HỒNG HOANG THIÊN ĐẾ


Ba ngày sau,
Lúc này, Vũ Phàm đang trên đường đến Trung Thổ, đi cùng hắn là đội ngũ hộ vệ của Tào gia, tính cả phu xe là mười ba người cả thảy.
Từ sớm, trời đã rả rích mưa, Vũ Phàm cảm thấy dường như mưa càng lúc càng lớn.
Tiếu Ngưng Nhi đưa mắt nhìn qua ô cửa sổ của xe ngựa, cơn mưa cuối mùa thu thật nghiệt ngã, mưa như trút nước, mưa lớn đến nỗi xối trôi cả sỏi đá ở hai bên đường, lòng nàng có chút bồn chồn kỳ lạ, nàng nắm lấy bàn tay của Vũ Phàm.
Vũ Phàm đưa tay ra ngoài ô cửa sổ hứng từng hạt mưa to đang rơi, hắn tự dưng nghĩ nghĩ, trời hôm nay quả thật vô cùng thích hợp cho việc giết người, cơn mưa sẽ xối trôi đi toàn bộ dấu vết, cho dù đại năng muốn tra ra chân tướng thì cũng khó khăn vô cùng.
Đoàng! Đoàng! ...!Đoàng!
Trời đang lúc ban trưa mà tối om lờ mờ, sấm nổ đì đùng ầm vang cả khu rừng rộng lớn, từng tia chớp lập lòe ẩn ẩn hiện hiện sau tầng mây đen đặc như mấy con lươn điện ngoằn nghèo trong cái đầm lầy.
Ở cách đó không xa, gần chục tên hắc y nhân tu vi từ Trúc Cơ sơ kỳ đến Trúc Cơ hậu kỳ ồ ạt di chuyển trong cơn mưa, cành cây bị bọn họ giẫm trúng rung từng hồi, hạt nước đọng trên cành cây rơi nhanh xuống mặt đất bắn tung tóe ra xung quanh kêu lên từng tiếng lộp bộp.
Đột nhiên lão phu xe nói với Vũ Phàm:
- Công tử hình như người có khách!
Hắn vén màn lên chậm rãi nói với lão.
- Phiền lão bá đưa tiểu cô nương này đi trước, tiểu bối sẽ ở lại đây đón khách.
Giọng của hắn ẩn chứa tầng tầng lớp lớp sát khí, nhưng chỉ có cao thủ cấp bậc như lão nhận ra mà thôi
Lão gật đầu, trên mặt lộ rõ vẻ thưởng thức đối với Vũ Phàm, nói với đám hộ vệ ở xung quanh:
- Các ngươi ở lại hỗ trợ Khương công tử.
- RÕ!

Vũ Phàm quay lại nhìn Tiếu Ngưng Nhi một cái, rồi hắn vỗ vỗ lên bàn tay nhỏ nhắn của nàng:
- Ta sẽ sớm đuổi theo muội và lão bá, đừng lo!
- Ân, muội biết rồi, huynh nhớ phải cẩn thận nha.
Tiếu Ngưng Nhi nhu thuận nghe thời dặn của Vũ Phàm, nàng thu người lại ngồi gọn trong xe ngựa theo lão bá rời đi.

— QUẢNG CÁO —
Lão phu xe nói:
- Tiểu thư đừng lo lắng, công tử hắn không đơn giản như người nghĩ đâu, ha ha ...!lão phu cũng rất mong chờ kết quả của trận chiến này a!
Lão đánh xe nhanh chóng rời đi, đồng thời không quên để lại một tia thần hồn quan sát động tĩnh ở đây.
Vũ Phàm đứng nhìn xe ngựa rời đi một lúc rồi mới quay người về hướng Trịnh Châu thành, hắn hít vào thở ra một hơi thật sâu.
"Thiên Độc Tằm vương mẫu bản mệnh thần thông - Chu Võng Thúc Phược"
Hàng vạn sợi tơ thần hồn mỏng manh lập tức đan ngang đan dọc chéo nhau tạo thành một cái lưới hình cầu khổng lổ, bao phủ một phạm vi rộng lớn hơn trăm trượng mới dừng lại.
Ngay khi Chu Võng Thúc Phược hình thành, Vũ Phàm liền cảm nhận được hết thảy mọi sự vật và động tĩnh trong phạm vi một trăm trượng xung quanh hắn.

Thậm chí bây giờ hắn cũng có thể đếm được có bao nhiêu hạt mưa đang rơi.
Nhớ lại lần trước khi hắn lần đầu tiên thi triển thần thông này, hắn cũng mất một hồi kinh ngạc không thôi.

Vũ Phàm nói:
- Một trăm trượng, ba trái, ba phải, bốn chính diện, Trúc Cơ trung kỳ đến hậu kỳ! MAU TẢN RA!
Dứt lời, hắn hóa thành đạo tàn ảnh lùi lại phía sau thật nhanh, đám hộ vệ Tào gia cũng nhận ra chỗ không đúng liền bỏ ngựa phi thân tránh đi.

Một mũi tên mang theo năm tấm lôi phù bay nhanh như chớp đến chỗ bọn họ rồi ầm ầm khởi bạo.
Đoàng ...!Đoàng!
Khí tức của Vũ Phàm hoàn toàn biến mất, làm cho tu sĩ hai bên cực kỳ kinh ngạc, "Hả, người đâu?", đám sát thủ ngó dáo dác xung quanh nhưng không hề phát hiện ra dấu vết của Vũ Phàm.
Hộ vệ của Tào An lập tức hét lớn:
- Sát!
Hai bên lao vào chém giết nhau dữ dội, sấm chớp trên đầu đì đùng không dứt, cảnh tượng thật là bi tráng, hai mươi tu sĩ Trúc Cơ kỳ liều mạng chém giết lẫn nhau dưới cơn mưa.
Vũ Phàm ẩn nấp một hơi hơn mười phút rồi mới bắt đầu động thủ, bây giờ đám sát thủ đã vào cơn say chiến, tập kích lúc này là hiệu quả nhất.
Xiu!
"Ám Hồn Kiếm" — QUẢNG CÁO —
Choang ...!Choang ...!Choang
Tên đầu sỏ chật vật đỡ được một ám chiêu này, Ám Hồn Kiếm lưu lại một vết ngấn sâu trên kiếm của hắn làm hắn kinh hãi lùi lại, hai mắt long sòng sọc nhìn tên đội trưởng đội hộ vệ ở đối diện, hắn không ngờ đối phương có thể điều khiển được cả phi kiếm trong lúc chiến đấu như thế này.

Tên đội trưởng hộ vệ lại càng ngạc nhiên hơn, "lẽ nào là tên Luyện Đan Sư đó?", hắn thấy Ám Hồn Kiếm không làm hại mình, nên càng đánh càng hung mãnh liên tục ép lui đối phương.
Một người, một tiểu kiếm liên tục vây công tên đầu sỏ, làm hắn chật vật đến nỗi không kịp thở dốc một cái.
Sau lưng tên đầu sỏ của đám sát thủ, hạt mưa cứ bị chia đôi ở giữa không trung một cách kỳ lạ, lâu lâu sấm chớp lại làm ti tuyến của nhện mặt quỷ lấp ló xuất hiện.
Một tên hét lớn:
- Đại ca coi chừng sau lưng!
Nhưng hắn có nói gì thì cũng đã chậm, ti tuyến của Bách Diện Quỷ Tri Chu đột nhiên quấn chặt thân thể của tên đầu sỏ, sợi tơ cứng cáp vô cùng, dẫu sao nó cũng là tơ của hung thú Kết Đan kỳ, không phải thứ mà Trúc Cơ hậu kỳ như hắn nói phá liền có thể phá.
Đội trưởng đội hộ vệ hét lớn:
- Chết đi!
Tên kia cả người bị sợi tơ của nhện mặt quỷ trói chặt, không cách nào trốn thoát, đành trơ mắt nhìn đối phương chém tới, hắn hét thảm:
- Cứu ta! Mau cứu ta!
Đội trưởng đội hộ vệ bổ một đao lên thân thể hắn, chấn hắn văng ra xa hơn một trăm trượng, đụng nát ba bốn gốc cổ thụ mới dừng lại.
Xương ngực hắn nứt gãy, bị một đao vừa nãy để lại một vết hõm sâu, máu chảy đầm đìa.
Đột nhiên hắn trợn lớn con mắt, hét thảm:
- Mau cứu ta!
Bởi vì lúc này hắn đã thấy xung quanh mình từng sợi tơ nhện mặt quỷ dính máu của mình, ẩn ẩn hiện hiện sáng loáng dưới ánh sáng của tia chớp, cả người hắn căng cứng.
Xoạt!
Vũ Phàm dùng tinh thần lực, điều khiển hai mươi đầu phong châm kéo sợi tơ của nhện mặt quỷ đi về bốn phương tám hướng, sợi tơ bén ngót cắt thân thể tên kia thành tửng mảnh vụn, rơi lả tả trên mặt đất.

— QUẢNG CÁO —

Làm xong một chiêu này, Vũ Phàm cũng thở dốc, tinh thần lực và chân khí cũng tiêu hao quá độ, hắn nuốt xuống đan dược mau chóng hồi phục.
Chín tên sát thủ còn lại hít một ngụm khí lạnh, bọn chúng sợ hãi tột độ, cái chết này thật là kinh khủng.
Một tên Trúc Cơ sơ kỳ trong lúc sợ hãi luống cuống bị hộ vệ đánh trúng, văng mạnh ra xa, vừa vặn lăn tới chỗ Vũ Phàm đang ẩn nấp.
Hắn thấy nước mưa không tới mặt mình vội nhìn lên trên, hắn nhìn thấy một cái mặt quỷ dữ tợn đang lao xuống cùng thanh kiếm trong tay, làm hắn giật mình hét thảm.
- Aaaaaaa...
Một kiếm xuyên đầu, cắm sâu trong mặt đất, con ngươi hắn hiện lên vẻ sợ hãi nồng đậm.
Vũ Phàm là thể tu, lại thêm Thần Long Bộ Pháp gia trì kết hợp Trọng Nhạc Kiếm Kỹ tam trọng thiên, làm tăng lực xuyên phá, sát thương một kiếm vừa nãy phải nói vô cùng lớn, hơn nữa bộ phận đầu của tu sĩ thường là nơi phòng ngự yếu nhất, lại thêm hắn đang hoảng hốt nên mới có thể dễ dàng một kiếm giết chết tên này.
Mới đối chiến chưa được ba mươi phút, liên tiếp hai người bỏ mạng, làm đám sát thủ có chút trùn chân, hắn không ngờ đối phương ẩn giấu sâu như vậy, vốn dĩ bọn họ nghĩ chuyến này làm ít công nhiều, vì mục tiêu ám sát là Luyện Đan Sư, nào ngờ chiến lực của Vũ Phàm lại khủng bố như vậy.
Đội hộ vệ của Tào gia hít một ngụm khí lạnh, thiếu niên trước mặt bọn họ, giết người mà nhẹ như bỡn, làm họ có chút sợ hãi.
Lão phu xe ở bên này cười lớn một tràng, lão lẩm bẩm:
- Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử, chủ nhân quả nhiên có mắt nhìn người! Cha, cha, ...
Lão lấy roi đánh vào mông con ngựa, thúc nó chạy về phía trước.
Vũ Phàm rút Nhất Niệm kiếm ra khỏi đầu của tên kia, máu chảy dọc thân kiếm ròng ròng, nhỏ từng giọt nóng hổi xuống mặt đất, sấm chớp nổ đì đùng trên đầu, trong hắn bây giờ không khác gì ác quỷ tu la.
Vũ Phàm cười lạnh, hắn thăm dò đám sát thủ:
- Gửi lời chào của ta đến Tào Khang công tử!
Con ngươi của một tên trong đó đột nhiên rụt lại, dường như là bị Vũ Phàm nói trúng tim đen, tất nhiên điểm bất thường này liền bị Vũ Phàm nắm lấy, hắn cười gằn.
Vũ Phàm thôi động Thần Long Bộ Pháp phát huy đến cực hạn, hắn cùng với mười tên hộ vệ Tào gia lao vào chém giết tám tên sát thủ còn lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi