưa cho huynh, nhưng huynh phải thề sẽ thả muội ra, nếu không muội liều chết với huynh!
Vũ Phàm không nói gì, ánh mắt lóe lên tinh quang, Ám Hồn Kiếm bay nhanh như sấm về phía nàng, làm nàng thủ thế chống đỡ, nhưng phía sau gáy của nàng cũng truyền đến từng tia lạnh lẽo, bốn cái phi châm đang ở ngay sát gáy của nàng, hắn không nói gì cả, nàng sợ hãi run lên bần bật vội quăng nhẫn trữ vật qua phía hắn.
- Quăng kiếm ra kia! - Vũ Phàm ra lệnh.
Triệu Lệ Dĩnh quăng thanh nhuyễn kiếm ra xa nàng theo lời hắn.
Lúc này Ám Hồn Kiềm lại dần dần đi lên trước mặt nàng, đột nhiên nó chém ngang một cái gạt phăng đi khăn che mặt của nàng.
"Thật đẹp a!" Vũ Phàm thốt lên một câu cảm khái trong lòng.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy nữ tử xinh đẹp như vậy, phải nói là thậm chí nàng còn đẹp hơn cả trưởng lão Mặc Thanh Nhã.
- Huynh muốn làm gì muội? - Giọng nàng run run thấy rõ.
Nàng sợ hãi nhìn Vũ Phàm đang từng bước tiến tới, mắt ngọc nàng đã ngấn lệ, tay trái của nàng cầm chặt phi châm, chỉ cần hắn dám xâm phạm thân thể nàng, nàng sẽ liều chết với hắn.
Vũ Phàm đột ngột dùng Thần Long Bát Bộ lao tới trước mặt nàng, hắn lấy tay nâng cằm nàng lên rồi cắn một cái lên đôi môi anh đào đỏ mọng của nàng, làm nàng ngẩn người một lúc.
- Ưm ...!ưm
Nàng lấy phi châm đâm về phía cổ hắn, chỉ thấy một lớp kim quang nhàn nhạt lập tức chặn thanh phi châm lại, nàng dùng hết lực bình sinh nhưng cũng không thể đâm vào thêm một tấc nào nữa.


— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm nắm chặt lấy cổ tay của nàng, làm nàng đau đớn không thôi, buộc phải buông phi châm ra, nàng khóc lớn nói:
- Sư huynh, huynh tha cho muội đi! Hic ...!hic ...
Nàng sợ, nàng đã biết sợ hắn!
Nàng khóc nghẹn từng tiếng, đột nhiên Vũ Phàm thả nàng ra, hắn xoay người rời đi, độc châm và Ám Hồn Kiếm lập tức bay theo hắn để lại nàng tần ngần đứng ở đó.
Hắn nói:
- Đợi sau này ta sẽ lấy nàng làm thê tử! Ha ha ...
Tàn ảnh hắn lưu lại như thần long đạp vân, để lại cho nàng cảm xúc ngổn ngang hỗn loạn.
Triệu Lệ Dĩnh nhanh chóng nhặt lại vũ khí rồi vội vàng tìm chỗ trốn.
Hai canh giờ sau, cuối cùng nàng cũng đã khu trục xong độc tố ra khỏi cơ thể, nàng hừ lạnh nhìn chằm chằm về phương xa, đôi mắt ngấn lệ.
Nàng lấy tay áo liên tục lau đi lau lại đôi môi của mình.
"A ...!tên dâm tặc, gặp một lần ta thiến một lần a!"
Chợt nàng nhớ đến mấy cái áo yếm và nội y nhỏ của mình ở trong nhẫn trữ vật, mặt nàng đỏ lên không thôi!
Vũ Phàm hắn chỉ muốn cướp lấy công pháp tu luyện cảnh giới Trúc Cơ, nhưng chính hắn không ngờ nàng lại đẹp đến vậy nên mới ra tay cướp sắc một thể.
Nghĩ lại chuyện vừa nãy hắn cười cười khoái chí một hồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi